Thú Phi

Chương 173: Xưng Đế




Máu đỏ nhuộm đẫm giang sơn, hàng vạn xương cốt cùng chôn vùi, tất cả đã tựu thành thiên hạ của Tần quốc hôm nay.

Thảo nguyên mênh mông, đồng bằng thanh khiết rộng lớn, vài tòa vương thành, mấy toà quốc đô đúc bằng máu tươi, vùi lấp trong lửa đỏ, xương trắng nơi nơi, để nhìn rõ hơn núi sông toàn một màu đỏ trong thế gian vô cùng tang thương này.

Giang sơn vạn dặm, đã quy về Tần.

Mùa xuân lại trở về khắp muôn nơi.

Năm nay, mùa xuân đến muộn nhưng lại nhanh chóng phát huy hết uy lực của nó, tuyết trắng tan rã, đất trời ấm áp, bừng bừng sức sống, xoá tan hết mọi dấu vết tội ác vùi lấp giữa núi xanh tuyết trắng.

Tuyết trắng tan rất nhanh, những chồi non xanh mơn mởn nhú lên khỏi mặt đất khiến toàn bộ dấu vết của máu tươi, dấu vết của một mùa đông lạnh lẽo nhất hoàn toàn biến mất, vạn vật như bừng sáng trong màu trắng xoá. Núi non vẫn xanh tươi như trước, sông nước vẫn xanh biếc như trước, giang sơn vạn dặm này vẫn tràn đầy màu sắc rực rỡ như trước.

“Boong!”

Tiếng chuông vang vọng khắp đất trời Cửu Châu.

Thánh chỉ từ kinh đô nước Tần truyền đi khắp bảy nước.

“Hôm nay, thống nhất thiên hạ, tất cả điều lệ và chế độ phải theo Đại Tần ta, một quốc gia sao có thể tồn tại nhiều ngôn ngữ, nhiều đơn vị đo lường, nhiều loại tiền.” Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ chính điện Tần vương, Độc Cô Tuyệt ngồi trên vương vị, đầu đội vương miện trân châu, trầm mặt nhìn chúng thần phía dưới.

Bảy nước cùng tồn tại, mỗi nước đều có tiền, ngôn ngữ, đơn vị đo lường, thủ tục giao dịch riêng rất phức tạp, nhưng hiện tại thiên hạ đã thống nhất sao có thể để những biểu tượng đặc trưng trước đây của sáu nước tiếp tục tồn tại. Hơn nữa, một chế độ hỗn loạn như vậy cực kỳ bất lợi cho sự phát triển của Tần, cho nên cần phải diệt trừ tận gốc.

Trong triều, chúng quần thần đưa mắt nhìn nhau rồi khom người đáp: “Rõ.”

“Ban hành văn bản về chế độ ở châu phủ, chế độ phân phong (*).” Giọng nói lạnh lùng truyền từ trong chính điện Tần vương cung lan khắp bốn phương.

* Phân phong: là chế độ mà nhà vua chia đất đai và quyền lực ở địa phương cho các chư hầu.

Muốn thống nhất đất nước, thống nhất con người cần phải thống nhất tất cả mọi thứ, văn thần của nước Tần đã chuẩn bị từ lâu, nay đã đến lúc bắt đầu phát huy công dụng của bọn họ rồi.

“Bệ hạ, hôm nay thiên hạ đã thống nhất, nếu chỉ xưng vương thì không thể ca tụng công đức bốn phương, uy chấn khắp muôn nơi. Thần khởi tấu xin bệ hạ bỏ chữ vương, đăng cơ lên ngôi, xưng là hoàng đế, bãi bỏ hai chữ Quả nhân, tự xưng là trẫm.”

“Chuẩn tấu.”

Một tiếng chuẩn tấu, đổi lấy vương vị vinh quang đỉnh cao trăm ngàn năm qua trong chiến loạn, danh xưng hoàng đế này là để người người tôn vinh.

Cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật sinh sôi nảy nở, tất cả đều vui sướng tột cùng.

Tần vương cung, đài Điểm Tướng.

Một ngàn cái chuông Thanh Đồng (*) sắp đều hai bên kéo dài ra xa đến trăm trượng, một con rồng dài hơn mười trượng, màu sắc rực rỡ trắng, hồng, đen giương nanh múa vuốt, trông rất sống động.

* Thanh Đồng: Thứ này còn có tên là Đồng điếu, có một số từ điển dùng tên đồng thanh để chỉ loại hợp kim này. “Đồng thanh” xuất phát từ “thanh đồng” (青铜), tên gọi của đồng điếu trong tiếng Trung với nghĩa “đồng màu xanh”, vì người Trung Quốc nhận thấy loại đồng này nếu để lâu ngày thì có màu xanh (bị gỉ đồng) (còn đồng điếu là gì thì mọi người search google nhá, nó chỉ là một dạng hợp kim của đồng và thiếc)

Hai vạn binh sĩ mang giáp sắt nghi lễ, ăn mặc chỉnh tề, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, xếp thành hàng trước đài Điểm Tướng.

Hơn một ngàn quan viên lớn nhỏ phân thành chín cấp, sắp hàng kéo dài từ trong cung điện ra đến ngoài cửa cung. Ai nấy đều mặc lễ bào mới tinh, phục sức sáng bóng, dưới ánh mắt mọi người mang theo phong thái vô cùng trang nghiêm, chỉnh tề.

Hàng thần và quân vương của sáu nước cũng khoác trên người phục sức của nước Tần, đứng yên lặng theo cấp bậc ở bên hông đài Điểm Tướng dưới sự sắp xếp của Sở Vân, ngẩng mặt nhìn cảnh tượng này đã chấm dứt giấc mơ của vô số quân vương từng mơ ước.

Trước đài Điểm Tướng là một quảng trường vô cùng rộng lớn, vô số binh sĩ mặc giáp sắt sắp xếp chỉnh tề từ trên xuống dưới, có đầy đủ cả ba quân, xung quanh lặng ngắt như tờ, kéo dài mênh mông không bờ bến.

Lá cờ màu đen tung bay trên bầu trời, dưới ánh mặt trời rực rỡ càng làm nổi bật sắc đen lạnh lùng mà trang nghiêm.

Dân chúng ở kinh đô nước Tần, vừa múa hát vừa vây quanh bên ngoài Tần vương cung, người tới kẻ lui vô cùng tấp nập.

Vừa đến giờ, Sở Vân đứng trên bậc thang thứ hai của đài Điểm Tướng hô lớn: “Tấu nhạc lên.”

Một ngàn cái chuông lớn gióng lên cùng một lúc, tiếng chuông vang vọng ầm ầm. Hai ngàn giọng hát nói (*) chợt xao vang, âm thanh chấn động đất trời, rung động cả không trung, huyên náo vọng thẳng lên trời cao, bao trùm khắp không gian.

* Đại cổ (Hát nói) : một loại khúc nghệ của Trung Quốc.

Lúc này, Độc Cô Tuyệt khoác long bào màu đen thêu hình rồng bằng chỉ vàng, giương nanh múa vuốt nhìn vô cùng dữ tợn, lại càng làm nổi bật sự anh tuấn, vĩ đại, thần thánh của Độc Cô Tuyệt, hệt như một vị tướng nhà trời. Tấm màn bằng trân châu khẽ lay động theo bước chân nghiêm trang của Độc Cô Tuyệt càng làm toát ra vẻ thần bí vô cùng.

Bên cạnh, Vân Khinh khoác phượng bào đỏ rực, đầu đội mũ Bách Phượng, những hạt trân châu đính trên đầu khẽ lay động, càng làm dung nhan kia thêm thanh lệ, nổi bật phong thái và tài hoa đứng đầu thiên hạ.

Tay nắm chặt tay, bước lên tấm thảm màu đỏ ở phía trước, cùng đi đến đài Điểm Tướng.

Đó là nơi chỉ có Đại Tần vương mới được đứng, là nơi tập trung quyền lực tuyệt đối trong thiên hạ, chưa từng có một người con gái nào có thể đứng trên đó, cũng chưa từng có một vị Tần vương nào mang theo Vương hậu của mình lên đó. Thế mà hôm nay, ngày thống nhất thiên hạ, Hoàng đế Tần quốc Độc Cô Tuyệt đã cầm tay Hoàng hậu của mình, cùng nhau đi đến nơi tập trung quyền lực cao nhất của thiên hạ.

Không ai cho rằng việc này là không đúng, không ai cho rằng việc này là không ổn, bởi vì một nửa giang sơn của Tần quốc vốn là của Hoàng hậu Vân Khinh, cho nên người đứng trên ngôi cao đó là hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Trăm nhạc tấu vang, vạn người cúi đầu.

Bước chân lên hai mươi tư bậc thềm bạch ngọc, Độc Cô Tuyệt kéo tay Vân Khinh đưa lên cao, gió xuân thổi qua nhè nhẹ khiến lễ phục của hai người khẽ bay lên, vô cùng uy nghiêm mà đẹp đẽ, cao quý.

Đưa cánh tay lên, hàng vạn tiếng động đang vang vọng xung quanh lập tức lắng xuống, Độc Cô Tuyệt lạnh lùng, chậm rãi nhìn quét qua đội quân uy danh hiển hách phía dưới, cất giọng: “Tiên vương của trẫm đã từng nói với trẫm và Tần vương tiền nhiệm rằng, dân chúng trong thiên hạ này rất khổ cực, lầm than, mấy trăm năm chiến loạn, nhà không phải nhà, nước không phải nước, nếu chúng ta có năng lực nhất định phải thống nhất sáu nước tạo phúc cho chúng sinh. Hôm nay, trẫm đứng tại đây có thể hướng về liệt tổ liệt tông trên trời bẩm báo, nguyện vọng của tổ tiên nay đã thành hiện thực, trẫm đã không làm liệt tổ liệt tông của Tần quốc thất vọng, thiên hạ này đã thống nhất, từ nay về sau sẽ không còn chiến loạn nữa, dân chúng có thể an cư lạc nghiệp.”

Giọng nói hào hùng vang lên như bão táp cuốn về phía chân trời, làm rung động cả tám phương.

“Hoàng đế bệ hạ vạn tuế, vạn tuế.” Chỉ sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng tung hô lập tức vọng lên khắp bốn phương, vang xa khắp mấy chục dặm. Bên cạnh, Độc Cô Hành, Sở Vân, Mặc Tiềm, Mặc Ly, Mặc Chi, Mặc Vũ, Mặc Lâm, Mặc Đình và cả Mặc Ngân đang ở Nam Vực xa xôi cũng đã trở về lúc này đều rưng rưng, bọn họ vô cùng kích động bởi tiếng tung hô ngập trời kia. Bảy nước thống nhất, cuối cùng thiên hạ rộng lớn này cũng không còn chiến loạn, không còn gió lửa chiến tranh nữa. Đây không chỉ là giấc mộng lớn nhất của dân chúng khắp bảy nước mà còn là mục tiêu phấn đấu suốt mấy trăm năm nay của Tần quốc bọn họ, hôm nay rốt cục cũng đã đạt được.

Nước mắt lấp đầy đôi mắt, nhìn xuống ngàn vạn tướng sĩ, trên mặt bọn họ đều là nét tươi cười rạng rỡ, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Từ nay về sau, đã không còn chiến tranh nữa rồi, bọn họ có thể về nhà, có thể làm ruộng, dệt vải, sum họp cùng người nhà với những yêu thương ân ái, có thể sống cuộc sống tốt đẹp, hoàn mĩ rồi, không còn phải lo lắng tướng quân chết trận, tráng sĩ ra đi mười năm không trở về, cũng không còn cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nữa.

Vân Khinh ngước khuôn mặt thanh đạm lên khẽ mỉm cười, đây là mong ước của cô, cô chỉ mong được nhìn thấy dân chúng được thực sự an cư lạc nghiệp.

Nhìn lên bầu trời xanh biếc, nụ cười của cô chợt thoáng chút chua xót, vì mục tiêu này, đã có những thương tổn, có những người chỉ có thể vĩnh viễn là hồi ức, chỉ có thể vĩnh viễn giấu kín tận đáy lòng, chỉ có thể…

Đôi mắt thoáng ửng đỏ, Độc Cô Tuyệt nhìn thần dân đang kích động ở phía dưới, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, quay đầu nhìn Vân Khinh ở bên cạnh.

Vân Khinh cảm giác được Độc Cô Tuyệt đang nhìn mình chăm chú, khẽ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đôi mắt đen kia là chí khí hào hùng của kẻ đội trời đạp đất, nhưng sâu trong đáy mắt lại là sự dịu dàng vô hạn. Lập tức những chua xót trên mặt cô từ từ bị xua tan, thay vào đó là một nụ cười nhẹ nhàng, rạng rỡ, nắm chặt tay Độc Cô Tuyệt, dịu dàng như nước.

Đủ rồi, đời này chỉ cần có Độc Cô Tuyệt là đủ rồi, không cần những vinh hoa phú quý này, cũng không cần thứ quyền lực đỉnh cao này, chỉ cần có chàng ở bên cạnh làm bạn suốt cuộc đời, vậy là đủ rồi.

Đủ cho cả đời cô rồi.

Cầm chặt tay Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt nắm hai bàn tay giơ lên cao, mười ngón đan vào nhau, giữa hai bàn tay không hề có một khe hở, không hề có một khoảng cách, chỉ có những ngón tay đan chặt vào nhau.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (*) cùng nhau đối đầu với sóng gió, cùng tiến cùng lui đến cuối cuộc đời.

* Hai câu cuối trong bài Kích cổ 4 của Khổng Tử. (Tử sinh khiết thoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.)

Đánh trống 4

(Người dịch: Tạ Quang Phát):

Lúc tử sinh hay khi cách biệt,

Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.

Cầm tay nàng hẹn mấy lời:

“Sống bên nhau mãi đến hồi già nua”.

“Nay Đại Tần đã thống nhất thiên hạ, sửa quốc hiệu thành Vĩnh Hoà, Tần vương chúng ta xưng Hoàng đế, Vương hậu chúng ta xưng Hoàng hậu, Đế – Hậu cùng chấp chính, cơ nghiệp vạn đời của Đại Tần ta nay đã sang một trang sử mới.”

Sở Vân lớn giọng thông cáo khắp thiên hạ, hàng ngàn tiếng chuông và trống lại được nổi lên, pháo mừng nở rộ.

“Hoàng đế bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.

“Hoàng hậu bệ hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Tiếng tung hô vang dội như sấm nổ giữa không trung, nối tiếp nhau, kéo dài ra xa rồi như ngưng kết tại một nơi sau đó bung ra khắp bốn phương tám hướng, dần dần thiên hạ như cùng hát vang, cùng hòa mình vào đó.

“Đại Tần thống nhất thiên hạ, toàn bộ trọng thần đều có công lớn, nay trẫm ban thưởng cho những trọng thần có công với Đại Tần. Sở đại phu, Sở Vân tiến lên nghe sắc phong. Sở Vân có công lớn với xã tắc, tài hoa vượt trội, nay sắc phong Sở đại phu Sở Vân làm Hữu tướng.”

“Tạ ơn bệ hạ”.

“Thượng tướng quân Mặc Lâm tiến lên nghe sắc phong…”

Những tiếng sắc phong nối tiếp nhau lan truyền ra ngoài, hòa với gió xuân của những ngày đầu xuân cuốn bay khắp bốn phương trời.

Lúc này, cách xa đài Điểm Tướng, phía trước điện Giá Hiên, đám người Phi Lâm, Thánh Thiên Vực vẫn đứng tỉnh bơ, cười tủm tỉm nhìn khung cảnh trước mắt.

“Thiếu gia, chức Thượng tướng quân của con.” Tiểu Tả trừng mắt nhìn Phi Lâm đang thản nhiên tựa vào cây đại trụ phía trước điện Giá Hiên như chẳng có gì liên quan đến mình với vẻ mặt uất ức, kêu lên đầy ấm ức.

Phi Lâm cầm cây sáo huyết ngọc trong tay, vừa nghe vậy liền cười ha hả: “Đi đi, đi đi, ta không cho phép ngươi đi nghe sắc phong hồi nào chứ.” Tiểu Tả vừa nghe những lời này của Phi Lâm liền nhảy dựng lên, chống hông giận hờn chỉ vào Phi Lâm nói: “Mọi người đều không đi, bảo con đi như thế nào đây? Chẳng lẽ Tiểu Tả con là kẻ gặp lợi quên nghĩa, trong mắt chỉ có quyền lực, không còn biết sư phụ người hay sao chứ.”

“Ha ha.” Bên cạnh, Mộ Ải nghe vậy liền cười ha ha, quàng tay qua túm lấy cổ Tiểu Tả, miệng vẫn cười gian tà nói: “Ngươi đó, tên tiểu tử này nói những lời thật xuôi tai quá.” Tiểu Tả ức quá liền đá một cước vào người Mộ Ải, vừa giận dỗi vừa nói: “Khi nào ta nói chuyện mà chẳng đúng đắn chứ.” Vừa nói xong liền quay đầu nhìn Phi Lâm, lập tức thu lại nét giận hờn doạ người trên mặt, dùng một bộ dạng thật đáng thương kể lể: “Sư phụ, sư muội đã đồng ý cho sư huynh con đây vị trí Thượng tướng quân, sư phụ người…” Còn chưa nói hết câu, Tiểu Hữu đứng bên cạnh đằng hắng vài cái rồi ra sức kéo Tiểu Tả về phía mình nói một câu thực lạnh lùng: “Chúng ta không thích hợp.” Dứt lời, liền kéo Tiểu Tả sang bên cạnh, cậu vừa nhìn thấy điểm tâm và rượu được đưa tới.

“Ngươi không thích hợp cũng không nên nói ta không không thích hợp chứ, ngươi, cái tên này…” Giọng nói bất mãn, oán giận dần dần dừng lại, thay thế vào đó chỉ còn hình ảnh Tiểu Tả ngồi ôm một đống điểm tâm lớn, ăn mà không thèm nói thêm câu nào nữa, chỉ cần một bữa điểm tâm đã lập tức quẳng chức Thượng tướng quân sang một bên. Ở bên này, Phi Lâm và Mộ Ải thấy vậy cùng bật cười, tính tình con nít như vậy mà đòi làm Thượng tướng quân cái gì chứ.

“Ta nói tại sao ngươi không chịu đi nghe sắc phong chứ?” Ở bên cạnh, Đinh Phi Tình vẫn ngắm nhìn khung cảnh náo nhiệt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thánh Thiên Vực đang nằm dài trên mái hiên của điện Giá Hiên thưởng thức rượu ngon. Dựa vào bản lĩnh và năng lực của Thánh Thiên Vực, chắc chắc phải làm đến tam công cũng không có bất cứ vấn đề gì.

“Không đi.” Thánh Thiên Vực nhướng mày, nhìn lên trời đầy xem thường, không thèm ngó xuống, bóng dáng cực kỳ rõ ràng nằm dài trên mái hiên. Điện Giá Hiên vốn là chính điện của Tần vương cung, đến nay vẫn là cung điện đứng đầu, thế mà bây giờ lại có người thản nhiên nằm ở trên nóc của nó.

“Không phải đã sớm sắc phong là Thái Phó kiêm bà vú rồi đó sao. Không đúng, phải là ông vú mới đúng.” Phi Lâm tươi cười hớn hở, múa cây sáo trong tay.

Bên cạnh Mộ Ải và Tuyết Cơ vừa nghe vậy cùng cười lớn. Đinh Phi Tình đang ngậm một miệng nước trà cũng không nhịn được liền bị sặc nước, ho sặc sụa từng cơn không ngừng, hai má cô đỏ bừng lên vì ho nhưng đôi mắt lại nhướn cao, vẻ mặt đầy nét cười bỡn cợt.

Ở ngoài điện, đám cao thủ Cửu cung kẻ đứng, người ngồi hoặc dựa cột đá, nghe thấy những lời này đều đồng loạt nhíu mày nhưng cũng cười ngả nghiêng, tuyệt đối không thèm lên tiếng giúp thiếu gia nhà bọn họ, ngược lại còn cùng xem kịch vui, tiếng cười “ha hả” cùng mọi ánh mắt đều nhìn chăm chăm về phía Thánh Thiên Vực.

Thánh Thiên Vực nghe vậy chỉ phất phất tay, cầm một bầu rượu ném về phía Phi Lâm. Mộ Ải đứng bên cạnh Phi Lâm cười ha ha, giơ tay chụp lấy, ngửa đầu uống một ngụm, cất giọng khen ngợi: “Rượu ngon.”

“Nói chuyện vô nghĩa, rượu quý trong hầm của Tần vương, sao có thể không ngon được chứ”. Phi Lâm trừng mắt nhìn Mộ Ải.

“Sao huynh biết?” Lúc này Đinh Phi Tình không bị ho nữa, nhìn Phi Lâm đầy nghi ngờ, cô ở trong Tần vương cung được một thời gian khá dài nhưng cũng không biết rượu này là rượu quý của Độc Cô Tuyệt.

“Bởi vì y cũng là kẻ đồng lõa.” Thánh Thiên Vực xoay người vọt xuống, dừng lại bên cạnh Đinh Phi Tình, cười cười cực kỳ phong tình với cô. Đinh Phi Tình nghe vậy không giữ được nét tao nhã nữa mà hiện rõ vẻ xem thường, những người này, quả nhiên đã lẻn vào hầm rượu trong vương cung của Độc Cô Tuyệt để trộm rượu, thực là….

“Các người mở miệng, Độc Cô Tuyệt có thể không cho sao, tự nhiên lại kéo nhau đi ăn trộm.” Đinh Phi Tình nói xong chỉ biết lắc đầu. Mấy người bọn họ, mặc kệ là ai mở miệng thì Độc Cô Tuyệt có tiếc gì mà keo kiệt mấy bầu rượu kia chứ, Vân Khinh lại chẳng đưa cả hầm rượu đến bọn họ nữa ư, thế mà lại rủ nhau đi trộm rượu, những người này…

Phi Lâm chậm rãi lắc lắc ngón tay, nói đầy bí hiểm: “Cô chờ bọn họ có lòng tốt mang đến thì hương vị có thể giống sao, thường quá, thường quá”. (*)

* Ý chỗ này là miếng lén miếng lút bao giờ cũng ngon hơn cả 1 bàn tiệc đầy tràn.

Thánh Thiên Vực cũng gật đầu vô cùng nghiêm túc tiếp lời: “Đúng vậy, đúng vậy.” Hai người vừa nói xong liền nhìn nhau sau đó cùng cười lớn.

Tuyết Cơ thấy vậy cười cười nhìn Đinh Phi Tình nói: “Con đừng nghe lời bọn họ, bọn họ chỉ đùa thôi.” Nhưng Đinh Phi Tình lại biết thừa Thánh Thiên Vực và Phi Lâm ba phần trêu đùa bảy phần là thật, hai người này đều làm việc không câu nệ phép tắc, là dạng người hào phóng, muốn gì làm đó, ngay cả hôm nay mà còn không thèm đi nghe sắc phong. Phi Lâm, Mộ Ải và Thánh Thiên Vực có công cực lớn với nước Tần, chỉ sợ không kém gì Sở Vân. Thế mà bọn họ lại chẳng thèm để trong lòng, đối với bọn họ danh lợi như mây bay, công danh như nước chảy mà thôi. Khắp thiên hạ rộng lớn này chỉ sợ có mỗi bọn họ như vậy, cái gì cũng chẳng bận tâm, người nào cũng chẳng để ý, bởi vậy chuyện trộm rượu này nhất định sẽ làm được.

“Nàng đang nghĩ gì đấy?” Bên tai chợt nóng bừng, Thánh Thiên Vực nhích người tới từ phía sau Đinh Phi Tình, hơi thở của y khéo léo lại vừa vặn thổi qua tai Đinh Phi Tình khiến cô khẽ run lên.

Đưa mắt nhìn sang Thánh Thiên Vực đang ngồi sát bên mình, chợt bắt gặp vẻ mặt lười biếng của y đang cười cười nhìn mình nhưng nét mặt vừa sắc bén vừa bừng bừng như lửa nóng, khuôn mặt của Đinh Phi Tình khẽ thay đổi, khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ, nhìn Thánh Thiên Vực chậm rãi nói đầy ngụ ý: “Nói cũng đúng, chúng ta đây là những người trần tục không thể sánh với thần tiên ngoại đạo cao cao tại thượng như thánh tử được. Ai da, xem ra ta cũng là một người trần tục nên tốt nhất cần phải tránh xa để khỏi bị dính tiên khí, lên trời ư, ta sống chưa đủ mà.” Dứt lời, liền vẫy vẫy tay, nhìn Mộ Ải với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ hơn nữa: “Nhưng huynh đây cũng là một người trần tục đúng không? Có muốn cùng uống rượu ngắm hoa không?”

Mộ Ải vừa nghe vậy, mặt mày lập tức nghiêm chỉnh lại, ý cười dạt dào trong mắt, nét mặt lại vô cùng nghiêm túc, nho nhã, lễ độ hướng về Đinh Phi Tình: “Cả người tại hạ dính đầy hơi tiền, đương nhiên là một người trần tục rồi, được cùng uống rượu ngắm hoa với Đinh cô nương là chuyện may mắn ở đời của tại hạ.” Dứt lời, y liền tự nhiên như không đến bên cạnh Đinh Phi Tình làm bộ mời.

Đinh Phi Tình thấy vậy cũng tươi cười hớn hở đưa tay áo cho Mộ Ải cùng dắt nhau đi. Nhìn bóng hai người dắt tay nhau đi, mặt mày, người ngợm Phi Lâm rung lên, ánh mắt tràn đầy sự trêu chọc, nhìn lướt qua bộ mặt cười cười đầy đau khổ lẫn thân hình run run không còn đứng vững của Thánh Thiên Vực, Phi Lâm rũ người cười lớn thành tiếng, vừa cười vừa vuốt vuốt mái tóc đen của mình đầy phong lưu, nghiêm mặt tiếp lời: “Xem ra làm người trần tục, cùng dắt tay nhau đi vẫn tốt hơn nhiều, ta thích.” Vừa nói xong liền phóng người đuổi theo Mộ Ải và Đinh Phi Tình.

“Khụ khụ.” Tuyết Cơ thấy vậy cười gập cả người, vẻ mặt lực bất tòng tâm cười cười nhìn Thánh Thiên Vực.

Từ cung Nhất đến cung Bát, một đám chín người cùng cười phá lên, không thèm giữ chút thể diện cho Thánh Thiên Vực.

Đứng thẳng người lại, Thánh Thiên Vực cười khổ nhìn ba người dắt tay nhau đi, gió xuân thổi tới, đã đến lúc hoa đào nở rộ, thời tiết thật đẹp.