Thứ Nữ

Chương 183: ngoại truyện 10






Cẩm Nương không để cho người đánh xe rời khỏi, mà là vén rèm lên, nghiêm túc nhìn Lãnh Uyển cùng Lãnh Hoa Hiên đang hướng xe ngựa đi tới, Lãnh Hoa Hiên tiếp xúc với ánh mắt nghiên cứu của Cẩm Nương, không khỏi cúi thấp đầu đi tới, không hành lễ với Cẩm Nương, lại là dùng tay áo che lại, lặng lẽ dắt tay của Lãnh Uyển, lúc này hắn, đột nhiên rất sợ Lãnh Uyển sẽ đổi ý, phân tâm không nỡ rời xa cha mẹ, hắn muốn cho nàng lòng tin cùng sức mạnh.



Lãnh Uyển thì lại không dám cùng Cẩm Nương đối diện, trong lòng vì việc phải rời xa phụ mẫu mà cảm thấy thống khổ, nhưng lúc bàn tay dày ấm áp của Lãnh Hoa Hiên cầm lấy bàn tay nàng đã cho nàng sự kiên định, một ít do dự cùng dao động liền tiêu tán hết, phụ mẫu đại huynh đại tỷ bọn họ, cho dù thiếu mình cũng không có chuyện gì , nhưng mà, Lãnh Hoa Hiên chỉ có nàng, song thân đã mất, cô độc tịch mịch, việc này khiến nàng rất đau lòng, khiến cho nàng không thể từ bỏ, đã quyết định muốn trải qua cả đời cùng hắn, thì không thể đổi ý.



“Uyển muội, mau lên xe, tạm thời như vậy , một lát sau người phủ Trữ Vương đến đòi người thì không xong.” Cẩm Nương ngữ khí có chút lạnh như băng nói.



Lãnh Uyển lén lút mở bàn tay ra, an ủi nhìn Lãnh Hoa Hiên một cái, Lãnh Hoa Hiên đối với nàng khẽ mỉm cười, gật gật đầu, buông tay nàng ra, âm thanh nhu hòa nói: “Bảo trọng!”

Lãnh Uyển nghe được giật mình, không hiểu nhìn hắn, nhưng nụ cười của hắn cũng không thuyên giảm, trong mắt hoàn toàn là sự kiên định cùng cổ vũ, Lãnh Uyển cũng cười, vỗ vỗ lên bàn tay của hắn,bước lên xe ngựa.



Xe ngựa trước tiên đem Lãnh Uyển quay trở về Trữ Vương Phủ, Lạc Hà lại không chịu quay trở về nhà mình đi, liền náo loạn muốn ở lại Giản Thân vương phủ, nói là đã lâu không có thăm biểu tỷ Thượng Quan Mai rồi, cũng rất nhớ Dương ca nhi, Cẩm Nương biết nàng tâm tình không tốt, cũng yêu thích tính tình của nàng, liền sai người đi đến nhà nàng báo tin, liền cùng Lạc Hà cùng nhau trở về phủ.



Ngày thứ hai, Cẩm Nương liền dẫn Dương Ca nhi cùng đi vào trong cung, Hoàng thái tử nguyên là học ở trong thư phòng, vừa nghe nói Dương ca nhi đến, liền không yên lòng, Thái phó hỏi hắn vài vấn đề đều trả lời sai, lão thái phó là người vô cùng bảo thủ, trách cứ thái tử bất dụng tâm nghe giảng, không tôn trọng lão sư, việc học hành không chút tiến bộ v..v, đánh vào bàn tay nhỏ của thái tử, Hoàng thái tử bất quá chỉ mới có ba tuổi, làm sao nghe hiểu những điều kia, nhìn bằng hữu tiểu gia hỏa thường ngày của hắn bị đánh, thương tâm đến nước mắt rơi xuống, kết quả lại bị Thái Phó mắng thành phụ nhân chi nhân, ngữ khí không nghiêm, một minh quân là phải có sự kiên quyết, thái tử không dám cãi lại, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe theo, thư đồng cũng là một đứa trẻ chưa tới năm tuổi, sau khi bị đánh khóc lóc, thái tử không nhịn được, cũng theo khóc lớn lên, nhất thời trong phòng vang lên tiếng khóc rung trời, hoàng thượng ở Dưỡng Tâm điện cách vách đang cùng chúng đại thần thượng nghị, trong đó có Giản Thân Vương Lãnh Hoa Đình, bị huyên náo quả thật không tài nào có thể tiếp tục thượng nghị, không thể làm gì khác hơn là mang theo Lãnh Hoa Đình cùng nhau đến nhìn.



Thái tử thấy Hoàng thượng thì không dám phát ra âm thanh nữa, cũng không dám nhìn Hoàng thượng, chẳng qua là hít hít lỗ mũi đáng thương hề hề nhìn Lãnh Hoa Đình.



Lãnh Hoa Đình nhìn thấy liền cười, liền dụ dỗ Thái tử nói lý do, một lát sau nghe thấy Thái tử nói là bởi vì tiểu tử nhà mình tiến cung cho nên không chú tâm nghe giảng, không khỏi dở khóc dở cười, Dương ca nhi bất quá chỉ hơn một tuổi, nhưng Thái tử cứ vui vẻ khi nghe tới hắn, hắn còn như lão già bắt nạt Thái tử, Thái tử chẳng những không buồn bực, còn yêu thích nhất là cùng hắn vui đùa , cũng không biết tiểu tử nhà mình có lực hấp dẫn gì, bất quá, nhi tử của hắn có bản lãnh, làm phụ thân đương nhiên là rất đắc ý rồi, trên khuôn mặt đang nở nụ cười, Hoàng thượng ở một bên liền cảm thấy không vui, trừng mắt liếc hắn một cái nói:



“Tiểu Đình, bây giờ ngay cả nhi tử của ta cũng yêu thích nhất là ngươi sao? Bởi vì ngươi vừa lanh lợi lại vừa xinh đẹp, còn ưa thích nhất nắm lấy quần áo của ta. . . . . .”



“Hoàng thượng. . . . . . Thái tử điện hạ nhân hậu biết lễ, là do nhi tử của thần đùa giỡn quá mức, so sánh với Thái tử điện hạ khác biệt nhiều lắm.” Đây là lời đàm thoại thông thường của bậc tiền bối, nhưng đối với Lãnh Hoa Đình rất hữu dụng, cho dù là lúc Lão thái phó nghi ngờ nhìn về phía hắn, hắn liền lại không dám để cho Hoàng thượng tiếp tục nói, vội vàng trung thực, không cam lòng tình nguyện chê trách nhi tử nhà mình một câu.



Từ mũi của Hoàng thượng phát ra một tiếng hừ, dắt tay nhi tử mình nói: “Đi, cùng phụ hoàng cùng đi xem Dương ca nhi đi.”



Trong Khôn Ninh Cung, Cẩm Nương đang ngồi trên ghế nói chuyện với hoàng hậu về chuyện của Lãnh Uyển cùng Lạc Hà, “Nương nương, Hoa Hiên cũng đã hai mươi rồi, đã sớm có hôn ước với Lãnh Uyển quận chúa, lại bởi vì gia đình có biến cho nên bỏ lỡ lần thành hôn này, hôm nay hai người lại có chút mâu thuẫn, thật ra một sự hiểu lầm nhỏ, rõ ràng hai người bọn họ đều là lưỡng tình tương duyệt, lại bởi vì vấn đề mặt mũi mà phí thời gian, thần phụ nhìn thấy rất sốt ruột.”



“Làm sao lại như vậy? Lúc trước ta cũng nghe Trữ Vương Phi nói qua, không ai không nói Uyển Quận chúa quả thật là một nữ nhân tốt, vừa si tình lại vừa kiên trinh, đệ muội, ta nghe nói ngươi gần đây rất yêu thích việc làm mai mối, sẽ không muốn để ta. . . . . .” Hoàng hậu nghiêng mắt qua, cười như không cười nhìn Cẩm Nương, Cẩm Nương hai mái mỉm cười ửng hồng, không nhịn được giương miệng lên nói: “Ai, thần phụ cũng không phải nghĩ để thiên hạ người có tình lại phải hoài niệm nhau như vậy sao? Nương nương hiểu nhất là lòng người, ngài nhất định sẽ giúp thần phụ, có phải không.”



Hoàng hậu nương nương nghe thấy cười đến mắt híp mắt rồi, chỉ mắng Cẩm Nương nói: “Lúc này ngươi đến là hù dọa ta à, trước kia Dương ca nhi nhà ngươi phá hoại, ta còn cho là là học Tiểu Đình , hôm nay cuối cùng đã hiểu, ngươi cũng không kém bao nhiêu đâu, ngươi nha, nhất định là ở giữa tác hợp đã lâu rồi, chỉ vì không có hiệu quả, liền muốn dùng chiêu cuối cùng, để ta làm người ác, cường ép bọn họ thành thân, có phải không?”



Cẩm Nương nghe thấy khuôn mặt đầy hắc tuyến, Hoàng hậu nương nương cũng quá đề ình rồi, nhà nàng khi nào lại có một đứa trẻ phúc hắc như vậy chứ, một nửa là do hắn không cần học đâu, bất quá, tin tức hoàng hậu cũng rất nhanh nhẹn đi, lời nói mới vừa rồi nàng còn muốn che dấu đi một chút, vậy mà Hoàng hậu lại có thể nhìn ra.



“Làm sao có thể thành người ác được chứ, hoàn thành được một đoạn hôn nhân, đây chính là công đức còn hơn tu hành mười năm đấy, nương nương, ngài là người có học thức, vừa có tấm lòng nhân hậu, khẳng định không muốn nhìn một đôi nam nữ hữu tình giống như đôi chim yến phải phân ly nhau sao?” Cẩm Nương giảo hoạt trừng mắt nhìn nàng nói.



Dương ca nhi từ khi cùng mẫu thân hắn đến đây cũng chưa từng yên tĩnh qua, Cẩm Nương vừa đặt hắn xuống đất, hắn liền bắt chước hành lễ một cái với Hoàng hậu nương nương, cũng không đợi Hoàng hậu nương nương nói gì, liền tự mình ở trong phòng xoay vòng như đang tìm kiếm cái gì.



Cung nữ nhìn thấy cảm thấy kì lạ, hỏi hắn: “Thế tử gia, người đang tìm cái gì?”



“Tiểu muội muội, tiểu muội muội của Dương ca nhi, không đúng, là nàng dâu nhỏ, Đại tỷ tỷ, ngươi rất xinh đẹp nha, ngươi nhất định biết nàng dâu nhỏ ở đâu?” Dương ca nhi tìm mấy vòng cũng không nhìn thấy Diêu Lam, hơn nữa không nhìn thấy tiểu công chúa Diêu Lam, liền giương lên đôi mắt xinh đẹp nở nụ cười, vô cùng khả ái nói với cung nữ.



Dáng vẻ của vị cung nữ kia cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nhìn thấy Dương ca nhi vừa mập mạp vừa xinh đẹp, vô cùng khả ái, nàng vừa cảm thấy vui vẻ, tiểu hài tử này cái miệng quả thật ngọt nha, liền trêu chọc hắn: “Làm sao mà có nàng dâu nhỏ ở đây nha, đây là trong Hoàng cung, nói như vậy sẽ bị đánh cái mông nhỏ.”



Dương ca nhi nghe thấy liền mở to hai mắt nhìn, đầu tiên liền nhìn về phía mẫu thân hắn, vẻ mặt đề phòng đưa tay ra sau bảo vệ cái mông nhỏ của mình, kết quả mẫu thân hắn đang cùng Hoàng hậu nương nương hàn huyên không biết trời đất, cũng không bận tâm hắn, liền thở dài một hơi, đi tới trước mặt Tiểu cung nữ, kéo kéo quần của nàng, ý bảo nàng cúi thắt lưng xuống.



Tiểu cung nữ cười khom người, Dương ca nhi liền dùng tay nhỏ bé che lỗ tai của nàng, “Đại tỷ tỷ, ngươi thật sự là thật là xinh đẹp, so sánh với Dương ca nhi. . . . . . tiểu thê tử kia còn xinh đẹp hơn, ngươi mang theo Dương ca nhi đi xem tiểu thê tử. . . . . . nga, tiểu công chúa được không.” Đang nói, cũng không đợi cung nữ trả lời, liền hạ xuống, ở trên khuôn mặt Tiểu cung nữ mãnh liệt hôn một ngụm.



Bên kia hoàng hậu cũng nghe thấy lời nói của Dương ca nhi, nàng nguyên cũng biết tâm ý Hoàng thượng, liền âm thầm trao đổi ánh mắt với tiểu cung nữ, cung nữ hiểu ý, cười ôm lấy Dương ca nhi đi đến thiên điện của tiểu công chúa.



“Để ta hạ chỉ cũng không phải là không được a, bất quá, ngươi sẽ thiếu ta một ân tình nha.” Hoàng hậu cười nhìn Dương ca nhi được cung nữ dắt ra ngoài, lại thay đổi vẻ đoan trang trầm tĩnh thường ngày, nháy mắt nói với Cẩm Nương.



Cẩm Nương nghe được liền cảm thấy đau đầu, Hoàng hậu nương nương kỳ thật tuyệt đối không dễ đối phó, không biết lại muốn đánh cái chủ ý gì nữa đây, mỗi lần nàng đều đem ra những điều kiện kỳ kỳ quái quái để cho nàng thực hiện, có lúc, còn rất mờ ám.



“Nương nương, người. . . . . . có yêu cầu gì, bây giờ nên để cho thần phụ biết, cũng để thần phụ có tư tưởng tốt để chuẩn bị.” Cẩm Nương đau khổ nói.



“Bây giờ còn chưa nghĩ được, chờ nghĩ được sẽ cho biết ngươi đi.” Hoàng hậu che miệng cười, lại là hơi nhướng lông mày, một bộ dạng sau này sẽ cho ngươi ăn đến nghẹn.



Hai người đang nói chuyện, trong thiên điện liền truyền tới tiếng khóc của Dương ca nhi, Cẩm Nương không khỏi cảm thấy lạ lùng, nhi tử nhà nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ khóc lớn như vậy, bình thường hắn đều làm cho người khác phải khóc, hôm nay sao thế? Đây là muốn khóc cho ai nhìn chứ?



Hoàng hậu cũng cảm thấy kỳ quái, hoang mang nói: “Dương ca nhi cũng có thể bị khi dễ sao? Sẽ không đâu.” Một khuôn mặt không tin tưởng.



Cẩm Nương cũng cảm thấy kì lạ, thấy Hoàng hậu đứng lên, tự mình cũng vội vàng đi theo ra ngoài, nàng một điểm cũng không cảm thấy lo lắng cùng đau lòng vì nhi tử nhà mình, chỉ là muốn đi xem nhiệt náo mà thôi.



Đến thiên điện, trên gương mặt của Dương ca nhi nước mắt đầm đìa gào thét, tay trái bưng lấy của má phải của mình, khóc đến thương tâm.



Cung nữ vừa nhìn thấy hoàng hậu cùng Giản Thân Vương phi đến, hoảng sợ quỳ xuống, cũng không đợi hoàng hậu tra hỏi, vội nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không chịu để ý tiểu Thế tử, hại tiểu Thế tử bị thương, xin nương nương cùng Vương Phi trách phạt.”



Hoàng hậu hỏi: “Đến tột cùng là chuyện thế nào?”



Cẩm Nương liền đi đến kéo lấy cánh tay trên má của Dương ca nhi, muốn nhìn xem trên má của hắn vết thương như thế nào, kết quả vừa nhìn, má có chút đen, trên khuôn mặt mập mạp trắng như sứ của Dương ca nhi có dấu tay, sâu đến nổi lộ ra cả tơ máu, không khỏi xoay đầu, lạnh lùng nhìn cung nữ kia.



“Nô tỳ đáng chết, má phải của tiểu Thế tử bị thương là . . . . . Công chúa điện hạ làm.” Cung nữ thanh âm đều có chút run rẩy.



Hoàng hậu nghe được lại càng không tin, nhưng nhìn kỹ lại vết thượng trên khuôn mặt Dương ca nhi, kia dấu tay quả thật rất nhỏ, không khỏi nhìn sang ngón tay nhỏ của tiểu Công chúa, quả nhiên, móng tay nho nhỏ của nàng có dấu vết.



Diêu Lam, trưởng công chúa điện hạ đang trừng mắt đôi mắt to tò mò nhìn Hoàng hậu, ngón tay út đang được mút lấy trong miệng, Hoàng hậu nương nương nhìn liền cảm thấy buồn cười, công chúa chỉ mới lớn hơn ba tháng, thế nào bắt được má của Dương ca nhi chứ.



Hỏi cung nữ mới hiểu được, nguyên lai khi Dương ca nhi tiến đến đây, liền muốn nhào lên người Diêu Lam công chúa, vị ma ma bảo hộ công chúa cũng biết mối quan hệ thân thiết của Hoàng thượng cùng Giản Thân Vương gia, sau khi tiểu Công chúa được sinh ra, liền có người truyền rằng, Dương Ca nhi tương lai sẽ là Phò mã gia, cho nên cũng không quản Dương ca nhi, chỉ chú ý coi chừng, cho dù Dương ca nhi trêu chọc tiểu Công chúa.



Tiểu Công chúa vốn đang ngủ, một lát sau khi Dương Ca nhi đến, liền nghiêng người nói chuyện cùng tiểu công chúa, “Tiểu muội muội, ta đến xem muội nha, ta mang theo kẹo uội này, ngươi có muốn ăn hay không?” Đang nói, thì tay nhỏ bé liền giơ lên trên người lục lọi, còn thật tìm ra được một viên kẹo, cầm lấy liền muốn đút cho Tiểu Công chúa, nhưng Tiểu Công chúa quá nhỏ, làm sao có thể ăn kẹo, hơn nữa, Tiểu công chúa đang ngủ say, bị hắn ầm ĩ ,mở mắt muốn khóc, nhưng trừng mắt vừa nhìn thấy Dương Ca nhi liền duỗi tay đến trên đầu, cũng không khóc, duỗi móng vuốt của nàng hướng về bên má trên khuôn mặt mập mạp kia cấu một cái .



Kết quả, Dương Ca nhi muốn lấy lòng đút cho tiểu thê tử liền không để ý hình tượng khóc lớn lên.



Hoàng hậu nghe thấy cũng không chừa một chút mặt mũi cho Dương Ca nhi liền cười ha ha, Dương ca nhi khóc càng ngày càng mãnh liệt hơn, khóc thút thít nói với Hoàng Hậu: “Hoàng bá nương, Dương Ca nhi sắp trở thành xấu xí rồi, ô ô, không nên a, ta muốn so với phụ thân còn phải xinh đẹp hơn, ta không muốn xấu xí.”



“Tiểu tử thúi, nam nhân so mạnh mẽ với xấu xí thì có quan hệ gì chứ.” Cẩm Nương không còn cách nào, dùng ngón tay chọc Dương ca nhi.



“Không nên nha, nương nói, phụ thân xấu xí sẽ không cần phụ thân, thế Dương ca nhi xấu xí rồi, Tiểu công chúa cũng sẽ không muốn Dương ca nhi , ô ô, ta muốn cô dâu nhỏ.”



Cẩm Nương nghe thấy chỉ kém không kịp che hắn, Hoàng hậu nghe quả nhiên cười đến lợi hại hơn, “A, ta nói Tiểu Đình làm gì luôn xinh đẹp như vậy a, nguyên lai là sợ em dâu không cần hắn nha, cũng không biết thường ngày hắn dùng hương lộ gì, làm sao so sánh với làn da của nữ nhân còn trắng hơn nữa chứ?”



Cẩm Nương nghe được trong lòng liền nhảy lên, lời này nếu truyền đến tai của tướng công nhà mình, không biết sẽ trừng trị mình như thế nào, nhưng hắn không…nguyện ý nhất chính là bị người khác nói nam nhân nhưng tướng nữ nhi , nhi tử, con hôm nay làm sao lại hại mẫu thân của con rồi?



Quả nhiên lời nói của Hoàng hậu không sai, phía ngoài liền truyền tới tiếng cười sang sảng của Hoàng Thượng: “A, Tiểu Đình a, ngươi liền cho Hoàng tẩu ngươi biết đi, thường ngày, ngươi dùng loại hương lộ gì thế? Có phải đệ muội đặc biệt vì ngươi mà điều chế hay không? Ngươi cũng không thể giấu nha.”



Hai bên má của Lãnh Hoa Đình đen như đích nồi, nhưng có mặt Hoàng thượng ở đây không tiện phát tác, chỉ ở ngoài điện mượn ánh mắt trừng lấy tiểu nữ nhân nào đó.



Dương Ca nhi vừa nhấc đầu, thấy phụ thân nhà mình tiến đến đây rồi, ngửa cái mặt nhỏ liền muốn tố cáo, nhưng nhìn thấy hai bên má của phụ thân đen xuống, không khỏi giương miệng, ngoan ngoãn không lên tiếng, nên bước chân đi về phía Hoàng thượng, giơ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Hoàng thượng, “Hoàng bá bá, Dương ca nhi có thể trở thành xấu xí hay không?”



Hoàng thượng khom người ôm lấy hắn, hôn hắn một ngụm nói: “Không có, Dương ca nhi của chúng ta là tuyệt thế tiểu mĩ nam nha.”



Dương ca nhi lập tức nở nụ cười thật to, vuốt ve hoàng thượng rồi hôn một ngụm nói: “A, Hoàng bá bá thơm quá, Hoàng bá bá cũng dùng hương lộ gì? Hoàng bá bá so sánh với phụ thân thơm hơn nhiều, má phụ thân thối, còn đen nữa.”



Hoàng thượng lập tức nghe được khuôn mặt hắc tuyến, hắn vô cùng hoài nghi, tiểu tử này muốn bất bình vì phụ thân của hắn, giúp cha hắn báo thù mình đây, làm sao trên mặt của mình lại thơm như vậy? Tiểu tử rõ ràng chính là nói suông đây.



Bất quá, má thối nào đó kia ngược lại trở nên hòa hoãn, ánh mắt nhìn nhi tử nhà mình ôn nhu hơn một chút.



Hoàng thái tử vốn còn đang nức nở, vừa nhìn thấy Dương ca nhi gào thét, thì lại dừng khóc, đứa trẻ này khi nhìn thấy Hoàng thượng vuốt ve Dương ca nhi, rất hâm mộ, phụ hoàng đã lâu không ôm hắn rồi, không khỏi ngẩng đầu lên, đôi mắt – trông mong nhìn Dương ca nhi.



Thân thể Dương ca nhi dãy dụa, đã quên đi vết thương trên mặt, từ trên người Hoàng thượng dãy dụa xuống, dắt tay Hoàng thái tử nói “Kiền ca ca, ngươi vì sao cũng khóc vậy? Cũng là bị Tiểu muội muội cào sao?”



Thái tử nhớ tới chuyện bị Thái Phó mắng, ánh mắt vừa hồng, nhưng đang trước mặt Hoàng thượng, hắn không dám khóc nữa, chẳng qua là cắn chặt răng, ra sức lắc đầu.