Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 152: Phụ thân




Chẳng lẽ tỷ định để sư phụ đi thật sao?

Nói cho tỷ biết, ngoài sư phụ ra, thì tỷ đừng mơ để cho người khác làm sư phụ của đệ!”

Nghe vậy, trên mặt Mộ Dung Chỉ Tình hiện lên vẻ tức giận.

Nàng ta giơ tay giả vờ muốn đánh Mộ Dung Minh Hiên.

“Bảo đệ đi nghỉ thì cứ đi nghỉ đi, ở đây nói nhảm nhiều như vậy làm gì?

Hay là đệ muốn phụ thân nhốt tới khi đủ mới thôi?”

Mộ Dung Minh Hiên rụt rụt đầu, vội vàng xoay người chạy, còn không quên quay đầu lại lè lưỡi làm mặt quỷ với tỷ tỷ.

Tuy rằng tỷ tỷ chưa nói rõ, nhưng mà Mộ Dung Minh Hiên biết tỷ tỷ chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này.

Nàng chỉ là không muốn mất mặt trước hắn nên mới không chịu nói ra lời.

“Ninh Tuyết, muội đi nghỉ trước đi, tỷ đi tìm phụ thân nói chuyện”

Thấy đệ đệ đi rồi, Mộ Dung Chỉ Tình mới gật đầu với Tống Ninh Tuyết, quay người đi về một hướng khác.

Nha hoàn cầm đèn soi đường đi trước. Tống Ninh Tuyết nhìn Mộ Dung Chỉ Tình đi xa dần, rồi quay người đi về phía sân của Giang Siêu.



Bọn họ vừa đi hết, một bóng đen trong góc lặng lẽ đuổi theo Mộ Dung Chỉ Tình. Bóng đen này chính là Giang Siêu.

Với sự hiểu biết của hắn đối với Mộ Dung Minh Hiên, thăng nhãi này chäc chẳn sẽ kể hết chuyện hôm nay cho Mộ Dung Chỉ Tình nghe.

Và Mộ Dung Chỉ Tình nhất định sẽ báo chuyện này với phụ thân mình.

Giang Siêu muốn xem phản ứng của tri châu Mộ Dung Cung.

Có khi hẳn sẽ suy đoán ra được một vài chuyện từ phản ứng của ông ta.

Giang Siêu lặng lẽ đi lên phía trước, cả đoạn đường không cảm giác được có người gác ngầm, chỉ có vài tên cao thủ thực lực khá cao bảo vệ sự an toàn cho toàn bộ phủ tri châu.

Mộ Dung Chỉ Tình đi vòng qua vài đình viện, rồi dừng trước cửa phòng một đình viện nào đó.

“Phụ thân, nữ nhi có việc tìm người, người có rảnh không?” Mộ Dung Chỉ Tình nói với cửa phòng.

“Vào đi!” Bên trong truyền ra một giọng nói trầm ấm lại uy nghiêm.

Mộ Dung Chỉ Tình bảo hai nha hoàn canh ở bên ngoài, còn mình thì đi lên mở cửa.

Giang Siêu lách mình vài cái, lợi dụng bóng tối nhảy lên nóc nhà, nín thở tập trung thính lực đến mức tối đa.

Trong phòng có hơi thở của ba người, hơi thở của Mộ Dung Chỉ Tình và một người khác có vẻ ổn định, hơi thở của người còn lại thì nặng nề hơn, có loại khí thế mạnh mẽ được toát ra từ trên hơi thở này.



Chủ nhân của hơi thở này có thực lực từ Ám Kinh giai đoạn giữa trở lên.

Mộ Dung Chỉ Tình vừa đi vào, hơi thở mạnh mẽ kia liền đi ra ngoài canh cửa phòng.

“Phụ thân... chỗ Minh Hiên xảy ra chút chuyện...”

Mộ Dung Chỉ Tình kể hết chuyện đã xảy ra trên người đệ đệ cho phụ thân mình nghe.

Nàng ta kể chuyện Hoàng Bá Long muốn lợi dụng nợ cờ

bạc để bảo đệ đệ trộm quan ấn. Sau đó, nàng ta lại kể chuyện Giang Siêu giúp đệ đệ mình giải quyết phiền phức.

Sau khi kể xong, nàng ta nói với giọng điệu trịnh trọng: “Phụ thân, chắc chắn là phụ thân Hoàng Bá Long sai Hoàng Bá Long làm vậy. Có điều, bọn họ muốn lấy quan ấn của phụ thân để làm gì?”

“Làm gì hả, đương nhiên là hãm hại phụ thân con, rồi buộc phụ thân con nhập bọn với bọn họ chứ gì! Cái tên Hoàng.

Thành lòng dạ hẹp hòi kia muốn lừa ta, ông ta ỷ vào chỗ dựa sau lưng mình, càng ngày càng không coi ai ra gì.”

Giọng nói trầm ấm kia nói ra lời với vẻ lạnh nhạt. Khi nói tới câu cuối cùng, trong giọng nói trầm ấm ấy lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Từ giọng điệu của ông ta, có thể thấy được là ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nên mới không hề thấy lạ khi đối phương tính kế ông ta.

“Phụ thân đã biết việc này rồi, vậy là phụ thân có tính toán rồi hả?” Mộ Dung Chỉ Tình hỏi.