Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 108




Địch Nãi uể oải ngồi dậy, ăn chén cháo đậu phộng thịt bằm xong thì tìm Mã Cát tới giúp mình thực thi kế hoặc canh cửi. Mã Cát thức dậy còn muộn hơn Địch Nãi, nghe thấy tiếng gọi mới chịu bò dậy. Nghe thấy tiếng Địch Nãi, Mã Cát đỉnh cái đầu bù xù lú đầu ra đáp: “Chờ chút, ta chải đầu rửa mặt cái đã.”

Địch Nãi ngồi chờ một hồi thì Hách Đạt mới chở Mã Cát bay xuống. Nhìn đôi mắt gấu mèo của Mã Cát, Địch Nãi không phúc hậu cười nhạo: “Này, không phải chứ, liều mạng tới vậy à? Cẩn thận miệt mài quá độ a.”

Mã Cát ngáp một cái thật to, hướng cậu bĩu môi: “Ngươi đó a, cười cái rắm mà cười, hiện giờ ngươi có bảo bảo rồi tự nhiên không cần cố gắng. Cũng không ngẫm lại nổi khổ của ta, quả thực là người no thì không biết cái khổ của người đói mà.”

Địch Nãi cười ha hả, không ngờ trong bộ lạc thú nhân cũng có thành ngữ, Mã Cát dùng quả thực cũng có ý tứ sâu xa. Bất quá, cậu chỉ đứng đắn nói: “Ngươi đừng quá áp lực, thả lỏng tâm tình thì tốt hơn, có đôi khi áp lực ngược lại sẽ khó hoài thai.”

Mã Cát rầu rĩ: “Chính là ta thật sự rất muốn bảo bảo a! Phải làm sao mới thả lỏng tâm tình bây giờ?”

Địch Nãi cũng có chút không biết nên khuyên nhủ thế nào, chỉ đành nói: “Dù sao thì cứ chậm rãi một chút, miệt mài quá độ sẽ tổn thương thân thể. Đến khi đó cho dù hoài bảo bảo thì nó cũng không khỏe mạnh.”

Mã Cát bất đắc dĩ gật gật đầu: “Được rồi, ta biết rồi.”

Tiến vào sơn động, Địch Nãi vội vàng múc một chén cháo cho Mã Cát. Đây là tối qua Địch Nãi chỉ huy Phất Lôi dùng lửa nhỏ hầm, hầm tới sáng thì mùi thơm cũng lan tỏa bốn phía.

Địch Nãi một mình ăn không hết, liền bảo Phất Lôi ăn cùng, Phất Lôi húp vài ngụm rồi thôi. Đối với thú nhân mà nói, gạo trắng thơm ngào ngạt tuyệt đối không ngon bằng thịt nướng bóng bẩy. Địch Nãi cũng không có cách nào, chỉ đành giữ lại, chờ tối lại ăn tiếp.

Bất quá hôm nay Mã Cát dậy muộn nên vẫn chưa ăn sáng, vừa vặn để hắn nếm thử, thuận tiện bồi bổ thân mình.

Mã Cát ăn xong một chén liền nói ăn ngon rồi chạy vào xử lý cả nồi cháo, sau đó vỗ vỗ bụng thỏa mãn. Mã Cát lau miệng, hai mắt tỏa sáng nhìn mớ đậu để trong góc sơn động: “Địch Nãi, chốc nữa ngươi cho ta ít đậu phộng đi, ta cũng muốn nấu cháo.”

Trước đó địch Nãi đã tặng một phần lúa hoang cùng vài loại đậu cho Mã Cát, hiện giờ nghe Mã Cát xin thêm liền nghi hoặc hỏi: “Số đậu ta đưa trước đó đâu? Nhanh như vậy đã ăn xong rồi à?”

Mã Cát ngượng ngùng cười hắc hắc: “Số đậu đó bị ta rang lên làm thức ăn vặt rồi. Rất thơm a, ăn thực ngon.”

Địch Nãi có chút bất đắc dĩ: “Ăn dầu nhiều quá không tốt đâu. Ta cho thêm một ít, ngươi đừng rang nữa đó.”

Mã Cát lập tức cam đoan: “Hảo hảo, ngươi yên tâm, lần này ta để dành nấu cháo.”

Mã Cát ăn no, liền cùng Địch Nãi trao đổi xem làm thế nào dệt vải bông. Số bông hái được hôm trước đã được Phất Lôi bắn tơi thành một tấm thảm bông thật lớn. Đáng tiếc làm thế nào dệt thành vải thì Địch Nãi vẫn chưa nghĩ ra. Dù sao bông cũng khác với đay, một cái vốn đã là sợi, một cái là một đống hỗn độn.

Quá trình dệt vải khá tương tự, quan trọng là đoạn kéo thành sợi. Nghĩ tới nghĩ lui Địch Nãi quyết định kết hợp đay với bông, lúc se sợi đay thì se bông vào chung.

Địch Nãi cùng Mã Cát thương lượng các bước, sau đó hứng thú tràn đầy bắt đầu thực hành.

Ban đầu sợi se ra khá thô, bất quá làm quen tay cộng thêm kinh nghiệm se sợi đay hơn nửa năm, rất nhanh liền nắm giữ được phương pháp. Bất quá phải là đay nhiều bông ít thì sợi mới khó đứt.

Vài ngày sau, bọn họ dùng sợi tơ se được dệt thành miếng vải dệt đầu tiên. Lúc dùng vải cọ cọ lên mặt thử độ mềm mịn, Địch Nãi quả thực vui tới muốn khóc. Loại vải pha này mịn hơn vải bố rất nhiều, cọ lên mặt cũng có chút mềm mại.

Sau khi có kiện thành phẩm đầu tiên, Địch Nãi cùng Mã Cát đều lên tinh thần, gia tăng tiến trình canh cửi.

Sáng nô, lúc Địch Nãi cùng Mã Cát đang canh cửi thì Thải Ni mang bảo bảo tới chơi. Tiểu Hi Á càng lớn càng đáng yêu, gương mặt tròn vo nhỏ nhắn non nớt như trứng chim vừa lột xác. Tiểu Hi Á vẫn thực thích cười, vừa thấy có người chọc liền nhếch môi, lộ ra hàm lợi phấn nộn vẫn chưa mọc răng.

Nhìn tiểu bảo bảo đáng yêu như vậy, cho dù là ai cũng cảm thấy vui vẻ. Thải Ni hiển nhiên biết sức quyến rũ của tiểu bảo bảo nhà mình, vì thế thường xuyên ẵm bé ra ngoài chơi. Cũng nhờ thế mà tính cách của hắn cũng sáng sủa hẳn.

Mã Cát ôm Tiểu Hi Á không muốn buông tay, vui vẻ nói: “Bảo bảo, ngươi thực đáng yêu, thực ngoan a.”

Thải Ni thấy Mã Cát chọc đứa nhỏ vui vẻ thì cũng an tâm. Thấy Địch Nãi vẫn còn canh cửi thì bước qua sờ thử phần vải đã dệt tốt, kinh hỉ phát hiện loại vải này mềm mại hơn vải bố rất nhiều, vì thế liền nổi lên hứng thú.

Thải Ni muốn học phương pháp rồi dệt vài miếng làm quần áo cho bảo bảo. Thân mình Tiểu Hi Á thực non mềm, suốt ngày bị quấn da thú rất dễ nổi ban đỏ. Đặc biệt là mùa hè, da thú hầm hơi rất dễ làm bé nổi sảy, ngứa ngáy không thôi, thường xuyên vì gãi mà da thịt đỏ hồng một mảnh, làm Thải Ni đau lòng muốn chết.

Vải bố Địch Nãi làm trước kia tuy thông thoáng nhưng lại quá thô ráp, làn da bảo bảo chịu không nổi, hiện giờ có loại vải này thì tốt quá.

Thải Ni nói với Địch Nãi mình muốn học canh cửi, hơn nữa dệt xong còn muốn mang về một ít, Địch Nãi cũng thực sảng khoái đồng ý. Địch Nãi vốn hi vọng mọi người có thể cải thiện cuộc sống, có người chủ động xin học thì tốt quá.

Thải Ni ngồi bên cạnh học hỏi, sau đó vừa dệt vừa tùy ý nói hảo bằng hữu Á Đạt của mình cũng vừa mang thai.

Không ngờ những lời này bị Mã Cát đang chơi đùa với Tiểu Hi Á nghe thấy, hốc mắt Mã Cát lập tức đỏ ửng, khổ sở nói: “Vì sao mọi người đều dễ dàng mang thai, mà ta thì khó như vậy chứ?”

Địch Nãi thực muốn nói, rất có thể là thể chất Mã Cát có vấn đề nên không dễ mang thai. Chính là này sẽ tạo thành đả kích quá lớn, Địch Nãi không dám kích thích Mã Cát nên chỉ đành ngậm miệng.

Thải Ni cũng thực lo lắng, an ủi nói: “Ngươi đừng nghĩ tới nữa, biết đâu lúc ngươi không nghĩ tới nó lại đột nhiên tới thì sao? Ngươi xem ta này, khi đó có nghĩ ngợi gì đâu, chỉ một lần đã hoài thai rồi. Này thuyết minh mang thai phải dựa vào may mắn, ngươi có gấp cũng không được.”

Mã Cát nghe Thải Ni nói xong thì bĩu môi, cảm xúc suy sụp không thôi. Bất quá giống như nghĩ tới gì đó, Mã Cát đột nhiên kích động ôm Tiểu Hi Á chạy tới: “Thải Ni, có phải ngày đó ngươi ăn thứ gì là lạ không?”

Thải Ni nghĩ nửa ngày, lắc đầu: “Không có, mấy hôm đó ta chỉ ăn mấy loại hoa quả như bình thường, thậm chí còn chịu đói mà!”

Mã Cát vẫn như cũ không từ bỏ ý định, lại truy hỏi Thải Ni rốt cuộc đã ăn loại quả gì, sau đó lại quay qua hỏi Địch Nãi, đoạn thời gian có thai đã ăn cái gì. So sánh hai bên, Mã Cát phát hiện đều là thức ăn bình thường, không có gì đặc biệt. Bất quá, Mã Cát vẫn ghi nhớ, định bụng về ăn thử xem có gia tăng tỷ lệ thụ thai hay không.

Bất quá, Mã Cát vẫn còn chút lo lắng, cư nhiên đỏ mặt hỏi Địch Nãi cùng Thải Ni lúc dùng hình thú thân thiết có dùng tư thế gì đặc biệt hay đồ dùng gì khác hay không, còn có thời gian dài hay ngắn linh tinh.

Địch Nãi nghe xong thì đúng là chịu hết thấu, ngay cả chuyện này mà cũng hỏi, người này quả thực muốn đứa nhỏ tới phát điên rồi.

Nhìn vẻ mặt chờ mong của Mã Cát, Thải Ni tuy cũng đỏ mặt nhưng vẫn ấp úng nói, bất quá lần đó vì đốt trúng nhánh cây kia nên có chút mơ hồ, nhớ không rõ lắm, những cái nói ra cũng không quá giá trị.

Mã Cát thầm nghĩ, có lẽ nên đốt loại cây đó cũng là một phương pháp. Mã Cát gật gật đầu, nhớ kĩ chuyện này, sau đó lại tràn trề hi vọng nhìn qua Địch Nãi, mong chờ cậu truyền đạt kinh nghiệm.

Địch Nãi có thể có kinh nghiệm gì chứ? Huống chi cậu mới không ham mê chủ đề không dinh dưỡng này, vì thế chỉ phun một câu ‘ai cũng như ai’ rồi vùi đầu canh cửi.

Mã Cát thực thất vọng với đáp án của Địch Nãi, bất quá, Địch Nãi không muốn nói, hắn ép buộc cũng không tốt. Mã Cát nghĩ, lúc rảnh rổi nên chạy tới thăm mấy giống cái có đứa nhỏ, lãnh giáo chút kinh nghiệm. Khẳng định mấy phi thú nhân kinh nghiệm phong phú sẽ biết cách để dễ dàng hoài thai.

Đến khi đó, hắn sẽ nhanh chóng có đứa nhỏ của mình, ít nhất cũng phải có trước Duy Lạp.

Nghĩ vậy, tâm tình Mã Cát liền tốt hơn một chút. Bất quá trêu chọc Tiểu Hi Á một hồi thì có chút mỏi tay, hắn chưa từng mang đứa nhỏ, lực tay không lớn nên ôm một lúc liền nhức mỏi.

Vừa vặn Địch Nãi ngồi lâu muốn hít thở không khí, liền nói với Mã Cát: “Đến, để ta ôm một chút.” Cậu đứng lên, đang định bước tới ôm Tiểu Hi Á thì đột nhiên cảm thấy bụng mình động một chút. Địch Nãi có chút kinh ngạc cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó rõ ràng cảm nhận đứa nhỏ bên trong giật một cái, liền cười cười nói với Mã Cát: “Bảo bảo, bảo bảo của ta hình như vừa đá một cái.”

“Thật không thật không? Bảo bảo động à? Để ta xem xem.” Mã Cát cao hứng chạy tới giao Tiểu Hi Á cho Thải Ni, sau đó đưa tay sờ sờ bụng Địch Nãi, bất quá lại không cảm nhận được động tĩnh gì.

Mã Cát có chút thất vọng, sờ soạng một hồi, cuối cùng nghe Thải Ni nói mới đầu bảo bảo chỉ ngẫu nhiên động mà thôi mới thất vọng buông tay.

Địch Nãi đỡ bụng, trong lòng chấn động không thôi. Tới tận lúc này cậu mới chân thật cảm nhận được sự tồn tại của bảo bảo. Hóa ra trong bụng cậu thật sự có một sinh mệnh nhỏ bé, nó lại còn động đậy, đây là chuyện thần kỳ cỡ nào a!

….

Hoàn Chương 108.