Thủ Lĩnh Ám Vệ Xuất Đạo Ở C Vị

Chương 69




Thật ra tòa kiến trúc này không chiếm nhiều diện tích, so với khu vườn nhỏ của phú hào nào đó thì tòa kiến trúc này có thể nói là vô cùng bình thường.

Nhưng phong cách của nó lại rất không bình thường, nó hoàn toàn không phải là phong cách kiến trúc của bất kỳ thời kỳ nào trong lịch sử ở thế giới này.

Nhưng ngoại trừ Tạ Bình Qua, không có ai quan tâm đến nó. Trong mắt bọn họ, tòa kiến trúc này cũng giống như các tòa kiến trúc theo phong cách "hỗn hợp", chủ sở hữu của những phong cách này thường là "não nhảy số" và "đột nhiên có cảm hứng", cho dù thẩm mỹ của chủ nhân tạo kiến trúc này rất tốt, nhưng cái đẹp của phong cách "hỗn hợp" cũng chỉ có thế mà thôi.

Đối với Tạ Bình Qua thì hoàn toàn không phải như vậy.

Đây là phong cách kiến trúc dân gian của thế giới bọn họ, đương nhiên nếu dùng từ dân gian để hình dung thì cũng không chính xác, phải nói là phong cách kiến trúc của người giàu và quý tộc dân gian. Lúc hai người họ thảo luận về những việc muốn làm nếu có kiếp sau, họ đã thảo luận về việc xây một ngôi nhà như thế nào.

Tạ Minh Duệ đã từng nói đùa với cậu rằng không cần đợi đến kiếp sau, chờ đến khi anh đăng cơ, bọn họ có thể trực tiếp xây dựng một ngôi nhà như vậy ngoại ô kinh thành, thỉnh thoảng rảnh rỗi có thể lén đến đó.

Bọn họ có thể không cần nói cho người hầu được thuê ở đó biết bọn họ là ai, chỉ cần nói rằng mình là phú thương giàu có từ bên ngoài tới, làm như vậy, không cần tới kiếp sau, bọn họ có thể thực hiện được mong muốn một đời phú quý nhàn nhã trong kiếp này.

Sau này... Không còn sau này nữa, mặc dù sau khi bọn họ xuyên đến thế giới này vẫn còn nhớ rõ nguyện vọng ban đầu, nhưng bởi vì trên mặt ý nghĩa nào đó bọn họ đã thực hiện được rồi, nên bọn họ không bàn về chuyện này nữa.

Vì vậy Tạ Bình Qua không bao giờ ngờ rằng Tạ Minh Duệ đã xây dựng tòa kiến trúc đó, xét theo thời gian, có lẽ đã được xây xong nhiều năm trước.

"Sau khi em đi... Anh từng xây một ngôi nhà như vậy ở ngoại ô kinh thành, lớn hơn ngôi nhà này, bên trong chất đầy những thứ lặt vặt mà anh mua từ các thương nhân từ khắp nơi trên thế giới. Các thị vệ mới tới đều ngậm miệng rất chặt, không có tiết lộ hành tung của anh cho ai biết, hơn nữa anh miễn cưỡng cũng được xem như một vị hoàng đế cần cù nên cũng không có ai phát hiện nơi đó, cũng không có ai quan sát khuyên nhủ nói anh mê muội mất cả ý chí."

Sau khi đưa chìa khóa cửa cho Tạ Bình Qua, hai người cùng mở cổng ra, Tạ Minh Duệ và cậu đi vào trong, vừa đi vừa nói chuyện: "Sau đó có một đoạn thời gian anh bệnh nặng, tính tình có chút... Cực đoan? Anh cảm thấy sự những thứ kia ở trong ngôi nhà đó, lỡ như sau này thuộc về người khác, anh ở dưới hoàng tuyền chắc sẽ tức chết mất, vì vậy anh đốt luôn ngôi nhà đó."

Anh tự tay đốt ngôi nhà đó, lần đó xuất cung cũng không hề giấu giếm, anh cứ vậy mà ngồi trên loan giá*, dùng chút sức lực cuối cùng ném ngọn đuốc đang cháy lên đống gỗ chất chồng trước cửa.

*Loan giá (銮驾): là cỗ xe của bậc chí tôn cao quý.

Ngọn lửa vút lên trời, thiêu đốt tất cả những yêu thương lưu luyến còn sót lại của anh trên thế gian.

Anh đứng nhìn, nhìn, rồi lại nhìn ánh sáng đỏ đẹp mắt dần biến thành tro tàn, trước mắt chỉ còn lại tro bụi bay khắp nơi, lúc này mới nhắm mắt lại, cho người đánh xe chở anh về hoàng cung, cuối cùng sau đó không rời khỏi cung bước nào nữa.

"Sau đó... Anh trọng sinh đến thế giới này. Anh đã từng đến thư viện ở nhiều nơi, xem qua nhiều tác phẩm kinh điển và thăm những nơi anh đã từng đến trong ký ức của mình, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của chúng ta. Anh nghĩ có phải ông trời đang trả thù anh không, nhưng anh cũng nghĩ, có lẽ không phải là trả thù, có lẽ anh có thể chờ được em, sau này khi có tiền, anh bắt đầu xây lại ngôi nhà này lần nữa."



Ngôi nhà này giống như đúc ngôi nhà ban đầu, anh tự giam mình trong đó làm việc và cất giữ những thứ mà anh đã mua từ khắp nơi trên thế giới.

Lần nữa làm lại chuyện này, anh không còn tuyệt vọng như trước, nhưng cũng không có quá nhiều hy vọng, anh chỉ muốn nghiêm túc làm, mỗi một lần làm là lại nhớ tới người trong ký ức.

"Hai kiếp, cuối cùng anh đã có thể nói với em, đây là ngôi nhà trước kia chúng ta muốn xây, em có thích không?"

Khi nói những lời này Tạ Minh Duệ không buồn lắm. Dù là kiếp trước hay 27 năm trước khi gặp lại Tạ Bình Qua, tất cả đều đã trôi qua.

Bây giờ anh đã nói được người mà anh muốn đợi, vậy tất cả những thứ trong quá khứ chính là cái giá anh phải trả cho sự đoàn tụ hiện tại. Chẳng có gì phải buồn cả, đó là công bằng, thậm chí anh còn được lời không phải sao?

Nhưng nói với Tạ Bình Qua thì không phải.

Cậu chưa từng trải qua mấy chục năm sống không bằng chết kia, thậm chí cậu còn không có thấp thỏm lo âu gì mấy trước khi gặp lại điện hạ.

Nếu như cái chết của cậu đối với Tạ Minh Duệ là một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể buông bỏ, vậy cái chết của cậu đối với cậu... Chính là hi sinh bảo vệ cho điện hạ nhà cậu, có chút tiếc nuối nhưng cũng không quá bi thương.

Cậu chưa bao giờ nhận ra những thập kỷ đó có ý nghĩa như thế nào đối với điện hạ rõ ràng như bây giờ.

Ngôi nhà này và cả đám người Tạ gia ngu ngốc muốn chết nhưng lại không thể giết không thể chém, không chỉ là hiện tại của Tạ Minh Duệ mà còn là quá khứ mà anh phải đối mặt.

Cảm giác như kim châm này được Tạ Bình Qua che giấu rất tốt, cậu đi hết sân này đến sân khác, dừng lại nhìn bụi trúc tươi tốt trong góc, nghiêm túc trịnh trọng trở lại: "Em rất thích, nơi này rất đẹp, vô cùng đẹp."

Đáp án này khiến Tạ Minh Duệ cực kỳ hài lòng.

Anh bắt đầu giới thiệu những căn phòng được khóa lại dùng để làm gì, bên trong có những thứ gì. Nghe giới thiệu xong, Tạ Bình Qua định chọn đại một phòng rồi mở ra, anh vội vàng ho nhẹ một tiếng, ngăn cậu lại: "Bởi vì anh không muốn người khác phá hỏng mấy thứ này, nên... Ngoại trừ sân, phòng bếp và phòng tắm thì những người khác không có ai đến quét dọn."

Câu này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Tạ Bình Qua.

Động tác của cậu khựng lại, sau đó tầm mắt nhìn sang Tạ Minh Duệ, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười: "Không sao, chúng ta từ từ quét dọn. Bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta quét dọn hai phòng ngủ trước nhé?"

Sự thật chứng minh, hai cường giả trong lĩnh vực khác chưa chắc đã là cường giả ở mặt quét dọn vệ sinh.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là hai người có năng lực độc lập sinh tồn, bận rộn hai tiếng đồng hồ vẫn dọn ra được hai căn phòng có thể ở.

Không thể không nói kỹ thuật khoa học hiện đại thật tuyệt vời, ngay cả những đồ vật cổ xưa được bố trí hài hòa bên ngoài vẫn có thể có chức năng của đồ dùng hiện đại. Ví dụ như những đồ trang trí bằng đồng thau trong phòng tắm có thể chảy ra nước ấm, thứ giúp cho Tạ Bình Qua giảm bớt lo lắng vì sợ Tạ Minh Duệ tắm nước lạnh buổi tối sẽ bị cảm mạo.

Cậu và Tạ Minh Duệ ai nấy rửa mặt rồi đi ngủ, đến hừng đông đi rời giường, bắt đầu lạch cà lạch cạch mở khóa các phòng còn lại, cũng ngắm nhìn những món đồ bên trong.

Quá trình này kéo dài 2 ngày. Trong hai ngày qua, bọn họ vừa bận rộn vừa tự tại, bọn họ chờ đợi diễn biến tiếp theo của chuyện Tạ gia -- bác trai Tạ gia đã gọi cảnh sát trước, lúc những người kia có ý đồ phóng hỏa thì bắt cả người lẫn tang vật, hơn nữa còn tra ra được bản án cũ hồi mấy năm trước.

Tạ Minh Duệ rất hài lòng về kết quả này, anh hỏi bác trai Tạ gia có cần anh hỗ trợ không, đối phương im lặng, sau đó hỏi anh nếu ông xảy ra chuyện thì anh có thể chăm sóc cháu trai của ông được không. Sau khi Tạ Minh Duệ đồng ý, còn nói thêm nếu sau này phẩm chất tính cách và năng lực của người cháu trai đó tốt, anh có thể cho nó vào Lan Phong, còn về việc cuối cùng nó có thể làm được đến mức nào thì phải xem bản lĩnh của nó.

Câu trả lời này khiến ông lão hai ngày nay như già đi mười mấy tuổi lại có tinh thần lần nữa. Ông nói cảm ơn, khom người với Tạ Minh Duệ rồi rời đi.

Tạ Bình Qua nhìn bóng lưng đang cố gắng đứng thẳng của đối phương, cảm thấy đứa bé được người như vậy dạy dỗ hẳn sẽ không tệ.

Sau khi bác trai Tạ gia rời khỏi, chuyến hành trình đến thành phố G lần này của hai người Tạ Bình Qua cũng kết thúc.

Lúc này người khóa cửa nhà và cổng không còn là Tạ Minh Duệ, mà là Tạ Bình Qua.



Cậu khóa đến căn phòng cuối cùng rồi mới đóng cửa lại, lấy chìa khóa cuối cùng đi.

Tạ Minh Duệ đứng cách đó không xa nhìn cậu, tự dưng có cảm giác tim mình cũng bị cậu khóa chặt luôn rồi.

Hai người trở về thành phố H, bắt đầu quay lại với công việc của mình -- Chủ yếu là Tạ Minh Duệ làm việc.

Tạ Bình Qua không bận lắm, đã nghiên cứu lịch trình của đám Lộ Tiểu Phong, khi bên kia nói bọn họ có hai ngày nghỉ ngơi, cậu mời bọn họ đến nhà chơi.

Thấy đối phương nhanh chóng trả lời câu 【 Nhà nào cơ 】, Tạ Bình Qua do dự một lát vẫn viết: 【 Nhà của tôi và Minh Duệ. 】

Sau khi gửi những lời này, cậu nhận được đầy dấu chấm than trên màn hình, Tạ Bình Qua thấy hắn nói ngày mai hắn sẽ đến, nghĩ thầm buôn chuyện đúng là thứ thúc đẩy động lực nhất, nhưng cậu vốn có chuyện muốn nhờ đối phương giúp đỡ nên không có châm chọc, mà trả lời một câu 【 Được 】.

Chuyện này đến tai Tạ Minh Duệ, Anh bắt đầu do dự mình có cần ở lại tiếp khách không, nhưng lúc này Tạ Bình Qua quyết đoán từ chối anh: "Điện hạ, anh mà ở đây bọn họ sẽ rất áp lực đó."

Những lời này khiến Tạ Minh Duệ cực kỳ "tổn thương", anh yên lặng nhìn chằm chằm Tạ Bình Qua, cậu mềm lòng muốn chết nhưng vẫn từ chối: "Lần sau nha, đợi bọn họ chuẩn bị tâm lý xong hết rồi chúng ta mời lại lần nữa?"

Thấy cậu kiên trì như vậy, Tạ Minh Duệ "cố hết sức" đồng ý. Hôm sau anh đúng giờ ra cửa, Tạ Bình Qua nhìn chiếc xe của anh biến mất trong tầm mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù rất áy náy... Nhưng nội dung buôn chuyện hôm nay thật sự không thích hợp để Tạ Minh Duệ biết.

Tạ Minh Duệ rời đi không lâu, hai người Lộ Tiểu Phong đã đến cửa.

||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||

Hai người vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để "ồ wow" kinh ngạc cảm thán, nhưng sau khi vào cửa lại phát hiện... Căn nhà này rất bình thường, không có nguy nga tráng lệ vách tường màu hoàng kim như bọn họ nghĩ.

Đối với suy nghĩ của bọn họ, Tạ Bình Qua không chút khách khí bình luận: "Tục tằng."

Lộ Tiểu Phong nghe vậy, lớn tiếng phản bác: "Anh có thể nói em ngốc! Nhưng anh không thể nói em tục tằng! Đây là vũ nhục một nhà nghệ thuật gia!"

Tạ Bình Qua biết nghe lời sửa miệng: "Được rồi, cậu ngốc, không tục tằng."

Lộ Tiểu Phong cứ cảm thấy lời này cũng có gì đó không đúng.

Hạ Mặc giật giật khóe miệng, ngồi xuống vị trí cách Lộ Tiểu Phong xa một chút.

Nghe nói bệnh ngốc có thể lây lan, hắn vẫn nên tránh xa Lộ Tiểu Phong một chút, lỡ lây bệnh thì biết làm sao.

Hành động của Hạ Mặc khiến tâm Lộ Tiểu Phong bị tổn thương, cộng thêm lời nói trước đó của Tạ Bình Qua, hắn không khỏi ủy khuất oán giận: "Các anh bắt nạt em! Trước đó cũng vậy, rõ ràng kẻ thần bí là Tạ tổng mà, Bình Qua anh còn gạt em nói anh không quen."

Câu này làm Tạ Bình Qua không biết phải giải thích từ đâu.

Cậu có thể nói vì cậu không lên mạng nên không biết nhà giàu số một là ai không? Cậu cũng đâu ngờ "thương nhân bình thường" trong miệng Tạ Minh Duệ lại bình thường như vậy đâu!

Được rồi, mặc dù đối với người từng là hoàng đế như Tạ Minh Duệ mà nói, cái này đúng là thương nhân bình thường...

"Thật ra lần này tôi mời các cậu tới, một mặt là nghe nói mời bạn bè về nhà chơi là lễ tiết xã giao thường thấy, mặt khác là có một việc muốn nhờ các cậu."

Không biết giải thích từ đâu thì khỏi giải thích luôn, Tạ Bình Qua rất dứt khoát chuyển đề tài.



Lộ Tiểu Phong không phải thật sự oán giận, bây giờ nghe cậu đổi đề tài, cũng phối hợp nói: "Anh nói đi."

Tạ Bình Qua châm chước nói: "Tôi cảm thấy có khả năng Minh Duệ thích tôi."

Cậu vừa nói xong, vẻ mặt Lộ Tiểu Phong và Hạ Mặc suýt nữa nứt toạc ra.

Cái gì gọi là có khả năng Tạ tổng thích cậu? Tạ tổng là chân chân chính chính thích cậu đó!

Đôi mắt chỉ có thể chứa được một người kia, nụ cười chỉ thuộc về duy nhất một người kia, một đại lão mà người bình thường không thể với tới lại nguyện ý đeo khẩu trang kính râm giấu giếm thân phận thăm ban tận mấy ngày... Nếu đây không phải là chân ái thì trên thế giới không còn chân ái nào có được không?

Nhưng sự thuần túy và sự quan tâm sâu sắc của Tạ Bình Qua là nguyên nhân hai người tin tưởng cậu và xem cậu là bạn tốt, vì vậy bọn họ chỉ liếc nhìn nhau, không có tru ra lời nói trong lòng.

"Chúng tôi cũng nghĩ vậy," đối với chuyện cả đời của người bạn chậm chạp khiến người khác thích mình đến mức đó mà lại không thể chắc chắn về tình cảm của đối phương, Lộ Tiểu Phong vẫn khá cẩn thận, không dám nói giỡn bậy bạ, "Vậy là... Anh muốn nhờ chúng em giúp cái gì?"

Ánh mắt hiện giờ của Tạ Bình Qua kiên định hơn vừa rồi, nói cũng không chút chần chờ: "Tôi muốn tỏ tình với anh ấy."

Đúng vậy, cậu muốn tỏ tình với Tạ Minh Duệ. Sau khi ghi hình chương trình khiến cậu tin chắc rằng trên đời này không có ai phối hợp tuyệt vời hơn cậu và Tạ Minh Duệ, và trong hành trình đến thành phố G... Khiến cậu quyết tâm muốn lấy một thân phận thân mật để ở lại bên cạnh anh.

Bất kể đó là ngôi nhà mà anh đã dày công xây dựng rồi tự tay đốt nó, hay là phần nổi của tảng băng chìm mà người ngồi trên ngai vàng đã phải đối mặt trong 10 năm qua với người Tạ gia, hay là ngôi nhà được xây dựng lại bằng sự chân thành của anh cuối cùng cũng được đưa vào tay cậu, đều khiến cậu từ đau lòng đến mềm lòng.

Cậu không muốn rối lắm thêm bất kỳ điều gì nữa, cậu chỉ muốn nói với Tạ Minh Duệ, cậu thích anh, muốn ở bên nhau với anh, anh mãi mãi mãi mãi không phải chỉ có một mình.

Lộ Tiểu Phong không biết những chuyện xảy ra giữa bọn họ, hắn chỉ vẻ mặt và giọng nói của Tạ Bình Qua kiên định hơn bất kỳ ai.

Phần kiên định này khiến người thiếu niên dâng trào cảm xúc. Hắn nắm chặt tay Hạ Mặc, rồi đặt tay mình lên, ra hiệu bảo Tạ Bình Qua cũng đặt tay lên, làm động tác cổ vũ nhau trước kia bọn họ thường làm: "Bình Qua yên tâm! Chúng em nhất định sẽ nghĩ cách, giúp anh theo đuổi được Tạ tổng!"