Thú Phi

Chương 44: Hàng phục




Phịch, một tiếng ngã xuống vang lên. Ngựa cưỡi của Yến vương như thể cảm nhận được có một lực lượng khủng khiếp tới gần, mà bản tính trời sinh của muôn loài chính là thần phục đấng vương giả, khiến nó không tránh khỏi việc vô thức khuỵu chân xuống mà cách nào đứng thẳng tiếp được. Chúng vừa quỵ xuống, Yến vương cũng bị ngã nhào ra đất nhưng không hề dám kêu lên tiếng nào mà vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Có điều khi năm con mãng xà khổng lồ kia tới gần, cả người ông ta cũng không nhịn được run lên bần bật.

Phịch phịch phịch, đàn ngựa từng con từng con lần lượt khuỵu chân nằm rạp xuống đất, ngay cả người của Độc Cô Tuyệt vốn dũng mãnh can đảm nhưng ngựa cưỡi cũng khó lòng chịu nổi sức ép lớn lao ấy, cũng đều quỳ xuống hết cả.

Độc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh hơi hơi nhún mình nhảy lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống lưng con ngựa chiến đang nằm rạp trên đất. Hắn nhẹ nhàng đặt Vân Khinh ngồi xếp bằng, còn chính mình đứng thẳng bên lưng ngựa sau lưng cô, thanh kiếm trong tay chậm rãi chống mũi xuống đất cạnh chân mình. Kẻ chiến tướng khẽ hạ đôi mí mắt, nhìn qua tưởng chừng thản nhiên thư giãn, nhưng người tinh mắt sẽ không thể không nhận ra rằng hắn đang lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng với vạn biến. Cả người hắn giờ đây không khác gì một cây cung đã căng tên, chỉ cần một cử động khác thường là sẽ có ngay thủ đoạn như sấm sét sẵn sàng ứng phó. Hai người ấy kẻ đứng người ngồi, nhưng lại toát lên một vẻ hài hòa không gì sánh nổi.

Tiếng đàn vẫn bồng bềnh trôi xa. Năm con mãng xà trườn tới gần đoàn người Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh rồi đầu con nọ nối đuôi con kia trườn thành một vòng tròn chậm rãi chung quanh họ, năm chiếc đầu, năm đôi mắt nhìn chăm chú về phía Vân Khinh.

Không còn năm vị quái vật khổng lồ kia tấn công, chỉ còn lại đám thú hoang bị trúng thuốc đối phó với đội thị vệ cấm quân, nên dù có hung dữ tới mấy cũng khó lòng chiếm nổi ưu thế, khiến cho cán cân trận chiến dần trở nên cân bằng.

Mà đám quần thần Yến quốc tay chân rảnh rang lại vừa vặn không đứng gần phạm vi của đám mãng xà cũng không nằm trong phạm vi tấn công của đàn dã thú, giờ đây ai nấy đều tròn mắt nhìn sang phía Vân Khinh, sững sờ, hoảng sợ tới mức nín thở. Cả đời họ, chưa từng ai chứng kiến cảnh này bao giờ.

Vân Khinh ngồi xếp bằng trên lưng ngựa, lưng tựa vào hai chân của Độc Cô Tuyệt, nét môi khẽ cong thành một nụ cười dịu dàng. Ánh mắt cô nhìn năm con mãng xà khổng lồ không ngừng trườn quanh mình, trong mắt cô tỏa ra thứ tình cảm chân thành, ấm áp. Làn gió nhè nhẹ thổi qua chéo váy, lần vải xanh thẳm như nước khe khẽ phất phơ, lồng lộng một vẻ thoát tục.

Độc Cô Tuyệt không hề để mắt nhìn năm con rắn khổng lồ kia, cũng chẳng hề ngó lấy chung quanh cái nào. Gương mặt hơi cúi thấp chỉ chăm chú nhìn thẳng vào đỉnh đầu Vân Khinh. Dưới chiếc mặt nạ bằng kim loại kia không hiểu vẻ mặt hắn đang thế nào nhỉ. Tấm thân cao lớn, trường kiếm lẳng lặng cắm bên chân, tạo nên một cảm giác đội trời đạp đất, như thể chỉ cần hắn đứng như vậy, còn hơn cả binh mã trăm ngàn.

Tiếng đàn như nước chảy, như gió hát, từ tốn vang xa. Tốc độ của năm con rắn to lớn kia càng lúc càng chậm hơn, từng con từng con lần lượt dừng lại, cùng cuộn mình tại chỗ, đầu đuôi liền nhau, mỗi chiếc đầu khổng lồ chiếm cứ một phương, đều chằm chằm nhìn thẳng vào Vân Khinh.

Những chiếc lưỡi rắn đỏ lòm thò ra thụt vào liên tục. Chục đôi mắt vốn ngầu đỏ như máu giờ thay đổi từng chút từng chút một, từng chút từng chút trở nên bình tĩnh lại.

Độc Cô Tuyệt không hề ngẩng lên quan sát tình huống chung quanh, đôi mắt hắn chỉ chứa chan mỗi hình ảnh Vân Khinh trước mặt. Giờ đây, đôi môi ẩn dưới lớp mặt nạ đang chậm rãi từ tốn cong lên thành một nụ cười phơi phới. Hắn có thể cảm nhận được năm con mãng xà chung quanh đang từ từ bình tĩnh hơn không còn hung hăng như trước. Xem ra, Vân Khinh nhà hắn thành công rồi.

“Hú ú ú ú ú ú…” Đương lúc tưởng chừng như năm con mãng xà kia đã được vỗ về ổn thỏa, một con sói đằng xa bỗng tru lên, khiến bầu không khí đang bắt đầu yên ả bỗng trở nên hơi hơi dậy sóng.

Cách đó không xa, Yến vương từ khi bị quăng ngã xuống đất vẫn im re không dám nhúc nhích, giờ cũng biết khôn mà vội vã quay đầu lại quát lớn. “Mau giết chúng nó, mau…”

Mệnh lệnh còn chưa dứt câu, một con mãng xà khổng lồ màu xám bạc đứng gần Vân Khinh bỗng vung đuôi lên, cơ thể dài hơn mấy trượng chỉ trong nháy mắt đã vươn dài tới tấn công đám lang sói bên kia. Chiếc đuôi vừa to vừa thô vung mạnh một cái, đám lang sói kia đến kêu cũng chả kịp kêu, chát một tiếng bị văng hết ra ngoài xa tít tắp.

Mà cùng lúc ấy, bốn con mãng xà còn lại cũng đồng loạt nhấc chiếc đuôi khổng lồ lên, lần lượt vung lên về phía những con thú đầu đàn nào hổ nào báo các loại linh tinh đang rít gào không dứt, một nhát là đã đánh bay, hoặc ngã lăn ra đất bất tỉnh, tiếng tru tiếng gầm từ từ im bặt.

Đã không còn những con đầu đàn, đám hổ báo linh tinh thấy vậy vội vã lùi lại phía sau nằm bẹp trên đất, không dám tiếp tục quấy rầy nhã hứng nghe nhạc của năm vị đại vương kia. Cho dù đã bị trúng thuốc kích thích, bản tính bản năng thần phục kẻ mạnh kẻ đứng đầu vẫn mạnh mẽ hơn cả.

Chỉ một nhát ấy, khiến đoàn thị vệ cấm quân nước Yên hoảng vía. Đàn thú nổi điên đã bị giải quyết rồi, giờ họ chẳng còn mục tiêu tấn công nữa, đám cấm quân nghệt mặt đứng đó, không dám lộn xộn, mắt dính chặt lấy năm vị mãng xà to lớn hùng mạnh kia và đoàn người Vân Khinh được vây bên trong, mặt ngơ mày ngáo.

Đã dọn dẹp xong đống tạp âm quấy rầy, không còn cái gì xen lẫn tiếng đàn của Vân Khinh nữa. Năm con mãng xà dường như rất thích chí, con nào đứng chỗ nấy, đứa thì lắc lư, đứa thì tự xoay vòng vòng.

“Ông trời ơi, đây… đây quả thật là kỳ tích, kỳ tích!” Lâm thượng đại phu ngã bẹp trên mặt đất, mặt mày bầm tím cả nhưng vẫn kích động thốt với giọng ép thấp nhất có thể.

Hoa thừa tướng bị ném xuống gần đó cũng chăm chú nhìn tình cảnh trước mặt. Đã từng ấy tuổi đời mà ông ta vẫn không kìm được bản thân vừa run rẩy vừa nói bằng giọng xúc động. “Thật không ngờ lão hủ có thể tận mắt chứng kiến cảnh này. Dùng âm nhạc điều khiển đàn thú, trời ơi…”

So với vẻ sợ hãi kích động của vua tôi Yến vương, Vân Khinh lại vẫn rất bình tĩnh. Tiếng đàn của cô càng lúc càng trở nên ấm áp dịu dàng. Năm con mãng xà nghe đàn, mắt nheo nheo, khí thế hung ác hồi nãy càng lúc càng giảm đi.

Độc Cô Tuyệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tình cảnh chung quanh. Hắn liếc thấy vô vàn ánh mắt chăm chú nhìn Vân Khinh, trên nét mặt đủ vẻ: kinh ngạc, hưng phấn, sùng bái… đều lồ lộ rõ ràng. Nét cười trên môi hắn không khỏi càng thêm đậm sắc.

Giữa khoảnh rừng trống, Độc Cô Tuỵêt đứng sừng sững, Vân Khinh ngồi dựa trước người hắn, năm con mãng xà với sức tấn công khủng khiếp đang vây quanh họ, cách đó không xa là vô vàn dã thú nằm bẹp xuống đất, cả vua tôi Yến vương cũng sấp mặt nằm đó. Khung cảnh này, đánh dấu một thời đại mới sắp bắt đầu.

“Các bạn của tôi, từ đâu tới đây hãy về lại đó, có được hay không?” Tiếng nói thanh thoát tao nhã vang lên, Vân Khinh mỉm cười nhìn năm con rắn kia.

Mãng xà bản tính vốn điềm đạm, không phải giống rắn có tính hung hăng thích tấn công. Tuy chúng có sức tấn công mạnh mẽ khủng khiếp, nhưng không chủ động tấn công. Giờ đây chúng nổi cơn điên, chắc chắn là phải có điều gì đó tác động lên. Hẳn là chúng bị bắt tới một nơi xa lạ rồi thả ra, nên là tính nết trở nên khó chịu như thế.

Năm con mãng xà nhìn Vân Khinh trừng trừng, năm đôi mắt đã không còn chút nào hung dữ khát máu, chỉ còn lại vẻ hiền lành thư thái dịu ngoan.

Một con mãng xà xám bạc bỗng cúi thấp đầu xuống, chiếc đầu to lớn hình tam giác vươn tới trước mặt Vân Khinh, đôi mắt chớp chớp, chiếc lưỡi rắn đỏ lòm gần như sắp chạm vào mặt cô, khiến tim của ai nấy chung quanh thiếu điều ngừng đập. Thật sự là nó tiến lại quá sức là gần, có điều Độc Cô Tuyệt vẫn đứng nguyên đó không có phản ứng.

Vân Khinh mỉm cười, cũng không cần tránh né mà chỉ nói nhẹ nhàng. “Về đi, đừng lại để người ta bắt được. Mau trở về đi thôi.” Dứt lời, tiếng đàn dưới tay cô hơi hơi thay đổi, toát lên tình cảm sầu bi thương cảm, đến cả Độc Cô Tuyệt cũng có thể nghe ra ý vị tiễn biệt, lưu luyến không rời trong khúc nhạc ấy.

Năm con mãng xà bình tĩnh trừng trừng nhìn Vân Khinh hồi lâu. Rồi như thể nghe hiểu ẩn ý trong tiếng đàn, chúng bỗng chậm rãi tiếp tục trườn chung quanh Vân Khinh và Độc Cô Tuỵêt vài vòng nữa, như thể đang tỏ lòng quyến luyến cô gái này. Thế rồi lần lượt từng con chậm rãi trườn vào rừng, biến mất.

Đám cấm quân thấy mãng xà tiến lại gần, gã nào gã nấy kinh hãi hốt hoảng né qua một bên nhường đường cho chúng đi qua. Chẳng mấy chốc năm con mãng xà hoàn toàn biến mất trong rừng.

Mãng xà đã đi, đàn thú hoang nào hổ nào báo không hiểu vì sao cũng quay đầu nối đuôi nhau đi vào trong rừng. Khi chúng xuất hiện như bão rung gió lốc, giờ khi đi cũng nhanh chóng vô cùng. Chỉ trong một thoáng, con lành lặn ngoạm lấy con bị thương, rút lui hết cả.

Ở khu săn bắn, mặt đất vương vãi máu tươi. Một trận gió thổi qua, khiến mùi tanh hôi tỏa ra bốn phía, đặc quánh trong không gian.