Thư Linh Ký

Chương 124: Q5 –VÔ ƯU– CHƯƠNG 123: CÁI NÀY CŨNG CÓ THỂ DỊCH RA ĐƯỢC




Q5 –VÔ ƯU– CHƯƠNG 123: CÁI NÀY CŨNG CÓ THỂ DỊCH RA ĐƯỢC



Editor: Luna Huang

Theo sự kiện huyết cương ma triều triệt để kết thúc, Thiên Nguyên Tiên thành rung chuyển mấy tháng, rốt cục khôi phục tĩnh mịch ngày xưa, mà bất tri bất giác, trừ tịch năm mới cũng đến.



Trừ tịch sao, nhất định là phải muốn ăn một bữa cơm đoàn viên, bởi vì đoạn thời gian trước tích tích đánh người buôn bán lời chút sinh hoạt phí, Nhạc Ngũ Âm hùng hồn mở hà bao, làm mỹ thực tiên linh tràn đầy một bàn, còn mời Tôn Đóa cùng người của Võ Đạo tông qua đây.



Dĩ nhiên, vị thiếu nữ áo giáp kia coi như là gặm xương bò, cũng không muốn cởi mặt nạ xuống, rất thần kỳ là, từ sau khi thức tỉnh, mặt giáp của nàng dĩ nhiên có thể xuất hiện một cái khe, chỉ lộ ra chỉ lộ ra mấy cái răng tuyết trắng, đang cầm khối xương bò kia gặm a gặm a gặm a…



“Như vậy cũng có thể nha?” Nhạc Ngũ Âm nhìn túc nhiên khởi kính, lại nhịn không được quay đầu nhìn Cố Thất Tuyệt bên cạnh một cái, người sau đang ở ăn bánh chẻo nhân tùng mặc thơm ngon.



“Làm xong bài tập rồi?” Cố Thất Tuyệt đột nhiên hỏi.



“Ách…” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên rất hối hận tại sao mình phải quay đầu.



“Đừng như vậy, khó có được trừ tịch nghỉ ngơi.” Tử Viết ở bên cười tủm tỉm hỗ trợ biện hộ, “Hơn nữa, Ngũ Âm đã rất nỗ lực, thành tích học tập không có tiến bộ, cũng không có thể toàn bộ trách nàng.”



“Người tốt a ~” Nhạc Ngũ Âm nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, nhanh lên gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, ngân gia đã rất nỗ lực rồi, không học được thơ Đường cũng không thể trách ta.”



“Không sai, không thể trách nàng.” Tử Viết đoạt Cố Thất Tuyệt lên tiếng trước, rồi lại nghiêm túc nói, “Thất Tuyệt a, căn cứ quan sát gần đây của ta, ta cảm thấy Ngũ Âm sở dĩ vẫn không học được thơ Đường, có thể là phương pháp giáo dục của ngươi sai, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy ngươi nghe qua chưa?”





Người tốt nhân hai a, Nhạc Ngũ Âm đã khóc không thành tiếng, đều muốn ôm lấy Tử Viết rồi: “Ô ô ô, rốt cục có người lý giải ngân gia, không sai, kỳ thực không phải là ngân gia đần, mà là phương pháp giáo dục của quân thượng có vấn đề.”



“Là thế phải không?” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ giữ cằm.



“Không sai, chính là như vậy.” Tử Viết rất nghiêm túc gật đầu, “Nên, trong khoảng thời gian này bổn sư đều đang suy tư, phải kế hoạch để dự bị một bộ giáo dục cho Ngũ Âm như thế nào… Làm cho nàng giải phóng từ trong học chép thơ ra ngoài.”



Có phải không vậy a, người tốt a nhân ba!





Nhạc Ngũ Âm cảm động đến cũng không biết nói cái gì, nhịn không được nhìn Cố Thất Tuyệt bên cạnh, lại ngẩng đầu nhìn trời: “Ô ô ô, quân thượng, ngươi thấy không, đây mới là phương pháp làm lão sư chính… Ách?”



Chính rất cảm khái ngẩng đầu nhìn trời, kết quả nàng lơ đãng nhìn phương xa, lại vừa vặn thấy một đạo kiếm quang, chính như chim bay gào thét mà đến.



Đinh ~



Trong sát na, nàng chưa kịp phản ứng kịp, kiếm quang này sớm đã gào thét tới, trực tiếp bắn vào nhạc phường, cắm vào trên mặt bàn trong viện, mang theo dư thế run nhè nhẹ.



Mọi người đang vây xem, không khỏi lấy làm kinh hãi, đợi được ngưng mắt nhìn lại, liền thấy trên phi kiếm thanh sắc, còn giống như mang theo giấy viết thư.



“Phi kiếm truyền thư?” Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn là Tử Viết phản ứng đầu tiên, rút phi kiếm thanh sắc từ trên bàn ra, sau khi tường tận, đột nhiên hơi kinh ngạc, “Di, đây hình như là… Đoản kiếm của Phong Trần?”





Không sai, chuôi phi kiếm này là của Lý Phong Trần, bất quá vị thư linh cao lãnh đường truyền kỳ này, đoạn thời gian trước đã bất cáo nhi biệt đi phía nam, nghe nói là được đầu mối của các thư linh khác, mà hắn hiện tại đột nhiên phi kiếm truyền thư trở về, có phải nghĩa là…hay không



“Ta đến xem.” Nhạc Ngũ Âm vội vã vươn tay, lấy giấy viết thư trên thanh phi kiếm xuống, “Phong Trần đại nhân đột nhiên truyền thư trở về, rất có thể là tìm được rồi thư linh khác… Ách?”



Còn chưa nói hết, chờ nàng nhìn thấy nội dung trên thư, đột nhiên mắt choáng váng ——

Vọng Thư Uyển

Một cách không ngờ, trên tờ giấy viết thư này dĩ nhiên trống rỗng, sai, cũng không thể nói là trống rỗng, chí ít chính giữa giấy viết thư trắng noãn, còn viết một dấu chấm than “!” nùng mực màu đậm…



“Gửi sai rồi đi?” Đây là phản ứng đầu tiên của Nhạc Ngũ Âm.



“Dấu chấm than là tình huống gì?” Tử Viết cùng Bác cũng là hai mặt nhìn nhau.



“Ngô…” Tuy rằng Tôn Đóa có giáp che cản biểu tình, thế nhưng phỏng chừng lúc này cũng là vẻ mặt mờ mịt.



Sau đó, cũng không biết là ai đi đầu, mọi người đột nhiên rất chỉnh tề quay đầu, cùng nhau nhìn phía Cố Thất Tuyệt đang uống canh ngư hoàn.



“Nga…” Cố Thất Tuyệt uống canh, lại nhìn dấu chấm than kia một chút, mạn điều tư lý gật đầu, “Ý tứ của Phong Trần là, hắn đã phát hiện đầu mối, nhưng thời gian đang tìm thư linh khác, vô ý bị vây khốn, muốn chúng ta hội hợp với hắn, mấy ngày nay có thể đến liền tốt nhất… Ân, chính là như vậy.”



Con mẹ nó, đây là làm sao dịch ra được, tất cả mọi người tại chỗ chấn kinh tập thể, Nhạc Ngũ Âm càng trừng đôi mắt chó ngây ngô.





Cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, một dấu chấm than a, quân thượng ngươi rốt cuộc là làm sao làm được, từ một dấu chấm than phiên dịch ra một đoạn thoại nhiều như thế, ngươi không phải là nói bậy gạt người chớ?



“Không có a.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc rất nghiêm túc trả lời, “Các ngươi tự xem a, Phong Trần viết dấu chấm than này, dựng lên tương đối dài, ẩn chứa kinh lịch tìm kiếm của hắn trong đó, phía dưới chấm tròn hơi có chút run rẩy, cho thấy tâm tình của hắn lúc đó gặp phải tình huống khẩn cấp…”



Đừng nói nữa, một đám người hai mặt nhìn nhau túc nhiên khởi kính, Nhạc Ngũ Âm nhịn không được kéo Bác vào trong góc phòng, xì xào bàn tán: “Nói, Bác đại nhân, ngươi xác định quan hệ của quân thượng cùng Phong Trần đại nhân thật không tốt?”



“Ách, xác định chứ…” Bác cũng là ngạc nhiên không nói gì, “Quản nhiều như vậy làm gì, phản chính dựa theo thuyết pháp của lão Cố, Phong Trần nên tìm được đầu mối của thư linh khác rồi, đó chính là nói, chúng ta có lẽ nên đi xem.”



“Không sai.” Tử Viết cười tủm tỉm tiếp lời, “Thất Tuyệt, Phong Trần có nói hắn bị nhốt ở đâu hay không.”



“Thiên Hương thành đi?” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc ngắm dấu chấm than kia, suy nghĩ một chút lại sờ sờ cằm, “Ngô, các ngươi có cảm thấy nơi này nghe có điểm quen tai hay không?”




Quân thượng, trí nhớ của ngươi quả nhiên là thuộc về loại cá a!



Nhạc Ngũ Âm nhịn không được trừng đôi mắt xinh đẹp, nhỏ giọng thầm thì nói: “Còn nhớ rõ đoạn thời gian trước chúng ta đi tìm chúng ta đi tìm Khôi Nha không? Khi đó, Bác đại nhân lôi kéo Thanh Đồng chiến xa, dẫn chúng ta vọt vào Hoa Mãn lâu phân lâu của Thiên Hương thành…”



“Nga, là chỗ đó a.” Cố Thất Tuyệt mạn điều tư lý nhớ lại một hồi, “Vậy đơn giản, ngày mai ta liền khởi hành đi tìm Phong Trần, Ngũ Âm ngươi và các muội muội của ngươi đi theo ta, những người khác lưu lại giữ nhà.”



“Di, tại sao là ta?” Nhạc Ngũ Âm lập tức đã muốn kiếm cớ đào tẩu.



“Bởi vì ngươi yếu nhất.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang đả kích nàng, “Về phần những người khác, vẫn phải chở ở Thiên Nguyên thành, để tránh khỏi vực ngoại thiên ma lần thứ hai đột kích, ngươi cũng không cần, bởi vì ngươi có ở nhà hay không cũng không chút khác biệt gì.”




vongthuuyen.com



Lời nói thật đâm tim, đâm tim ~



Nhạc Ngũ Âm thở phì phò trợn to hai mắt, sửng sốt nửa ngày đều tìm không được lý do để phản đối, chỉ có thể rất bất mãn tiếp thu, là một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ lại rất vui vẻ: “Ân ân ân, rốt cục có cơ hội đi ra ngoài du lịch.”



“Ta, ta cũng muốn…” Mặt nạ xích hỏa của Tôn Đóa run nhè nhẹ, tựa hồ cũng muốn cùng đi.



“Ngươi vừa thức tỉnh, còn phải dung hợp ký ức.” Tử Viết cười tủm tỉm ngăn lại nói, “Không có việc gì, nếu quả như thật có cần, đến lúc đó chúng ta lại sang đi qua hỗ trợ… Ân, ăn, ăn.”



Được rồi, ăn cơm đi, thế nào cũng là bữa cơm đoàn viên trừ tịch, một đám người rất vui sướng tiếp tục ăn, chỉ có Cố Thất Tuyệt còn lá thư, như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn phía nam của Thiên Nguyên thành.



Cực kỳ lâu sau, hắn đột nhiên quay đầu, lại nhìn Nhạc Ngũ Âm bên cạnh một chút: “Đúng rồi, Ngũ Âm nữ quan, Phong Trần muốn chúng ta mang chút rượu mực nước cho hắn, cần ba mươi năm trở lên, ngươi nhớ mua đó.”



“Phốc, đây cũng là Phong Trần đại nhân nói?”



“Đúng vậy, ngươi xem nét mực bên cạnh dấu chấm than này, có phải đặc biệt như một bầu rượu mực nước hay không, mặt trên còn mang theo sóng gợn, một sóng gợn đại biểu mười năm, ba sóng gợn chính là ba mươi năm, cho nên nói…”



“Quân thượng…”



“Gì?”



“Không có việc gì, ta chỉ muốn hỏi một chút, nếu như Phong Trần đại nhân cùng Tử Viết đại nhân đều rơi xuống nước, ngươi cứu ai trước?”



“…? ? ?”