Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 67




Địch Nãi tiếp tục không nhanh không chậm tuần tra trên bờ biển, phát hiện cá trong biển khá giảo hoạt, rất ít khi chạy tới gần bờ. Những con cá cậu nhìn thấy đều rất nhỏ, cỡ một bàn tay như vậy còn chưa đủ nhét kẽ răng Phất Lôi.

Xiên vài con quăng lên bờ, Địch Nãi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thực không phải biện pháp. Cậu nghĩ, đại khái phải kiếm chút mồi mới có thể dụ cá tới. Bất quá, cá biển thích ăn gì, cậu quả thực không biết. Nghĩ nghĩ, giun này nọ chắc không có tác dụng. Còn nếu lấy thịt sống làm mồi, mùi máu nhất định sẽ đưa tới cá mập.

Đột nhiên Địch Nãi nhớ tới trong ba lô hình như còn một miếng thịt hoẵng nướng bọc trong lá cây, hẳn có thể xé ra làm mồi.

Kỳ thực miếng thịt hoẵng kia là lần trước ăn còn dư lại, Địch Nãi không muốn lãng phí mới dùng lá cây bọc lại cất vào ba lô. Sau đó bởi vì thức ăn sung túc nên cứ để đó không lấy ra, hiện giờ cũng không biết đã hư chưa.

Nghĩ tới đây, Địch Nãi liền chạy tới chỗ ba lô, lôi miếng thịt ra ngửi ngửi. Ừm, còn khá tốt, không tới mức biến vị. Thứ này không biết có dụ được cá hay không, cứ thử xem sao.

Địch Nãi xé một mảng thịt lớn, sau đó chọn một khúc trũng tầm nửa thước, bắt đầu xé thịt thành miếng nhỏ. Trên mặt nước lập tức lan ra chút dầu mỡ, đám cá gần đó ngửi thấy mùi, quả nhiên bắt đầu vây tới.

Trong lòng vui vẻ, nhặt lên cây lao để trên bờ, Địch Nãi rón ra rón rén đi tới gần, nhìn trúng một con cá khá to, dùng sức phóng tới. ‘Ào’ một tiếng, con cá vẫn còn đang giãy đành đạch bị kéo lên. Địch Nãi cười tủm tỉm lôi nó ra khỏi cây lao, ném lên bờ. Sau đó quay đầu lại, tiếp tục chờ con mồi tiếp theo.

Đột nhiên, khóe mắt Địch Nãi liếc thấy một cái vây lưng màu xanh ở cách đó không xa bơi tới. Địch Nãi cả kinh, thầm nghĩ, không lẽ là cá mập? Chẳng lẽ thịt hoẵng nướng cũng có thể dụ cá mập? Quá tà môn.Cậu nhanh chóng nhảy lên bờ, tay cầm chắc cây lao, sẵn sàng đón địch.

Địch Nãi quan sát một chút, vùng nước xung quanh khá cạn, nếu mấy loại cá lớn xuất hiện đại khái sẽ bị mắc cạn. Cho nên, kia chắc không phải cá mập. Cho dù là cá mập thì cũng còn khá nhỏ. Cậu không tin mình đứng trên bờ mà còn gặp nguy hiểm, lẽ nào con cá mập kia có thể nhảy lên bờ mà ăn thịt cậu?

Thứ kia bơi tới gần thì đột nhiên nhảy lên. Địch Nãi lắc mình tránh đi dòng nước bắn tới, vừa nhìn qua, di, cá heo! Trời ạ, đây là sinh vật đại dương mà Địch Nãi yêu thích nhất. Trước kia, Địch Nãi chỉ được thấy trong TV, mỗi lần thấy tiết mục về cá heo, cậu là người đầu tiên chạy tới xem.

Cậu vẫn luôn muốn tự tay sờ nó, chỉ là nguyện vọng này cho tới tận ngày nhập ngũ cũng chưa thực hiện được.

Con cá heo kia nhảy một chút rồi bắt đầu ở phụ cận bơi qua bơi lại. Địch Nãi tới gần một chút, nó ở trong nước liền ngẩng đầu lên hướng về phía cậu há miệng. Địch Nãi biết cá heo rất thông minh, cũng thực thân cận với nhân loại. Nhìn nó đang dùng sức há miệng, cậu thầm nghĩ, chẳng lẽ nó đang đòi ăn?

Địch Nãi vội vàng cầm mấy con cá nhỏ ném lên bờ cát khi nãy ném qua. Quả nhiên, cá heo nhảy dựng lên đớp con cá nhỏ vào miệng. Địch Nãi vui sướng, lại vội vàng ném thêm một con. Cá heo ăn cá, vui sướng quẫy đuôi với Địch Nãi.

Địch Nãi đánh bạo tới gần, mà con cá heo kia cũng không trốn. Xem ra, nó thực sự có hảo cảm với cậu. Địch Nãi nhịn không được đưa tay sờ soạng lưng nó một chút, trơn trượt bóng loáng. Cậu rụt tay lại, nó còn nhảy dựng lên chạm vào tay cậu.

Địch Nãi vui sướng nhìn cá heo, tiếp đó quay đầu lại hướng Phất Lôi kêu: “Phất Lôi, mau tới đây xem cá heo nà.”

Phất Lôi đang đạp nước bên bờ biển bên kia, ngay cả một con cá cũng không quơ được. Nguyện vọng bắt cá của y rất tốt, đáng tiếc thể hình to lớn của y lại hoàn toàn không thể phát huy tác dụng dưới biển. Hơn nữa, y cảm thấy người mình càng lúc càng nóng, nóng tới mức đầu óc trướng lên, thực muốn hung hăng phát tiết một phen. Cho dù toàn thân ngâm trong nước cũng không hề giảm bớt cảm giác nóng bức khó chịu.

Nghe thấy Địch Nãi gọi, Phất Lôi từ trong nước nâng cái đầu to sũng nước lên nhìn qua. Cá heo? Đó là thứ gì? Di, kia không phải một con cá à? Địch Nãi thế nhưng chơi đùa với một con cá.

Phất Lôi bất mãn phát ra tiếng phì phì trong mũi, lỗ tai run run, lắc đầu hất nước, tiếp đó phóng vọt về phía Địch Nãi.

Nhìn bộ dáng lỗ mãng của Phất Lôi, Địch Nãi lập tức hối hận. Người này lao tới như vậy, cá heo không bị dọa mới lạ đi? Quả nhiên, Phất Lôi chỉ mới vọt được nửa đường, bé cá heo đáng yêu đã quẫy đuôi nhanh chóng bơi đi.

Địch Nãi vươn tay, phí công hô một tiếng: “Cá heo!” Cá heo cũng không quay đầu lại, không chút để ý tới sự níu kéo của cậu một đường bơi đi không còn chút tăm hơi.

Tức giận quay đầu nhìn về phía Phất Lôi, đang định giáo huấn hai câu thì đã bị y bổ gục xuống bãi biển. May mắn bãi biển sau lưng không có tảng đá, bằng không khẳng định đã bị đâm trầy da tróc vảy. Còn không chờ Địch Nãi kịp phản ứng, Phất Lôi đã dúi cái đầu to tới bắt đầu tàn sát bừa bãi trên mặt cậu.

Phất Lôi thở hổn hển đè trên người Địch Nãi, đôi mắt tựa hồ lóe ra lửa, chẳng những liếm loạn lên mặt lên cổ, anh bạn nào đó dưới bụng dưới cũng bắt đầu đỉnh vào đùi cậu, khó chịu ma xát tới lui.

Địch Nãi đưa tay ngăn cản đầu lưỡi nóng rực của Phất Lôi, cuối cùng cũng thoát khỏi tình tự bi thương vì cá heo bỏ đi. Cậu có chút không rõ vì sao Phất Lôi bất thình lình nhiệt tình như vậy.

Nếu lần trước ở bên thác nước là bị cậu vô tình dụ dỗ, kia hiện tại là sao? Cậu chỉ xắn ống quần lên mà thôi, quần áo không hề cởi ra a! Người này đúng là cứ ù ù cạc cạc phát tình mà!

Địch Nãi bất mãn hô: “Phất Lôi, đừng, đừng liếm loạn!” Đáng tiếc, những lời này thực vô ích. Phất Lôi chẳng những không ngừng, ngược lại lại càng liếm loạn hơn, thậm chí còn từ cổ áo liếm tới phần ngực.

Trước ngực bị liếm tới nóng rực, Địch Nãi cảm thấy thực kỳ quái. Phất Lôi hôm nay bị làm sao vậy, trước kia tuy cũng có lúc xúc động nhưng chưa bao giờ làm xằng làm bậy không để ý tới ý nguyện của cậu như vậy. Nghĩ tới đây, Địch Nãi liền hỏi: “Phất Lôi, ngươi làm sao vậy?”

Phất Lôi ngay cả đầu cũng không nâng lên, chỉ mãi mê tiến công. Đại khái là chán ghét quần áo trên người Địch Nãi ngăn cản mình cùng cậu thân cận, càng nhìn càng không thuận mắt, lập tức nâng vuốt lên xé toạc mảnh vải trước ngực cậu.

Địch Nãi luống cuống tay chân ngăn cản: “Này, Phất Lôi, đừng có xé bừa, ta chỉ có mỗi bộ đồ này thôi, xé rồi thì không còn a.”

Phất Lôi giống như không nghe thấy, lại tiếp tục cào cào kéo kéo, muốn lột mớ vải kia ra. Đầu lưỡi y cũng không nhàn rỗi, dùng sức liếm láp bàn tay Địch Nãi đang túm lấy chi trước của mình, muốn cậu buông tay.

Hiển nhiên, lúc này không thể giảng đạo lý với Phất Lôi. Địch Nãi thả tay, vươn tới nhéo mạnh lỗ tai, khuỷu tay thì kẹp cổ, trên tay dùng lực kiềm chế cái đầu to của y lên ngực mình. Phất Lôi nhất thời luống cuống, bất mãn muốn né tránh, thế nhưng không có cách nào thoát khỏi giam cầm của Địch Nãi, lúc này mới ngơ ngác nhìn cậu.

Địch Nãi nhân cơ hội này quát một tiếng: “Phất Lôi, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

Ánh mắt Phất Lôi tràn đầy tơ máu, nghe thấy tiếng hô của Địch Nãi thì thoáng chốc tỉnh táo, chỉ là rất nhanh lại bị dục vọng lấp đầy. Y há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được gì.

Địch Nãi cũng nhìn ra y có chút không thích hợp, biết hình thú không thể nói chuyện, liền vội vàng nói: “Phất Lôi, biến thân.”

Mặc dù có chút mơ hồ, nhưng hai chữ ‘biến thân’ thì y nghe hiểu, liền bật người biến về hình người. Địch Nãi thấy y có thể biến đổi, thầm nghĩ, hẳn không có việc gì lớn, liền thở phào một hơi.

Chính là, khoảnh khắc Địch Nãi vừa thả lỏng tay, Phất Lôi liền giãy ra khỏi giam cầm, đảo ngược tình tế kiềm chặt cậu. Địch Nãi đang định mở miệng nói chuyện thì môi Phất Lôi đã đè ép tới, chặn lại.

Trái tim Phất Lôi đập thật nhanh, y cảm thấy Địch Nãi trước mắt thực sự thơm ngon vô cùng, ăn thế nào cũng không thỏa mãn. Cả người giống như bị một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, chỉ có thể áp sát người Địch Nãi mới có thể giảm bớt cảm giác khô nóng này.

Môi Phất Lôi cũng nóng, hô hấp có chút hỗn loạn dùng sức mút môi Địch Nãi, còn vươn đầu lưỡi càn quét khoang miệng Địch Nãi.

Địch Nãi lần đầu tiên bị đối xử cường ngạnh, trong lòng lập tức phừng lên ngọn lửa tức giận, ‘ô ô’ muốn tránh ra. Nhưng làm cậu không ngờ chính là lần này Phất Lôi cứ hệt như một con trâu điên, ngăn chặn chặt chẽ không chút thả lỏng.

Bị hôn tới mức hít thở không xong, bất quá rất nhanh Địch Nãi phát hiện dục vọng của cậu cũng bắt đầu bị gợi lên.

Liên quan tới hành vi động dục đột ngột của Phất Lôi, trong lòng cậu mơ hồ có chút ý tưởng. Cậu nghĩ chẳng lẽ chất lỏng mà con bò sát trong khe núi phun ra có tác dụng thúc tình? Nếu vậy, trước tiên cứ để Phất Lôi phát tiết đi, vì thế, cậu không giãy dụa nữa, ngược lại bắt đầu đáp lại nụ hôn của y.

Lúc Địch Nãi suy tư, Phất Lôi cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng lột bỏ quần áo trên người Địch Nãi, ngay cả quần lót cũng lột ra ném qua một bên. Địch Nãi thầm nghĩ, tốc độ cởi đồ của Phất Lôi hiện giờ thực sự đã luyện thành thần tốc.

Không đợi cậu cảm thán xong, Phất Lôi lại bổ nhào tới ngăn chặn, cuồng loạn liếm hôn lên người cậu. Địch Nãi lúc này khá thoải mái, nằm đó nhìn Phất Lôi vừa liếm hôn vừa gặm cắn trên người, thỉnh thoảng phát ra một tiếng thở dốc. Nghe thấy tiếng thở của cậu, nụ hôn của y lại càng cuồng nhiệt hơn.

Lúc Phất Lôi cầm thứ gắng gượng của Địch Nãi vuốt ve, nhiệt tình của cậu cũng hoàn toàn châm lên. Cậu vươn tay, ôm lấy tấm lưng rộng của Phất Lôi, hôn lên vai y.

Khi Phất Lôi há miệng ngậm lấy, Địch Nãi phát ra một tiếng than nhẹ. Âm thanh này hệt như mồi lửa châm lên dục vọng trong người Phất Lôi, kêu gào đòi phát tiết.

Địch Nãi đưa tay túm lấy tóc Phất Lôi, thân dưới không thể khống chế bắt dầu đỉnh động ra vào trong miệng Phất Lôi. Thế nhưng ngay lúc cậu cảm thấy phi thường thoải mái thì Phất Lôi lại ngừng lại.

Cậu có chút bất mãn, bất quá nhìn Phất Lôi sáp tới gần thì vẫn thân thiết đón nhận nụ hôn của y.

Làm Địch Nãi không ngờ tới chính là Phất Lôi hôn một hồi thế nhưng áp chế tách chân cậu ra, thứ cứng rắn phía dưới lập tức đỉnh tới. Kia ý tứ gì không cần nói cũng biết.

Địch Nãi bật người hô: “Này, Phất Lôi, đừng có xằng bậy, để ta dùng miệng làm cho ngươi.”

Chính là, lúc này Phất Lôi đã không thể khống chế, không nghe lời cậu, ngược lại nông nóng đỉnh tới trước.

Địch Nãi cảm thấy nơi bí ẩn kia truyền tới một cơn đau đớn, liền sợ hãi giãy dụa: “Fuck, ngươi con mẹ nó định làm gì? Bá vương ngạnh thượng cung à?”

Nhưng Phất Lôi lúc này đã sớm bị dục vọng phủ mờ lý trí, không còn nghe rõ lời nói của Địch Nãi. Dục vọng nóng rực của y theo bản năng đỉnh đỉnh nơi đó, sờ soạng tìm kiếm lối vào.

Địch Nãi nóng nảy, thầm nghĩ nếu Phất Lôi thực sự cứ vậy tiến vào, hôm nay đúng là ngày chết của ông đây mà.

Nghĩ tới đây, Địch Nãi đấm một quyền lên đầu Phất Lôi, đồng thời đá một cước làm y bật ngửa ra sau, tiếp đó vùng lên ngăn chặn. Bởi vì muốn vừa kiềm chế vừa giúp Phất Lôi giải trừ độc tính nên lúc bật người dậy cậu đồng thời xoay người. Hai chân ngăn chặn tay Phất Lôi, tay thì đè chân y. Như vậy, Phất Lôi không có cách nào động đậy.

Địch Nãi ngậm đại gia hỏa của Phất Lôi vào miệng, trong lòng thầm mắng, mẹ nó, lớn như vậy, đâm vào một cái còn không phải chọt chết ông đây à?

Bất quá Địch Nãi không phát hiện tư thế này làm phần mông vểnh vểnh của mình hoàn toàn bại lộ trước mặt Phất Lôi. Ngay cả tiểu huyệt bí ẩn bình thường luôn ngại ngùng không muốn gặp người cũng bị nhìn rành mạch.



Hoàn Chương 67.