Thư Linh Ký

Chương 10: Q1 - THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG -CHƯƠNG 9: LÀM SAO CÓ THỂ KIẾM TIỀN NHANH




Q1 – THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG -CHƯƠNG 9: LÀM SAO CÓ THỂ KIẾM TIỀN NHANH

Editor: Luna Huang

Sáng sớm của Thiên Nguyên Tiên thành vẫn là rất tốt đẹp…

Mặc dù là giữa mùa hè, nhưng bởi vì bảo hộ của tiên vân kết giới, dương quang rơi vào trong thành cũng không nóng bức, ngược lại thì mang theo vài phần vị đạo thư thích, vảy khắp từng góc của tiên thành.

Bên cầu nhỏ hình trăng lưỡi liềm, trong viện của nhạc phường Cố Thất Tuyệt vừa tỉnh lại không bao lâu, lúc này đang nằm ở trên bàn đá, hơi nheo mắt lại, tứ chi mở hình chữ đại, đang nhìn ánh sáng mặt trời trong bầu trời lười biếng không nhích động chút nào…

Đã bao lâu rồi chưa phơi nắng?

Ánh dương quang rơi vào trên gò má, mang theo ôn độ ấm áp, điều này làm cho hắn không kiềm hãm được nhớ tới, tựa hồ mấy ngàn năm trước, thời điểm đó trong Linh Thư cung, Tử Viết tiểu Thảo Uyển Ước bọn họ cũng sẽ ngày hôm nay vậy, trong buổi sáng ánh dương quang rực rỡ nào đó…

“Tình huống gì?” Nhạc Ngũ Âm chính mang theo Ngọc Địch nhi các nàng đi ra tảo luyện, thấy như vậy một màn không khỏi hai mặt nhìn nhau, “Ách, quân thượng, ngươi đây là đang làm gì?”

Không trả lời, Cố Thất Tuyệt còn nằm ở trên bàn đá, thoạt nhìn sắp ngủ, qua nửa ngày mới hữu khí vô lực toát ra một câu: “Ta đang…phơi sách a…”

“Phơi sách? Sách ở đâu?” Nhạc Ngũ Âm cùng các tiểu tỷ tỷ mờ mịt chung quanh.

“Ta chính là sách a.” Cố Thất Tuyệt vỗ vỗ bụng của mình, “Tối hôm qua Bạch Cốt sơn trời mưa, ta bị ướt một chút, sáng sớm hôm nay sáng sớm hôm nay thái dương tốt, phơi một chút trước…”

???????



Vẻ mặt Nhạc Ngũ Âm đờ đẫn mở to hai mắt, một đám tiểu tỷ tỷ đồng dạng ngây ra như phỗng, qua nửa ngày đột nhiên một lượt thở dài, ai ai ai, tiền bối lớn lên đẹp mắt như vậy, thời gian ngâm đặc biệt soái, còn làm được một bàn thức ăn ngon, nam nhân hoàn mỹ như vậy, thế nào liền, thế nào liền điên?

Có thể xuất phát.” Cố Thất Tuyệt chậm rãi ngồi dậy.

“Đi đâu?” Nhạc Ngũ Âm còn chưa có phản ứng kịp.

“Đến tu chân phường thị mua tùng mặc.” Cố Thất Tuyệt từ trên bàn đá trở lại xe lăn, rất tự nhiên chờ Nhạc Ngũ Âm đến đẩy, “Ăn nhiều tùng mặc một chút, là có thể sớm khôi phục một chút, sau đó có thể tiếp quản Doanh Châu giới rồi.”



Ân ân ân, người có bệnh người định đoạt!

Vọng Thư Uyển

Nhạc Ngũ Âm hữu khí vô lực làm theo, cũng lười mắng chửi, trực tiếp thúc xe đẩy ra cửa, suy nghĩ một chút lại quay đầu căn dặn các tiểu tỷ tỷ: “Ngọc Địch nhi các ngươi nhớ kỹ, ngày hôm nay chớ bán khảo thí tất qua phù, vật kia dọa người, ngày hôm nay chúng ta bán chút đồ hữu dụng, tỉ như hương nang ước nguyện nhất dạ bạo phú…”

Ân ân ân, Ngọc Địch nhi các nàng liên tục đưa đầu, đưa mắt nhìn tỷ tỷ và tiền bối ra cửa, bước đến phường thị tu chân của Thiên Nguyên Tiên thành.

Lại nói tiếp, nhạc phường và tu chân phường thị không quá xa, Nhạc Ngũ Âm đẩy Cố Thất Tuyệt đi một khắc đồng hồ đã đến trước cổng vòm của phường thị.

Nhai đạo phồn hoa phô diếm làm bằng đá xanh , trước mắt bọn họ kéo dài, hai bên đường phố là cửa hàng tiên hàng đủ loại màu sắc hình dạng, bán ra pháp khí linh bảo, đan dược luyện chế tu hành, đương nhiên cũng không thể thiếu đồ người tu chân giả nử tính yêu thích nhất, tỉ như Thải Vân tiên phường đối diện, hôm nay còn đẩy ra son đậu đỏ thất tịch tiết mới nhất, chỉ cần 520 linh thạch…


Mua không nổi nha mua không nổi, Nhạc Ngũ Âm lưu luyến không rời nhìn hồi lâu, rốt cục rất ưu thương thở dài, đẩy Cố Thất Tuyệt vào cửa hàng tiên hàng bên cạnh: “Quân thượng, tùng mặc không khó tìm, thế nhưng ngươi muốn tùng mặc chất lượng tốt có linh khí, cái này hiếm thấy, nên phương diện giá tiền. . .”

Nên phương diện giá tiền không phải là đắt, mà là đắt đến nhìn trời!



Nửa khắc đồng hồ, trong cửa hàng tiên hàng có chừng ba khối mực chất lượng tốt, đều đã trưng bày trước mặt bọn họ, Nhạc Ngũ Âm nhìn giá ghi trên mặt một chút, đột nhiên có một loại ưu thương phát ra từ sâu trong nội tâm, hơn nữa còn là bi thương nghịch chảy thành sông…

“Hai nghìn linh thạch, một khối?” Cố Thất Tuyệt giữ cằm.

“Đúng vậy, giá thấp nhất.” Lão bản tiên hàng mập mạp vẻ mặt tươi cười, “Chúng ta chỉ lấy linh thạch, cà linh thạch tạp (Luna: thẻ linh thạch) cũng được, lấy vật đổi vật có thể thương lượng, thế nhưng cần ước định.

“Ta muốn toàn bộ.” Cố Thất Tuyệt gật đầu.

“Đợi chút!” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên kinh ngạc, mau ngăn cản, “Quân thượng, chúng ta mua không nổi a.”

“Vì sao mua không nổi, chúng ta có thể ghi giấy nợ trước.” Cố Thất Tuyệt rất kỳ quái nhìn nàng một cái, “Chờ bổn quân chính thức tiếp quản Doanh Châu giới, liền phong thưởng con đường Thiên Nguyên Tiên thành này cho hắn, hồi báo lớn như vậy người đầu óc có lỗ hỏng mới có thể cự tuyệt.”

Nói cho cùng có đạo lý, Nhạc Ngũ Âm im lặng há hốc mồm, đột nhiên phát hiện mình dĩ nhiên không có biện pháp phản bác.


Trên thực tế, lúc này Cố Thất Tuyệt đã quay đầu nhìn lão bản tiên hàng, nghiêm trang hỏi: “Lão bản, trong điếm các ngươi có giấy không, bổn quân có thể viết một phần phong thưởng cho ngươi để…”

Để cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi, Nhạc Ngũ Âm cảm động đến lệ rơi đầy mặt, trong ánh mắt của lão bản tiên hàng như nhìn cái loại bệnh tâm thần, mau đẩy Cố Thất Tuyệt chạy ra khỏi cửa.

Đợi đến khi ra khỏi cửa, nàng đưa tay đè vai của Cố Thất Tuyệt xuống, nghiêm túc nói: “Quân thượng, ta lặp lại lần nữa, ngươi dùng phong thưởng chỉ để đổi tùng mặc, là tuyệt đối không được!”

“Vì sao?” Cố Thất Tuyệt rất buồn bực nhìn nàng.



“Bởi vì… Bởi vì…” Nhạc Ngũ Âm rất củ kết cắn môi anh đào

“Bởi vì?” Cố Thất Tuyệt tiếp tục nhìn nàng.

Đối diện nhau tròn một khắc đồng hồ, Nhạc Ngũ Âm đột nhiên hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Bởi vì, giá trị của con đường này xa xa cao hơn ba khối tùng mặc, tuy rằng quân thượng ngươi không để ý, thế nhưng ta làm nữ quan của Linh Thư cung, phải lo lắng tình trạng tài chính cho Linh Thư cung!”

Rất cảm thấy thẹn a, thời gian nói ra đoạn văn này, một vị tỳ bà tinh tiểu tỷ tỷ mình cũng cảm thấy đỏ mặt.

Thế nhưng rất thần kỳ, Cố Thất Tuyệt dĩ nhiên tin, thậm chí còn có một chút vui mừng: “Ngũ Âm nữ quan a, ngươi rốt cục thành công có được giác ngộ của nữ quan ưu tú rồi, bổn quân không có nhìn lầm người… Được rồi, như vậy kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?”

“Kiếm tiền.” Nhạc Ngũ Âm thở phào nhẹ nhõm, lại thận trọng đề nghị, “Ta cảm thấy, chúng ta có thể nỗ lực kiếm tiền, chờ tiết kiệm đủ linh thạch mới trở lại mua tùng mặc.”

“Cũng được.” Cố Thất Tuyệt giữ cằm suy nghĩ một chút, “Bất quá, đối với loại sự tình kiếm tiền này không phải là sở trường của bổn quân, ngươi có kiến nghị gì để kiếm tiền nhanh một chút không?”


Đâm tim, nếu ta có, còn cần cạp đất sao?

Nhạc Ngũ Âm đột nhiên rất chua xót trong lòng, nhưng vẫn là lão lão thật thật trả lời: “Cái này sao, biện pháp kiếm tiền có rất nhiều, bất quá đa số đều không thích hợp với chúng ta, nếu nói bản thân ta, thông thường đều là bán tiên hàng a, biểu diễn yến hội a, còn có chính là nhận nhiệm vụ treo giải thưởng tiên thành tu chân liên hội a…”

“Tiên thành tu chân liên hội?” Cố Thất Tuyệt đột nhiên hỏi.

“Chính là người quản lý của Thiên Nguyên Tiên thành chúng ta, Nhạc Ngũ Âm rất nghiêm túc giải thích với hắn, “Thiên Nguyên Tiên thành chúng ta không có thành chủ, những tu chân giả tu vi tương đối cao tự dựng tu chân liên hội, phụ trách quản lý hằng ngày của tiên thành, có đôi khi cũng sẽ cũng sẽ một ít nhiệm vụ treo giải thưởng, chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ là có thể kiếm được linh thạch.”


“Liền cái này đi!” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang vỗ vỗ tay,

“Ai?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt mở to hai mắt, “Quân thượng, ngươi xác định?”



“Xác định.” Cố Thất Tuyệt quay đầu nhìn nhai đạo, “Tiên thành tu chân liên hội kia có xa hay không?”

“Ngay trên con đường này.” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ vươn tay, chỉ chỉ chỗ rẽ ở nhai đạo, “Chúng ta bây giờ liền đi sao?”

Đáp án khẳng định, Cố Thất Tuyệt làm một thủ thế thỉnh đẩy, Nhạc Ngũ Âm sửng sốt nửa ngày, rốt cục vẫn phải nói thầm, bất đắc dĩ đẩy xe xuất phát.

Trên thực tế, thật đúng là không xa, chờ bọn hắn đi qua nửa con phố, cũng đã trông thấy tòa tiên phủ tiên phủ ở chỗ rẽ ——

vongthuuyen.com

Trước cửa tiên phủ thanh sắc, hai tượng đá tôn dị thú hung mãnh đứng lặng, một chiếc xe ngựa đậu trước đại môn, mấy tu chân giả mặc áo bào mang theo vết thương loang lổ vết máu chính vẻ mặt dũng cảm đi ra khỏi tiên phủ, trong tay cầm theo túi linh thạch rung động vang tiếng sột xoạt, thoạt nhìn vừa hoàn thành nhiệm vụ chiếm được thù lao. . .

“Thoạt nhìn không sai.” Cố Thất Tuyệt giữ cằm suy nghĩ một chút, “Nên, làm sao tiếp nhận nhiệm vụ, phải đi vào tìm ai?”

“Cái này sao. . .” Nhạc Ngũ Âm nhìn đại môn tu chân liên hội, đột nhiên có chút thần tình cổ quái, ấp a ấp úng nói, “Cái đó, quân thượng, trước tiên ta nói rõ một chút nga, nếu như đợi lát nữa ngươi thấy chuyện kỳ quái gì. . .”

Lời này nghe rất quen tai, Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm: “Ngũ Âm nữ quan a, lời này của ngươi, hình như ta. . .”

Oanh!

Lời còn chưa dứt, chiếc xe ngựa đậu ở cửa liên hội đột nhiên bị đánh bay!

Lúc tất cả mọi người khiếp sợ, một đoàn tu chân giả rất cuồng bạo từ trong liên hội lao ra, mãn nhãn đỏ bừng đằng đằng sát khí, tên dẫn đầu vẻ mặt đại hồ tử như kim cương, trong cuồn cuộn tiện tay đập đồng bọn của mình, cách rất xa rít gào một tiếng, chấn đến toàn bộ liên hội đều run nhè nhẹ ——

“Ngũ Âm, Ngũ Âm, lần thứ 666 ta đến cầu hôn nàng. . . Hồn đạm, không cho phép đoạt của ta, Ngũ Âm nhất định là nương tử của Yến Thập Ngũ ta!”