Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 110: Tính toán của Giang Siêu




“Vâng, trở về là tốt rồi, tốt rồi...” Nghe vậy, Tống Ninh Tuyết lẩm bẩm gật đầu.

Nàng vẫn cứ ôm chặt Giang Siêu, không nỡ buông tay, dường như là sợ một khi buông tay thì Giang Siêu sẽ biến mất trước mặt nàng.

Cách làm của nàng làm cho Giang Siêu càng thêm xấu hổ. Mà mọi người xung quanh cũng có chút ngại ngùng quay đầu sang chỗ khác.

Thấy vậy, Tống Tiểu Nhã mới khụ vài tiếng, xem như nhắc nhở quận chúa nhà mình phải chú ý hình tượng.

Nghe tiếng khụ, Tống Ninh Tuyết bình tĩnh lại từ cơn thất thố. Nàng lùi ra sau, mặt mày đỏ bừng dưới ánh đuốc.

“Giang đại ca, chàng sai Tiểu Nhã gọi ta tới đây để làm gì vậy?” Tống Ninh Tuyết vội vàng nói sang chuyện khác.

Nghe vậy, sắc mặt Giang Siêu lập tức trở nên nghiêm túc. Hẳn nói với Tống Ninh Tuyết: “Ninh Tuyết, tri châu Ninh Châu là dượng của nàng đúng không?”

Giang Siêu từng nghe Tống Ninh Tuyết nói dượng của nàng là tri châu Ninh Châu, là quan chức địa phương lớn nhất châu phủ.

Vị dượng kia là trượng phu của dì ruột nàng, nhị công tử của lão Tĩnh Quốc công, đệ đệ của Tĩnh Quốc công đương nhiệm, địa vị trên triều đình không hề kém với Trấn Quốc công.

Giang Siêu từng nghe nói về vị dượng kia của Tống Ninh Tuyết. Ông là một vị quan tốt, công chính liêm minh.

Nếu có thể tìm tới vị tri châu kia thì có thể giải quyết được. vấn đề hiện nay của hắn.

Mấu chốt là Giang Siêu không biết đối phương có quan hệ gì với Trấn Quốc công hay không. Nếu lỡ vị tri châu kia có thông đồng với Trấn Quốc công, thì khi hẳn đi tới cửa, chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp.

“Vâng, dượng của ta là tri châu, mấy hôm trước dì còn phái người tới đón ta đi qua bên kia ở vài ngày, là Chỉ Lan biểu tỷ nhớ ta”

Tuy rằng Tống Ninh Tuyết không biết vì sao Giang Siêu lại hỏi như vậy, nhưng nàng vẫn gật đầu trả lời.

“Vậy nàng theo ta đi châu phủ, coi như là đi thăm người thân” Giang Siêu gật đầu với Tống Ninh Tuyết.

Nghe vậy, trong mắt Tống Ninh Tuyết hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.



Giang Siêu quay người nhìn về phía Tống Tiểu Nhã, nói: “Tiểu Nhã, cô dẫn bọn Tiểu Sơn đi thôn Kháo Sơn ngay trong đêm, giao bọn họ cho Lâm Bân, dẫn theo cả Tây Phong Minh, nhớ trông coi cho kỹ, tuyệt đối đừng để ông ta xảy ra chuyện. Đến lúc ấy, ta sẽ báo với cô cần phải làm như thế nào.”

Nói đến đây, hắn nhìn về phía đám người Đông Ly Sơn Đông Ly Ưng tộc Dạ Lang.

“Các huynh đệ, ta tạm thời có việc cần xử lý, các ngươi đi quê quán ta trước, các ngươi sẽ được xếp vào đội ngũ của Lâm Bân. Nếu các ngươi tin ta, thì cứ đi theo Lâm Bân huấn luyện cho tốt. Ta bảo đảm các ngươi sẽ thu hoạch được nhiều lợi ích. Đồng thời, các ngươi giúp ta trông chừng Tây Phong Minh. Chờ khi ta sắp xếp xong chuyện bên này, ta sẽ đi tìm các ngươi."

Hắn và Tống Ninh Tuyết đi châu phủ, đi thì cứ đi chứ chưa biết tương lai sẽ ra sao, thật sự là không tiện dẫn theo đám người tộc Dạ Lang, lại không thể mặc kệ bọn họ.

Vậy nên thôn Kháo Sơn là nơi đi tốt nhất hiện giờ. Bọn họ cũng có thể nhân lúc này học tập cho tốt các lớp học huấn luyện quân sự trong thôn Kháo Sơn.

Giang Siêu định tổ chức thêm lớp học ở tộc Dạ Lang. Đến lúc ấy, có thể giao cho bọn Đông Ly Sơn huấn luyện chiến sĩ tộc Dạ Lang, khi mà bọn họ đã trải qua một đoạn thời gian học. tập tại thôn Kháo Sơn.

“Giang huynh đệ, bọn ta...” Trong mắt Đông Ly Ưng hiện lên vẻ không yên lòng. Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Giang Siêu, bây giờ lại bị Giang Siêu đưa đi, sợ là sẽ khó mà ăn nói với Đông Ly Nguyệt và những người khác trong tộc Dạ Lang khi bọn họ quay về tộc Dạ Lang.

“Yên tâm, ta sẽ không sao. Ta tạm thời có chuyện cần xử lý, không tiện dẫn theo các ngươi, chỉ có thể làm phiền các ngươi ở thôn Kháo Sơn một đoạn thời gian. Ta nhất định sẽ không quên các ngươi.”

Giang Siêu vỗ vai Đông Ly Ưng, rồi nhìn về phía những người khác trong tộc Dạ Lang.

Nghe vậy, mọi người đành phải gật đầu. Bọn họ không phải là người thích dây dưa, lại nói với thực lực của Giang Siêu cũng không cần bọn họ bảo vệ.

Hơn nữa, bọn họ đi theo để làm việc cho Giang Siêu. Bây giờ Giang Siêu không tiện dẫn bọn họ theo, bọn họ có đi theo cũng chẳng có tác dụng gì.

Tống Tiểu Nhã vốn định đi theo Giang Siêu. Nhưng nàng mở miệng ra định nói, lại nuốt lời định nói vào trong miệng.

Lúc Giang Siêu có việc cần làm, nàng đương nhiên không thể gây thêm phiền phức cho Giang Siêu. Nàng có thể giúp. được gì cho Giang Siêu, nàng đều sẽ dùng hết sức đi làm.

Nếu Giang Siêu muốn nàng đi thôn Kháo Sơn, vậy thì nàng sẽ đi thôn Kháo Sơn.

“Tiểu Nhã, cô hãy đi giúp Miên Miên trông coi thôn Kháo. Sơn. À, ta giao Miên Miên và Tiểu Thảo cho cô, nhờ cô chăm sóc giúp ta” Giang Siêu vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Tống Tiểu Nhã.

Tống Ninh Tuyết sắp theo hắn đi châu phủ. Bên phía thôn Kháo Sơn không thể thiếu người trông coi, vậy nên hẳn cần phải cho người đi trông coi thôn Kháo Sơn.

Tuy rằng chưa ai phát hiện bí mật trong thôn Kháo Sơn, nhưng mà ai có thể đảm bảo bí mật trong thôn Kháo Sơn sẽ không bị vạch trần trong một ngày nào đó?



Có điều, chỉ cần hắn không đi vào thôn Kháo Sơn dưới sự theo dõi của nhiều người, thì chắc là không ai sẽ có hứng thú đi điều tra một thôn hẻo lánh.

Mà ở thôn Kháo Sơn, ngoài một vài người đi mua sắm ra, thì những người khác gần như đều sống trong trạng thái khép kín, nhờ vậy cũng giảm bớt khả năng bị phát hiện.

“Vâng, công tử, ngươi cứ yên tâm đi đi, ta sẽ chăm sóc tốt các nàng, cũng sẽ làm tốt chuyện ngươi dặn dò.” Tống Tiểu Nhã ngoan ngoãn gật đầu với Giang Siêu.

Sau khi sắp xếp cho mọi người xong, Giang Siêu bảo Tống Tiểu Nhã dẫn đám người tộc Dạ Lang và Giang Vân đi thôn Kháo Sơn trước.

Chờ lúc Tống Tiểu Nhã dẫn mọi người cưỡi ngựa đi rồi, ở đây chỉ còn Giang Siêu, Tống Ninh Tuyết và hai nữ hộ vệ.

“Đi thôi, chúng ta đi châu phủ, có chuyện gì thì có thể nói trên đường đi” Giang Siêu gật đầu với Tống Ninh Tuyết, nhảy lên ngựa, giơ tay kéo Tống Ninh Tuyết.

Tống Ninh Tuyết có chút ngại ngùng nhìn Giang Siêu. Nàng nằm tay hẳn, nhảy nhẹ lên ngựa theo lực kéo của hẳn.

Bên kia, hai nữ hộ vệ ngồi chung một con ngựa. Trong phủ quận chúa không có nhiều ngựa, phần lớn ngựa đều để lại cho. Tống Tiểu Nhã và đám người tộc Dạ Lang, chỉ chừa hai con ngựa cho bốn người Giang Siêu.

Có điều, bốn người cưỡi hai con ngựa cũng đủ rồi.

Từ huyện An Ninh đến châu phủ, đi bộ thì mất khoảng bảy tám ngày, cưỡi ngựa thì mất khoảng một ngày một đêm nếu đi suốt cả ngày lẫn đêm, chỉ sợ là ngựa sẽ không chịu nổi thôi.

Giang Siêu định đi châu phủ hỏi thăm tin tức. Nếu tri châu đáng giá tin tưởng thì hắn sẽ giao Tây Phong Minh và chứng cứ tạo phản của Trấn Quốc cho đối phương.

€ó tri châu ủng hộ, dù không thể vặn ngã Trấn Quốc công, thì hẳn cũng có thể thoát ra khỏi cái bẫy mà Trấn Quốc công đào ra cho hắn.

Có sự thừa nhận của tri châu, ai dám nói Giang Siêu không hoàn thành nhiệm vụ làm cho tộc Dạ Lang quy thuận? Muốn buộc tội hẳn thông đồng với ngoại tộc, phải hỏi xem tri châu có đồng ý hay không.

Tiền đề là trí châu không có thông đồng với Trấn Quốc. công và bằng lòng ra mặt bảo vệ mình.

Hiện giờ, chuyện Giang Siêu có thể làm là dùng thân phận người hầu của Tống Ninh Tuyết đi vào phủ tri châu. Vậy thì hắn mới có cơ hội xác nhận xem tri châu có thông đồng với Trấn Quốc công hay không.

Giang Siêu không dám đánh cuộc. Vì vậy, mỗi một chuyện mà hẳn làm đều phải trải qua suy nghĩ cặn kẽ.