Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 131: Bây giờ có thể đánh cuộc chưa?




Thằng nhãi kia vì muốn thắng ngân phiếu trong tay Giang Siêu, thế mà lại bắt đầu hỏi mượn tiền đám phú nhị đại.

Đám nhị đại nghe vậy thì mặt mày lộ vẻ do dự.

Thấy vậy, Hoàng Bá Long vội vàng lấy giấy bút ở bên cạnh qua. Gã biết nếu mình muốn mượn tiền đám phú nhị đại, không viết giấy nợ là không mượn được. Gã đành phải căng da đầu ra viết.

Thấy Hoàng Bá Long viết giấy nợ, đám phú nhị đại đành phải cho mượn tiền, mỗi người cho mượn năm nghìn lượng, hơn sáu mươi người là được hơn ba mươi vạn lượng.

Lại thêm hai tên đàn em của gã đưa hết tiền của mình cho gã. Vậy là hiện giờ Hoàng Bá Long có hơn bốn mươi vạn lượng.

Gã cầm một xấp ngân phiếu dày, đắc ý nói với Giang Siêu: “Bây giờ có thể đánh cuộc chưa?”

Giang Siêu nhìn xấp ngân phiếu trên tay gã, gật đầu nói: “Vậy bắt đầu đi. Ngươi muốn chơi như thế nào?”

Nghe vậy, Hoàng Bá Long tràn đầy vẻ chế giễu nhìn Giang Siêu, lạnh nhạt nói: “Được rồi, bắt đầu ván thứ nhất, quy tắc là cách bình mười mét, bịt mắt, ném vào bình mà bình không ngã là tính thắng, ba mũi tên quyết định thắng thua.”

Gã vừa dứt lời, mọi người đều rất ngạc nhiên, dường như là không thể tin rằng chỉ mới ván thứ nhất đã chơi kích thích như vậy rồi.

Thường thì ở ván thứ nhất, cả hai bên đều sẽ rất khách sáo, tức là chỉ cần ném vào bình là tính thắng rồi. Nếu hai bên đều ném vào bình thì là tính hòa.

Chỉ khi tới lúc cao trào cần quyết định thắng bại mới dùng tới quy tắc bịt mắt ném. Xem ra là Hoàng Bá Long định thắng Giang Siêu ngay tại ván đầu tiên nên không định khách sáo.

Mọi người nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt thương hại. Mộ Dung Minh Hiên sắc mặt tái nhợt, lặng lẽ tới gần Giang Siêu, nhỏ giọng nói bên tai Giang Siêu: “Sư phụ, Hoàng Bá Long là cao thủ ném thẻ vào bình. Trong đám chúng ta, không ai có thể thắng được gã khi chơi ném thẻ vào bình, nhất là bịt mắt ném thẻ vào bình, gã gần như chưa từng thua lần nào.”

Trước đó Mộ Dung Minh Hiên đã muốn nói với Giang Siêu, nhưng vài lần định mở miệng đều bị Giang Siêu dùng ánh mắt ngăn lại. Bây giờ sắp bắt đầu rồi, hắn ta mới có cơ hội nói với Giang Siêu.



Đến tận lúc này hắn ta còn rất lo lắng Giang Siêu sẽ thua rất thảm. Nếu không phải vẻ tự tin trong mắt Giang Siêu lây sang hắn ta thì chắc là hắn ta đã quay người kéo Giang Siêu đi về.

Nhưng dù có tin tưởng hơn nữa, thì khi đối mặt với một ván mười vạn lượng, hắn ta vẫn cảm thấy hoảng hốt, đôi tay run rẩy.

Tuy rằng tiền đánh cuộc là của Giang Siêu, nhưng nếu thua thì hắn ta vẫn đau lòng.

Nghe vậy, Giang Siêu mỉm cười lắc đầu với Mộ Dung Minh Hiên. Với thính lực và ám kình hiện giờ của hắn, dù Hoàng Bá Long có dùng thủ đoạn lợi hại hơn cũng không làm khó được hắn.

So với bắn súng thì ném thẻ vào bình chẳng tính là gì cả. Không ai có được kỹ năng bắn súng bằng hắn. Vậy nên hắn cần gì phải sợ một trò chơi trẻ con như ném thẻ vào bình?

Thấy Giang Siêu cứ muốn đánh cuộc, Mộ Dung Minh Hiên chỉ có thể thở dài, thầm cầu nguyện Giang Siêu sẽ thắng.

Bốn người đi cùng Mộ Dung Minh Hiên đều thay đổi sắc mặt, Lục Minh và Trình Hâm vô thức nở nụ cười giêu cợt, hai người còn lại thì rất lo lắng.

Lúc này, người phụ trách dụng cụ đánh cuộc mang bình và mũi tên tới.

Mọi người tránh ra một khoảng cách, đặt bình kế bức tường đối diện.

Bình cách Giang Siêu và Hoàng Bá Long khoảng hơn mười mét. Có người đưa hai loại mũi tên đã đánh dấu cho Giang Siêu và Hoàng Bá Long.

Giang Siêu và Hoàng Bá Long mỗi người đặt mười vạn lượng chỗ trọng tài.

Đồng thời còn có người lại bịt mắt cho bọn họ.

Hoàng Bá Long lạnh nhạt nói: “Là ta đặt quy tắc cho ván này, vậy để ta lên trước.”