Thú Phi

Chương 7: Giao chiến




Cả con chim ưng trên vai Vân Khinh lẫn Điêu nhi đang trốn đằng xa đều không có phản ứng gì với chuyện trước mắt. Động vật thường có phản xạ mãnh liệt với sát khí, mà gã đàn ông hung ác kia lại không có sát khí, thế nên cả hai đứa nó đều không động đậy. Cứ mặc kệ như thế, mặc kệ cho chủ nhân bị người ta khinh bạc!

Hai người vừa tách nhau ra, Vân Khinh khẽ nhíu mày, vừa sờ sờ môi mình vừa nhìn gã đàn ông cả người đầy máu kia. Trên mặt cô thoáng vẻ giận dữ, khẽ vươn tay về phía cây cổ cầm gần đó.

Có điều gã đàn ông kia cũng rất nhanh chóng, vừa thấy Vân Khinh khẽ động, lập tức hai tay nhào tới, tóm chặt lấy hai cổ tay của Vân Khinh, ngoéo một cái trói ra sau lưng, dùng sức ép chặt cả người Vân Khinh vào lòng hắn, giam hãm cô lại trong vòng tay. Con chim ưng trên vai Vân Khinh thấy thế, phành phạch vỗ cánh bay lên đảo qua đảo lại trên đầu hai người, như thể không hiểu cô chủ của mình đang làm gì vậy.

Hai người vốn đã dựa sát vào nhau, giờ lại bị giam cầm trong vòng tay hắn ta, hai lần da thịt chỉ cách nhau vài lớp quần ảo mỏng manh. Một vồng ngực cứng rắn vững chãi ép chặt lấy người Vân Khinh, hầu như không còn tí khe hở nào. Mùi hương đàn ông xộc vào mũi cô, nồng nồng, mạnh mẽ, bá đạo.

Vân Khinh từ bé tới lớn chưa từng tiếp xúc gần gũi với phái nam như thế bao giờ. Dù tính cách cô có nhẹ nhàng thanh nhã tới mấy giờ cũng không thể tránh khỏi lên cơn giận dữ, lập tức hơi chúm môi lại định gọi Điêu nhi.

Nào ngờ gã đàn ông kia còn lợi hại hơn, vừa thấy đôi môi Vân Khinh động đậy, lập tức hiểu ra Vân Khinh định làm gì. Hai tay đã bận bịu trói chặt cơ thể Vân Khinh rồi, không còn cách nào khác, hắn ta không kịp suy nghĩ, liền cúi xuống hung hăng hôn tiếp, lấy môi mình ép chặt lên môi Vân Khinh không cho cô phát ra bất cứ thanh âm nào.

Một lùi một tiến, một người cố tránh môi ra để gọi bạn, một người tranh thủ cơ hội xâm nhập vào trong. Một trong trắng tinh thuần, một ngây ngô không biết cách nào hơn. Cứ vậy dây dưa một chỗ không ngưng nghỉ, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển quanh quẩn đâu đây.

Ba người Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân ngồi cạnh thấy thế, lập tức đồng loạt cúi đầu quay đi chỗ khác, im lặng không lên tiếng.

“Ngươi không lên tiếng, ta sẽ tha cho ngươi. Nếu không, ta không ngại gì mà tiếp tục thế này.” Một chốc sau, gã đàn ông kia cắn nghiến môi Vân Khinh một cái rồi khẽ động môi nói.

Sau màn trao đổi nước bọt vừa rồi, Vân Khinh nào phải đối thủ của gã ta, nên chỉ có cách vừa hào hển thở, vừa khẽ gật đầu, mà cũng chẳng làm gì khác được với tư thế bị giữ chặt vào người hắn như thế này.

Gã đàn ông kia thấy Vân Khinh đồng ý, liền cẩn trọng từ tốn lùi lại. Chẳng hiểu sao, chỉ cần cô gái trước mặt đồng ý điều gì, hắn cảm thấy hoàn toàn không nghi ngại cô ta có đổi ý giữa chừng hay lừa dối hắn hay không, hay có khi hắn ta vốn không nghĩ tới việc Vân Khinh dám đổi ý cũng nên.

“Ngươi muốn thế nào?” Vân Khinh vẫn bị gã kia giữ trong vòng tay, đôi môi sưng lên đỏ mọng, khẽ loáng ướt, lại thấp thoáng có dấu răng lưu lại, thoạt nhìn càng thêm dụ hoặc vô cùng.

“Trên đời này không ai dám uy hiếp ta.” Trên mặt gã đàn ông hiện lên vẻ tàn nhẫn. “Thế nên, ngươi phải trả giá đắt.”

Dứt lời, gã buông một tay, giơ lên khẽ vuốt ve đôi môi đỏ hồng của Vân Khinh. Động tác này có vẻ rất là tình tứ mờ ám, thế nhưng hắn ta lại thốt lên với giọng vô cùng ngoan lệ. “Đừng có cố làm trái ý ta. Vừa rồi ta cho người nuốt độc dược, ta tin rằng trên đời này trừ ta ra không ai giải được cả. Ngươi cứ việc mơ tưởng lung tung, nhưng sau đó đừng trách ta xuống tay ác độc.”

Mấy năm nay Vân Khinh theo bà bà vào Nam ra Bắc cũng đã học qua một chút y thuật, đồng thời cũng hiểu biết một chút về độc tố các loại. Nhưng loại độc vừa vô sắc vô vị, uống vào lại không có cảm giác gì đặc biệt, quả thật cô chưa từng thấy. Độc dược giấu ở trong răng, cũng không phải loại đơn giản chút nào. Nghĩ tới đó, gương mặt cô trầm xuống một chút, nhưng cũng không quá nhiều, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Gã đàn ông kia thấy vậy liền chậm rãi buông tay Vân Khinh ra, lạnh lùng nói. “Ngươi cứ việc triệu hồi Điêu nhi của ngươi xem, chúng ta đánh cuộc một keo xem liệu không có ta ngươi có thể điều phối giải dược hay không. Có phải chết ta cũng kéo ngươi chôn cùng.”

Vân Khinh thong thả động thân ngồi thẳng lại, không thèm nhìn gã ta. Hắn ta đoán đúng, cô không có cách nào khác cả. Một kẻ ngoan độc tàn nhẫn hiếu sát như thế, nói được thì sẽ làm được.

“Ta hỏi ngươi muốn thế nào?” Im lặng trong giây lát, Vân Khinh ngẩng đầu nhìn gã ta hỏi.

Gã đàn ông nọ nhướng mày, cười lạnh. “Ta chưa nghĩ ra. Chờ ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi sau. Còn giờ thì theo ta về Tần quốc.” Nới tới hai chữ cuối, giọng điệu càng âm trầm hơn.

Vân Khinh lạnh lùng nhìn cái kẻ đáng ghét trước mặt, hai tay nhanh như cắt xoa lên cổ cầm, đinh đang hai tiếng vang lên, hai đạo phong nhận xé gió vụt tới chỗ gã đàn ông kia, nhanh như chớp giật.

Hắn ta không ngờ tới nước này mà Vân Khinh vẫn có thể động thủ với mình, hơi hơi sửng sốt. Có điều gã này cũng thuộc dạng dũng mãnh thiện chiến, ngay trước khi bị phong nhận cắt đôi, lập tức ngả người lộn ngược về phía sau, cả thân mình gần như song song với mặt đất, vuông góc với chân. Hai đạo phong nhận kia vừa kịp lướt qua chóp mũi của hắn bay mất.

Vân Khinh thấy thế hừ lạnh một tiếng, mười ngón tay như múa trên bảy dây đàn, từng lớp từng lớp phong nhận từ bốn phương tám hướng không ngớt bay đến tập kích gã đàn ông kia, vừa nhanh, vừa độc, vừa chính xác.

“Công tử!” Mặc Ly, Mặc Ngân đứng cạnh nhìn vậy, lập tức cầm kiếm định đánh về phía Vân Khinh. Nhưng Sở Vân đứng sau hai người bỗng dưng nhanh chóng tóm áo họ kéo lại. Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên chất vấn của họ, anh ta chỉ khẽ lắc đầu, trên nét mặt hiện lên một nét hiểu rõ và tính toán.

“Công tử, bắt lấy!” Mặc Ly biết vị tiên sinh nhà mình vốn đa mưu túc trí, lập tức vung cổ tay ném trường kiếm về phía gã công tử kia. Gã ta nghe tiếng đoán vị trí, định tung người nhảy ra tiếp lấy thanh trường kiếm.

Vân Khinh nhìn thấy thế liền trầm mặt xuống, vung cổ tay lên. Một đạo phong nhận bắn ra như chớp khiến thanh kiếm đang bay trên không trung choang một tiếng, gãy làm hai nửa rớt xuống đất.

“Công tử.” Mặc Ngân lập tức nhíu mày nhăn trán, vung kiếm trong tay mình định ném cho gã đàn ông nọ. Lại choang một tiếng kim loại bị gãy. Lần này tên công tử nhanh tay hơn, vất vả tóm được chuôi kiếm. Nhưng còn chưa kịp nắm chặt, Vân Khinh đã giã ba đạo phong nhận khiến thanh kiếm thứ hai này bị gãy làm ba đoạn rơi lả tả trên đất, trong tay hắn ta chỉ còn lại duy nhất cái chuôi kiếm.

“Chết tiệt!” Gã đáng ghét gầm lên một tiếng, hung hăng ném cái chuôi kiếm trong tay, lộn nhào vài lần trên không trung để tránh mấy đạo phong nhận liên tiếp, nhưng chưa kịp tránh được một đường ở lưng, lập tức bị chém ột nhát.

Mà Vân Khinh mắt thấy cũng chẳng thèm dừng tay, tiếp tục múa mười ngón tay hồng, phong nhận liên tiếp đánh ra. Lần này phải nói là cô thật sự nổi giận.

Có điều cô đã nhanh, gã đàn ông kia cũng lợi hại không kém. Tuy hắn ta không chiếm được tiên cơ, nhưng cũng không hề bị Vân Khinh đánh trúng bộ phận yếu lại nào. Mấy lần thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, bỗng hắn ta khẽ động dung, trong nháy mắt hoàn toàn đổi phương pháp, đứng yên một chỗ giang tay chân mở rộng môn hộ mặc kệ Vân Khinh đánh tới, khiến cô bỗng giật mình dừng tay. Mà hắn ta cũng chỉ chờ khoảnh khắc cô hơi ngừng lại, dùng khinh công thượng thừa nhào thẳng tới trước mặt Vân Khinh, năm ngón tay như ưng trảo tóm lấy chiếc cổ thanh mảnh.

Bất động, gã đàn ông nọ bất động, Vân Khinh cũng bất động. Một làn gió thổi qua, lá xanh xào xạc. Hai người cứ trong tư thế đó nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng. Tay gã công tử kia đang để trên cổ Vân Khinh, chỉ cần hắn bóp chặt, cô chắc chắn không tránh được. Mà tay Vân Khinh vẫn đang đặt trên cổ cầm, chỉ cần lại gảy một cái, đạo phong nhận kia sẵn sàng xuyên tim gã ta. Hai người đứng quá gần nhau.

“Ta không thích ngươi.” Vân Khinh lạnh lùng nói với hắn, vừa nói vừa thu tay lại.

Hắn ta hừ lạnh một tiếng, cũng rút tay về, liếm vết máu trên mặt đang chảy xuống khóe miệng, rồi trầm giọng nói. “Không có lần sau.”

Vân Khinh đứng lên, cất cây đàn đi, chúm môi kêu nhẹ một tiếng, lại huýt nhỏ hai tiếng. Điêu nhi đang nấp đằng xa liền lao tới như chớp ngồi chồm chỗm trên vai cô, mà con chim ưng màu xám kia cùng lúc đó bay vút lên trời, biến mất.

Cô quay người lên ngựa, không thèm nhìn mấy người đứng dưới đất, lạnh nhạt thốt. “Còn không đi?”

Gã đàn ông kia thấy thế, trên mặt càng thêm lạnh lẽo cô hồn, phi thân lên lưng ngựa ngồi tóm chặt thắt lưng Vân Khinh, hùng hổ nói. “Nhớ cho kỹ, ta là Độc Cô Tuyệt. Nhà ngươi cũng chưa đủ tư cách khiến ta thích!” Dứt lời, hai gót thúc mạnh, tuấn mã nhanh chóng lồng lên phi về phía trước. Sau lưng, Sở Vân cùng Mặc Ly Mặc Ngân cũng vội vã chạy theo.

Ban nãy Sở Vân thấy rõ, Vân Khinh hoàn toàn không có ý muốn giết công tử nhà mình, mà chỉ muốn đánh cho hả cơn giận trong lòng. Có điều anh ta chưa từng thấy ai có gan dám trút giận lên người công tử nhà mình như thế cả!