Hình như quá yêu thương một người cũng không phải chuyện tốt, làm người kia càng lúc càng vô pháp vô thiên không chỗ nào cố kỵ.
Nhưng mỗi khi người kia làm ra chuyện xấu gì, muốn phát hỏa với hắn, lại thế nào cũng không đành lòng mắng hắn đánh hắn.
Chỉ có dùng phương thức uyển chuyển thích hợp giáo huấn người kia, dù phương thức này căn bản không có tác dụng gì...
Phong Tình đã đáp ứng cùng hai người Ericter và Shogula tìm nơi tuyệt hảo an dưỡng, đám người bây giờ ở tại một mảnh thế ngoại đào nguyên (chốn yên vui), lại không hoàn toàn cách biệt, không xa đó là một thị trấn phồn hoa.
Mấy người đó cũng không thích thấy có người lạ qua lại ở nhà mình, Ericter cùng Shogula thu dọn tất cả người hầu, mọi thứ sự vụ lớn nhỏ do một cốt long một thánh thú một sừng và hai cự phong lang đảm đương, kèm thêm phụng dưỡng hai con sâu gạo không nghe lời.
Bây giờ, một con rồng và một con thú một sừng hình người đang oa trong nhà bếp chuẩn bị bữa tối, mà Phong Tình lại cái gì cũng không báo mà kéo An Nhiên chuồn ra ngoài, mỗi người ôm một oa oa.
An Nhiên thường xuyên đùa với hai bảo bảo, bây giờ hai bảo bảo đã rất thích để An Nhiên ôm, thích nhất vẫn là mama ôm, ghét nhất bị các papa ôm.
Hai người mới mua hai xâu kẹo hồ lô xanh lục vừa dạo phố vừa ăn đến vui vẻ, Phong Vận trong ngực An Nhiên bỗng nhiên hướng Phong Tình bên này thò người ra, vẫy tay.
“Mama, ôm một cái.”
Bập bẹ kêu to làm Phong Tình yêu thương ôm nó, kẹo hồ lô cũng không không cầm được, chỉ có thể để An Nhiên cầm giúp, hai tay mỗi bên ôm một tiểu gia hỏa, hai bên đều hôn nhẹ, thuận tiện giáo dục.
“Bảo bối, gọi papa, ta là papa.” Bảo bối đã một tuổi rưỡi, sau khi có thể nói, mở miệng là kêu mình mama, rồi cứ gọi mama suốt, nghe thế nào cũng khó chịu.
Hai tiểu bảo bối liếc nhau khó hiểu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Phong Tình.
“Mama có sữa, là mama.” Phong Vận nói.
“Papa hư, giành sữa của chúng ta.” Phong Cảnh nói, nhớ tới papa khốn nạn, lại nhăn mày lại.
“Ách...” Phong Tình nội tâm thở dài, hắn không muốn làm mama ---- Phong Tình quyết định hảo hảo sửa cái tật gọi mình là mama của bọn nhỏ. “Ta là nam nhân, cho nên ta là papa.”
“Mama đối với chúng ta tốt nhất.” Tiếng Phong Cảnh non nớt é é.
Phong Vận xoay tròn con ngươi, hưng phấn lên, nhìn nhìn trái phải, bỗng nhiên vặn vẹo cái mông ngồi trên cánh tay Phong Tình.
“Mama, ta đói bụng.” Phong Vận mở to mắt long lanh nhìn Phong Tình.
“Đói bụng? Trước khi đi không phải đã ăn xong sao?”
“Ta lại đói bụng rồi.” Phong Vận mở y phục mỏng mảnh miết miết cái bụng phì phì của mình. “Cũng đói gầy rồi.”
Nói nói chọc cười Phong Tình cùng An Nhiên, làm hai người cười không dứt.
Ngón tay nộn nộn của Phong Cảnh cũng vươn qua đâm đâm bụng phì của hài tử kia, rất khinh bỉ nói. “Ngươi rõ ràng rất béo.”
Phong Vận đập tay nó ra không để ý, kéo kéo cổ áo Phong Tình, mong đợi nói.
“Mama, ta đói, muốn ăn sữa!”
Sữa của mama luôn bị papa ăn hết, nó đã rất lâu không ăn sữa mama! Thừa dịp hiện tại papa không có ở đây, nó muốn ăn, dù bây giờ rất no.
Đầu nó nhỏ nhỏ nhưng lại thông minh!
Phong Cảnh lúc này cũng giác ngộ, cũng lay lay quần áo Phong Tình, mở miệng đòi ăn sữa.
Phong Tình cực kỳ xấu hổ, may mà trên đường đông người ồn ào, không ai chú ý tới cuộc nói chuyện quỷ dị ở đây, vội vàng đi đến chỗ bóng cây góc đường, nơi này không có ai.
“Phải uy sữa sao, ta có cần tránh một chút không?” An Nhiên vui cười nói.
Phong Tình trừng An Nhiên, không để ý tới, nhẹ giọng giáo dục bảo bảo. “Vận Vận ngoan, Cảnh Cảnh ngoan, đều lớn như thế rồi sao còn có thể ăn sữa nữa, các ngươi phải ăn cơm, hiểu hay không, papa mang ngươi đến tiệm cơm ăn.”
“Không muốn!” Phong Vận lắc mạnh đầu. “Không muốn ăn cơm, papa lớn như vậy cũng ăn sữa, chúng ta nhỏ thế vì sao không thể ăn!”
“Muốn ăn... Hu hu...” Phong Cảnh thẳng thắn oa oa, thanh âm có xu thế càng lúc càng lớn.
“Đừng khóc.” Trong nháy mắt, Phong Tình hận thấu hai nam nhân làm chuyện xấu kia, không trấn an được bảo bảo khóc nháo, đành phải bất đắc dĩ nói với An Nhiên. “Ngươi giúp ta canh chừng, không được nhìn lén!” Cổ áo kéo thấp lộ ra khung ngực bằng phẳng.
An Nhiên cười hắc hắc xoay người canh chừng, nghiêng nghiêng thân thể, khóe mắt nhìn lén, thấy trên khuôn ngực trắng nõn của Phong Tình treo hai oa oa, nhịn cười.
Phong cảnh bên này tuyệt đẹp...
Nhũ đầu bị miệng nhỏ của hài tử mút vào, Phong Tình mặt đỏ bừng, cảm thấy thân thể có chút rục rịch, thầm mắng mình biến thái.
Đều là do hai người kia luôn thích hút, mình mới có thể như vậy...
Qua một hồi lâu, hai oa oa còn chưa buông ra, Phong Tình thúc giục chúng.
“Còn chưa ăn no sao? Đã hết sữa rồi, còn chưa no đợi lát nữa trở về ăn cơm, mau buông ra.”
“Ân ân!” Hai oa oa còn chưa lỏng miệng, không thể nói chuyện chỉ ân ân mấy tiếng.
Đã lâu không nếm được tư vị sữa ngọt ngào của mama, dù hết, nơi hút cũng vẫn có hương vị, để chúng ôn tồn chút nữa đi!
“Thả ra...” Phong Tình cảm thấy rất muốn khóc.
“Ân hừ!” Một tiếng hừ lạnh hại hai đứa lớn nhỏ đồng thời nhịn không được rùng mình một cái, Phong Tình ngẩng đầu, thấy Ericter cùng Shogula lạnh mặt đứng trước mặt mình.
“Eri, Shogula...” Phong Tình cứng mặt chào hỏi.
“Papa...” Hai oa oa cuối cùng cũng lỏng miệng, khô khan chào hỏi.
A a, papa thế nào tìm tới nơi này!
Papa bình thường đối với mình hảo hảo, nhưng nếu mình uống sữa mama, sẽ sẽ rất hung dữ. Phong Cảnh đáng thương nghĩ đến đây, liền cảm thấy cái mông nhỏ của mình rất đau.
Phong Vận đầu nhỏ thông minh, biết mama là lá chắn tốt nhất, dùng sức ủi vào ngực mama, hận không thể đầu thân vùi vào trong thân thể mama.
Ericter cao giọng. “Còn chưa rời khỏi?” Hai tiểu quỷ này càng lúc càng lớn mật.
Hai tiểu quỷ đầu như được đặc xá, trượt khỏi Phong Tình, hì hục chạy đi, bỏ lại mama không thèm để ý.
“Các ngươi...” Phong Tình buồn bực, uổng hắn thương chúng như vậy, không biết hiếu thảo, khúm núm trước mặt hai người kia, trước mặt một mình hắn liền đòi này hỏi nọ.
Hai đại nam nhân kia cũng mặc kệ tâm tư hiện tại của Phong Tình, Ericter đi lên, một tay vuốt ve má Phong Tình, một tay luồn vào vạt áo vừa kéo hỗn loạn, vuốt ve tiểu hồng đậu trên ngực. Shogula cũng đi lên, ôm lấy Phong Tình, bản thân ngồi vào tảng đá lớn dưới gốc cây, ôm Phong Tình lên đùi mình.
“Đừng, sẽ có người thấy.” Phong Tình giãy giụa.
“Uy sữa còn không sợ có người thấy, thế này mà sợ!” Shogula trêu chọc, hại Phong Tình hai má nổi đầy mây đỏ.
Ngực bình thường đã không có tích trữ, sữa đều bị hút khô, làm Shogula cùng Ericter có phần buồn bực.
Xem ra là sủng nịch quá mức mới khiến cho ái nhân càng lúc càng lớn mật, lúc đầu còn trốn trốn uy sữa, bây giờ cư nhiên có gan lén lút uy ở góc đường.
Hoặc là thần kinh càng lúc càng lớn?
“Kia... Này.... Oa oa...” Phong Tình ấp úng kêu sợ hãi nảy lên, bị Shogula đè lại, vành mắt Phong Tình nổi nước mắt, vẻ mặt đáng thương. Khố tử hắn không biết sao đã bị cởi ra, trong lúc hắn kêu sợ hãi, Shogula từ phía sau sát lại, thân thể hắn bị ấn dán trên ngực Shogula, mông trơn lộ ra, một bàn tay sờ soạng lên, rồi... Một ngón tay chui vào...
“Không được ở đây.... Ở đây, ngô...” Phong Tình mặt đỏ bừng, dùng sức co thân thể, cự tuyệt yếu ớt.
“Ở đây thì sao? Phong cảnh rất tốt.” Shogula cười khẽ, ngón tay trong nhục huyệt kia cảm nhận được bích nhục sít chặt hơi dồn ép kháng cự ngón tay mình, nhịn không được lại thêm vào một ngón.
Vương tử thú một sừng biến hư hỏng.
“Đây, đây là bên ngoài...” Phong Tình nói lắp, Ericter cười.
“Cũng không phải chưa từng làm ở bên ngoài.” Làm tình trước kia cũng đều bất kể địa điểm, ở ngoài nhà cũng có làm, bất quá trước kia là trên núi không người, lần này đổi lại thành góc đường không biết khi nào có thể nhảy ra một kẻ lạ.
Cũng kêu như đánh dã chiến, bất đồng cái gì, không phải sao?
“Đó không giống, a a...” Phong Tình lại kêu sợ hãi một trận, ngón tay trong hậu huyệt rút ra, một nhục côn hỏa nhiệt thay thế ngón tay chui mạnh vào, hại hắn một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có, bị kích thích đến co rút run rẩy một trận.
Ô, thật sự làm ở chỗ này, lỡ như bị người trông thấy thì làm thế nào, tuy nói như vậy rất kích thích...
“Ngươi hảo hảo hưởng thụ là được.” Shogula vừa cố gắng đỉnh động hạ thể vừa nói. “Ta đã lập kết giới.” Nếu có người tới gần nơi này trong mười thước, y sẽ biết.
Vừa nghe như thế, Phong Tình yên lòng, nhắm mắt lại, rộng mở thân thể hưởng thụ tình ái vui sướng, chân mở to ôm vòng lấy phần eo Shogula, nghênh hợp va chạm từ dưới hướng lên của y.
Ericter đứng phía sau cũng khốn khổ, mắt thấy hạ thân xích lỏa của ái nhân, cái mông mê người đung đưa, cúc huyệt trắng nõn phun ra nuốt vào côn thịt tím đỏ, lúc nhục trụ rút khỏi, trong huyệt đôi khi phun ra dâm dịch trong suốt, tiếng nước chảy ma sát đung đưa bên vành tai...
Shogula hôn cánh môi đỏ mọng của Phong Tình, hai tay trượt trên người hắn, xúc cảm mềm nhẵn như tĩnh điện mơ hồ từ bàn tay truyền tới đại não, bỗng nhiên đụng đến một bàn tay, vừa không mềm mại cũng không trơn mịn. Shogula mở mắt, thấy Ericter đang vươn hai tay sờ mông Phong Tình.
“Buông ra!” Shogula trừng Ericter, hôm nay chính là đến phiên y hưởng dụng!
Ericter bất đắc dĩ buông tay ra, không quá một hồi lại thật sự nhịn không được cởi khố tử áp lên, đè lên lưng Phong Tình.
“Eri?” Phong Tình quay đầu, vừa vặn bị Ericter hôn im miệng.
“Hôm nay là của ta! Ngươi đến làm gì?” Shogula phẫn nộ gào.
“Ta muốn làm!” Ericter buông miệng nhỏ của Phong Tình ra, xé quần áo Phong Tình, một tay luồn vào thăm dò, một tay khác hướng xuống, dò xét chỗ hai người kết hợp bên dưới.
“A, Eri...” Phong Tình sợ hãi, bình thường không phải lúc làm cùng một người, người còn lại cũng chỉ có thể ngốc một bên sao, thế nào lần này muốn hai người đồng thời?
Dát, hai người đồng thời?
Hy vọng không phải như hắn nghĩ...
“Cút.” Shogula lộ vẻ hung tợn trên khuôn mặt tuấn tú, nếu không phải không muốn chia tách cùng ái nhân và quy định cấm đánh đấm trước mặt Phong Tình, y sớm đã nhảy dựng lên cấp cho vong linh này một chiêu pháp thuật quang minh mạnh nhất.
“Ta muốn làm!” Ericter quyết định phá hỏng quy định mỗi người thay phiên chiếm hữu một ngày, đem một ngón tay chen vào nhục huyệt đã ngậm một nhục trụ thô to.
Hảo chặt, không biết có thể tiếp nhận mình nữa hay không.
“Ngươi, không được...” Shogula nói có chút run rẩy, nhục huyệt bọc quanh tính khí y liền co chặt sau nháy mắt ngón tay tiến vào, thiếu chút nữa làm y buông thương bỏ kiếm, vội vàng nhịn xuống, y còn muốn hưởng thụ nhiều chút.
Phong Tình lại không có lực chịu đựng hảo như vậy, một khắc Ericter chen ngón tay vào lập tức tiết ra, mây đỏ dầy đặc toàn thân, thở gấp gáp, oán hận liếc Ericter.
“Phong, để ta vào!” Liếc nhìn phong tình vạn chủng làm Ericter nhiệt huyết xông lên cơ hồ nổ óc, ngón tay qua loa khuếch trương mấy cái trong huyệt, liền vội vàng muốn chen vào ngón tay thứ hai, dương vật nóng bỏng cọ xát chỗ hai người giao hợp đang rầm rĩ kêu gọi dục hỏa tăng vọt của y.
“Vào, vào không được.” Phong Tình run rẩy nói, hắn cảm thấy nhục trụ kia cọ mông mình có chút đau đớn, cảm giác hỏa nhiệt cứng rắn làm hắn sợ hãi.
“Ta muốn, để ta vào.” Ericter gấp đến độ cơ hồ gầm lên.
Phong Tình còn không kịp trả lời, miệng liền bị lấp kín, ngón tay cọ quét làm cho tràng nhục không ngừng căng chặt, Shogula bị khoái cảm từng trận co rút mang đến lộng cho kích tình tăng vọt, nhịn không được ôm xiết đầu Phong Tình, mút nước bọt trong miệng ái nhân, vén lưỡi khởi vũ, hạ thể va chạm càng thêm dùng sức.
Phong Tình bị hôn đến đầu óc choáng váng không có năng lực suy nghĩ, qua một hồi lâu, còn chưa hoàn hồn, cảm thấy ngón tay trong cúc huyệt rút mạnh ra, nhục bổng hỏa nhiệt kia đâm trái đâm phải trong huyệt khẩu hắn, không nhịn được ai thán trong lòng.
Hai tên này, hai tên này không phải cái gì thánh thú, rõ ràng là cầm thú...
Bất đắc dĩ thả lỏng thân thể, tận lực để mông thả lỏng.
Để mông thả lỏng... Phong Tình mụ mẫm mắt trợn trắng, phải hầu hạ hai kẻ tính dục cao cường, quả thật rất mệt, dễ khiến người ta động kinh, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện mình có một ngày sẽ lại như thế, ở góc đường bất cứ lúc nào cũng có thể có người xuất hiện bị hai người này kẹp làm nhân sandwich.
“Ngô...” Đầu nhục bổng nóng hổi hơi tiến vào, đau đớn xé rách làm Phong Tình không khỏi kêu đau, miệng bị Shogula lấp lấy, kêu đau biến thành rên rỉ.
Ericter cắn gặm bả vai người dưới thân, lưu lại dãy dấu răng hồng phấn, một tay xiết phần eo Phong Tình, làm cái mông đó không thể động đậy, hạ thân dùng sức, dương vật ủi vào nhục động sít chặt kia, lý trí nhắc nhở mình làm như vậy sẽ tổn thương đến ái nhân, dục vọng không mấy tốn sức đá văng lý trí, kêu gào cần phát tiết.
Khi tính khí Ericter tiến vào một nửa, Shogula khẽ nhíu mày, thật chặt, động nho nhỏ kia không biết rốt cuộc có thể cất chứa hai cái hay không, y cảm thấy nhục động nho nhỏ kia tựa hồ đã căng đến mức tận cùng, gắt gao, tính khí của y cũng nổi lên một chút đau đớn.
“Này, đừng vào nữa.” Shogula lên tiếng ngăn lại, nhưng Ericter đã cố gắng vào được một nửa đâu chịu đình chỉ lúc này, Shogula hối hận vừa rồi vì một chút xíu cảm giác kích thích mà để Ericter cùng chia sẻ.
“Ân ngô...” Phong Tình đầu đầy mồ hôi, hơi hô đau, Shogula tiếc thương hôn hôn cái trán trơn bóng của hắn, lau nhẹ mồ hôi nhuyễn mịn trên trán hắn.
Tái một lần thẳng tiến mạnh mẽ, nhục trụ nóng bỏng cuối cùng hoàn toàn tiến vào nhục động căng chặt lại không ngừng phối hợp co rút kia, tư vị tiêu hồn tiến vào bên trong làm Ericter sảng khoái thở dài xuất thanh, dừng lại một chút, lập tức triển khai va chạm hung mãnh, công kích điểm mẫn cảm chí mệnh trong huyệt, cúc huyệt đáng thương cố sức ngậm chặt hai nhục trụ thô to, còn chưa hảo hảo nghỉ ngơi, liền phải tiếp nhận chấn động thô lỗ như vậy, chất nhầy mang tia đỏ từ nơi giao hợp lách ra.
Shogula vốn định mắng mấy tiếng, nhưng tràng bích co rút lại làm y thoải mái đến run rẩy, Ericter trừu sáp quá mức thần tốc, như muốn đem tính khí y gạt bỏ, Shogula không cam lòng tỏ ra yếu kém, đâm vào, đánh vào sâu trong hoa tâm, đâm đến người trên thân run rẩy từng trận.
“Ân a a a.... Không.... Ngô... A....” Phong Tình kêu không thể chịu đựng, không ngừng kêu đau, trong kêu đau lại còn chen lẫn rên rỉ vui thích.
Ác ác, hảo mạnh.
Cách đó không xa, trên xà nhà không quá cao, bên vách tường ló ra ba cái đầu, một lớn hai nhỏ.
An Nhiên tấm tắc khen ngợi, khó thấy, khó thấy a. Tiểu Tình Tình không hổ danh 'phong tình', kêu đến phong tình vạn chủng như vậy, hắn thấy phía dưới cũng chút rục rịch. Hai cái đầu nhỏ cùng xem xét vẻ mặt tò mò, An Nhiên không khỏi nở nụ cười tà ác.
“Các ngươi đang nhìn gì?” An Nhiên biết rồi còn hỏi.
Hai cái đầu rút rút, Phong Vận nhát gan hỏi.
“An Nhiên thúc thúc, các papa đang làm gì? Giáo huấn mama sao?”
“Ngươi cảm thấy họ đang làm gì?” An Nhiên không đáp hỏi lại.
“Không biết.” Phong Vận lắc đầu. “Bộ dạng mama kêu rất đau, nhưng hình như cũng không phải...”
“Họ đang bồi dưỡng tình cảm.” An Nhiên vẻ mặt dạy người nói. “Ngươi xem họ giao triền chung đúng không, ngay cả phía dưới cũng cùng một chỗ.”
“Cùng một chỗ?” Hai tiểu gia hỏa mở to hai mắt nhìn, dùng sức nhìn hướng bên kia. Bồi dưỡng tình cảm cần ép vào nhau sao? Còn cùng một chỗ? Thế nào cùng?
“Hắc hắc.” An Nhiên cười đê tiện. “Các ngươi còn nhỏ cho nên không hiểu, lớn lên sẽ hiểu.”
“Lớn lên còn cần thời gian rất lâu.” Phong Cảnh bĩu môi. Nó còn nhỏ như thế, muốn cao lớn như papa, cần thời gian rất dài.
“Sẽ không lâu đâu. Đợi cho tiểu kê kê phía dưới các ngươi khó chịu, lúc trướng lên chứng tỏ các ngươi đã trưởng thành, ai ya...” An Nhiên nói nói bỗng nhiên như trúng ám khí, ôm đầu kêu ai ai ngồi xổm xuống.
Hai tiểu quỷ vẫn mù mịt như cũ, nhìn An Nhiên thúc thúc ngồi xổm xuống, lại nhìn các papa mama còn giao triền không xa, cảm thấy đầu nhỏ của mình thật sự vô pháp lý giải hành động của người lớn.
“A... Eri, không được..... Shogula, nhẹ chút... Hahh...” Phong Tình yếu ớt rên rỉ, hai gia hỏa này lúc nào cũng vậy, không làm đến hắn liên tục xin tha sẽ không ngừng lại.
“Chờ một chút, sắp, sắp rồi.” Ericter hôn hôn khuôn mặt ửng hồng của ái nhân, hạ thể không ngừng đĩnh động, một tay vẫn tiếp tục nắm tính khí ái nhân, không cho hắn phun trào trước.
“Đồ tồi, thả... A.. Ân a.” Phong Tình ngước lên mắt trợn trắng. Bởi vì sau khi sinh bảo bảo hắn không hảo hảo điều dưỡng, thân thể vẫn không hoàn toàn khoẻ mạnh lại được, thể yếu sợ lạnh vẫn tồn tại, hai người này lo lắng cho thân thể hắn, mỗi lần làm đều chú ý số lần hắn tiết, vừa đủ hai lần liền phải nắm tính khí hắn, không cho hắn tiết, với mỹ danh không thể để tinh khí hắn tiết ra quá nhiều.
Hu hu, hắn tình nguyện tinh tẫn nhân vong, cũng không muốn bị ép buộc nghẹn nín như thế.
Ericter đã muốn tới cao trào, nhưng y cố gắng nhẫn, không ngừng va chạm nhục huyệt, không cho mình tiết, vì cái phía dưới kia còn chưa tiết, y không thể tiết trước.
Mà Shogula phía dưới cũng đang nhẫn, lực đạo trừu sáp không ngừng tăng thêm, vì bên trên kia còn chưa tiết, y không thể mất mặt tiết trước một bước.
Hai người tranh phong làm khổ Phong Tình kẹp ở bên trong, hắn sớm đã quanh quẩn cao trào rất lâu, nhưng tính khí bị nắm, cái này đã làm hắn khó nhịn vạn phần, hai người kia cư nhiên còn không chịu tiết như tranh giành hơn thua.
Không quản bọn họ, còn như vậy nữa tiểu đệ đệ hắn sẽ nổ! Phong Tình xoắn chặt tràng bích co rút, ép hai côn thịt tranh đấu trong huyệt, không quá một hồi, hai người kia bị kích thích mạnh bùng nổ, nồng tinh nóng bỏng phun vào tràng nội Phong Tình, tính khí bị cầm cố được tha ra, Phong Tình cuối cùng cũng có thể cao trào.
“Dậy!” Phong Tình tay nhuyễn nhuyễn đụng đụng Ericter trên người, yếu ớt nói. Ericter rất nặng, hắn không chịu nổi, sẽ cảm thấy khó hô hấp.
Ericter áp Phong Tình, hôn sâu triền miên một cái mới đứng dậy, khoác hảo quần áo, đem Phong Tình vô lực toàn thân yếu đuối ôm lấy, mặc quần áo cho hắn, thấy máu tươi giữa mông Phong Tình, đồng tử Ericter tối sầm lại, tiếc thương lại tự trách.
Shogula đã đứng dậy sửa sang lại bản thân, thấy biểu tình Ericter, nhịn không được trừng y. Lần sau, không, sau này đừng đồng thời cả hai nữa, như vậy sảng khoái, nhưng kích thích quá mức, hại mình không giữ lâu như trước kia, liền tiết sớm, mình còn chưa thỏa mãn, đáng tiếc thân thể Phong đã không thể lại đến một lần.
Ericter không để ý tới đao quang kiếm ảnh trong mắt Shogula, ôn nhu sửa lại quần áo cho Phong Tình, nhìn Phong Tình vẻ mặt yếu ớt biểu tình lại an tâm nằm trong ngực mình, nhịn không được hỏi.
“Phong, ngươi không hận ta sao?”
“Ân?” Phong Tình hơi mở mắt, không hiểu tại sao y đột ngột hỏi như vậy.
“Ta từng thương tổn ngươi như vậy, ngươi không hận ta?”
“Đương nhiên hận.” Phong Tình bĩu môi, ủi ủi hướng ấm áp, tìm vị trí tốt, nhắm mắt lại chợp mắt.
“Vậy vì sao...” Y vẫn muốn biết.
Phong Tình giả khò khò mấy cái, đợi đến lúc Ericter cấp bách muốn hỏi mới chậm chạp trả lời.
“Ta cũng không muốn dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy, nhưng lại không có biện pháp khác, ta yêu ngươi, không nỡ làm gì ngươi, hơn nữa... Ta nghĩ.. Trong lúc ngươi tổn thương ta, cũng là đang thương tổn mình...”
Bởi vì ta yêu ngươi.
Ericter câu môi, cười không thể tự kiềm chế. Y nghĩ vẻ mặt hiện tại của mình chắc chắn rất xuẩn ngốc, cười ngây ngô.
Shogula bĩu môi, tuy rất muốn đoạt Phong Tình qua, nhưng cuối cùng vẫn quyết định hảo tâm cấp cho Ericter một chút thời gian phát ngốc, để y ôm Phong Tình thêm một hồi.
............
“Này, ngươi ôm đủ chưa, hôm nay Phong chính là của ta!” Vẫn không buông tay, quá sức được voi đòi tiên.
“Cả đời cũng không đủ.”
“Ngươi! Buông tay!”
“Shogula, hôm trước papa kêu ngươi quay về trong tộc một chuyến, ngươi trở về chưa?” Phong Tình đột nhiên hỏi, papa là chỉ lão Krone, tộc trưởng thú một sừng đương nhiệm.
“Trở về rồi, bảo ta chọn ngày đảm nhiệm chức tộc trưởng.” Lão ba còn có thể sống rất lâu, bây giờ muốn gọi y đảm nhiệm làm tộc trưởng, chính mình đi tiêu dao? Y mới không cần.
“Ngươi tính sao?”
“Ta nói với hắn đem Tiểu Cảnh cho hắn bồi dưỡng, ta không làm tộc trưởng.” Lão ba đã ngóng cháu trai rất lâu, bộ dạng lúc sinh ra của ma thú là hình thú, mà Tiểu Cảnh sinh ra đã là bộ dạng hình người, nói rõ năng lực Tiểu Cảnh từ khi sinh ra liền cao hơn đồng tộc khác rất nhiều.
Ericter nghe xong, đôi mắt sáng ngời, đúng rồi, mình thế nào không nghĩ tới! Gần đây y bị đám rồng hắc long tộc quấy rầy phiền chết, mục đích của họ không cần phải nói chính là thuyết phục y trở về tiếp tục đảm nhiệm làm tộc trưởng, y đem tiểu quỷ kia ném cho họ, như vậy chẳng những không cần tái chịu họ đến phiền nhiễu, cũng không sợ tiểu quỷ kia luôn dòm ngó sữa của Phong.
Ericter một chút tự giác phụ thân cũng không có.
“Ác, Eri, tên Tiểu Vận ngươi đặt hảo chưa?” Phong Tình hỏi Ericter, tên Tiểu Vận bởi vì chờ thế hệ nên vẫn chưa đặt hoàn chỉnh.
“Sắp rồi!” Đến khi đem tiểu quỷ đầu đó ném cho mấy con rồng một lòng vì tộc kia, liền biết thế hệ.
Phong Tình cười nhẹ, nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực Ericter, ngửi ngửi mùi vị hắn yêu thích trên người Ericter, cười rất hạnh phúc.
“Eri, Shogula.”
“Ân?” Hai tiếng.
“Sau này ta già, biến dạng, các ngươi không được ghét bỏ ta.”
“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.”
Họ liên tục tìm phương pháp có thể khiến nhân loại trường thọ, thậm chí huy động sức mạnh tộc đàn, chắc chắn có thể tìm được, nếu không tìm thấy... Vậy bồi Phong cùng nhau già đi.
Chỉ cần hủy một thân pháp lực, phá ma hạch bản thân, ma thú sẽ không trường thọ, sẽ nhanh chóng lão hoá, tử vong, mà vong linh đã là sinh vật chết, dù bị phá ma hạch cũng chỉ là không có một thân năng lực cường đại thôi, trừ khi bị pháp thuật quang minh cường đại tiêu trừ.
Xem ra Ericter khổ não hơn, cần thêm sức lực tìm kiếm thứ có thể khiến nhân loại trường thọ, hoặc là khiến vong linh có thể có thân thể mới. Bất quá những thứ đó Phong Tình cũng không cần biết, mà Shogula tuy biết... Nhưng đây cũng không phải thứ y cần lo lắng không phải sao? Y cũng không quên sự thật vong linh này là tình địch của mình.
Trước đó vài ngày, từ một thành viên đưa tin nào đó trong tộc, hình như ở chỗ nào đó có nghe tin tức vong linh thánh giả, tin tức rất mơ hồ, thậm chí không xác định có thật hay không.
Bất quá những thứ đó cũng không phải thứ y nên lo lắng, cho nên... Ân, không cần phải nói!
*******************
“Bộ dạng papa hảo hạnh phúc.” Phong Vận cắn ngón tay nói, xoay xoay cái mông nhỏ, nó đứng mỏi, muốn mama ôm một cái.
Phong Cảnh cùng ca ca oa ở hai bên An Nhiên, cũng cắn ngón tay, nhìn chăm chăm hướng không xa, vẻ mặt chờ đợi.
“Lại ở đây gây sự.” Thanh âm trầm thấp vang lên, trong lời nói chen lẫn bất đắc dĩ cùng sủng ái.
Ba cái đầu vừa chuyển, thấy hai cự lang xám trắng đứng phía sau, An Nhiên nhếch miệng cười.
“Ta mới không gây sự.”
“Trán ngươi xảy ra chuyện gì?” Một cự lang trong đó - Rip hỏi, thấy trên trán An Nhiên có một khối sưng đỏ như bị vật cứng gì đánh tới.
“Không có gì, bất cẩn đụng trúng.” An Nhiên cười gượng.
“Đi về.” Rip nói, không quá hài lòng nhìn hai tiểu gia hỏa cọ trên người An Nhiên.
“Gia gia (ông) hư.” Phong Cảnh cong miệng chỉ hai lang nói, ánh mắt Rip nhìn nó thật giống như đang nhìn một cục bông béo phệ, làm tâm hồn nho nhỏ của nó rất bi thương.
“Hi hi.” An Nhiên cười trộm, hai lang kia vẫn không vui với hai tiểu gia hỏa này, luôn bị gọi là gia gia.
“Ta không phải gia gia!” Rip nghiến răng nói. Y thật sự vô pháp yêu thích hai tiểu quỷ này.
“Ngươi rõ ràng rất lớn tuổi.”
“Lão ba ngươi tuổi còn lớn hơn ta nữa, thế nào không gọi hắn tằng gia gia (ông cố)!”
“Papa là papa, không phải tằng gia gia, ngươi không phải nhi tử của papa.” Phong Vận biết gia gia phải là con của tằng gia gia.
“Phốc.... Ha ha...” An Nhiên cười đến ngã ra.
“............” Rip tranh cãi vô ích, mới nói sai liền bị người chiếm tiện nghi.
“Chúng ta đi tìm mama đi!” Phong Cảnh kéo kéo Phong Vận.
“Vì sao là mama? Tiểu Tình Tình là nam nhân, cho nên các ngươi phải gọi papa.” An Nhiên biết Phong Tình vẫn không vui với cách gọi mama, nhưng hai tiểu gia hỏa này vẫn không chịu sửa miệng.
“Mama có sữa cho nên là mama.” Phong Cảnh nói, còn lấy ngực diễn tả.
“Ách...”
Hoàn