Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 164: Có đàn tranh




Chờ đến khi dọn đồ xong, chiếc xe ngựa phía trước cũng. đã biến mất.

Tuy nhiên, Mộ Dung Minh Hiên không sợ không tìm được người, bởi vì nơi được những người trẻ yêu thích để đi đạp thanh nhất ở châu phủ chính là hồ Huyền Vũ ở phía Tây thành.

Phong cảnh xung quanh hồ rất dễ chịu, có không ít du thuyền lui tới trên hồ. Hầu như năm nào vào mùa này cũng có rất nhiều các nam thanh, nữ tú, tiểu thư quyền quý đến đó.

Chỉ cần đi thẳng đến hồ Huyền Vũ, chắc chắn có thể tìm thấy nhóm người Giang Siêu.

Sau khi chờ đồ đạc được chất hết lên xong, Mộ Dung Minh Hiên vội vàng bảo phu xe đánh xe đuổi theo.

Ở bên kia, sau khi đi trên đường nửa canh giờ, xe ngựa đã đến hồ Huyền Vũ ở phía Tây thành.

Sau khi dừng xe, mọi người xuống xe thì thấy trước mắt là khoảng sân cỏ và rừng đào rộng rãi.

Bây giờ đã là tháng Tư, mùa hoa đào vẫn chưa kết thúc. Khắp rừng đào có rất nhiều cây đào đang nở hoa.

Trên bãi cỏ, có không ít nam nữ ở đó tụ tập nấu cơm dã ngoại, chơi cờ, đánh đàn, sáng tác thơ và vẽ tranh.

Đám người Giang Siêu tới gần, lập tức thu hút không ít nam nữ thanh niên trên bãi cỏ. Đặc biệt là những nam nhân đó, hầu như đều nhìn về phía bên này với ánh mắt tràn ngập hâm mộ.

Những ánh mắt còn lại nhìn Giang Siêu đều chứa sự ghen tị và thù địch.

Không còn cách nào, ai bảo Tô Nguyệt Nhi, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết quá mức nổi ba cô gái này đều là những mỹ nhân hàng đầu với vẻ đẹp xuất chúng.

Một mình Giang Siêu được ba người phụ nữ vây quanh, những nam nhân đó không ghen tị mới là lạ.



Tiểu Liên cũng xinh đẹp nhưng hơi kém sắc hơn ba cô gái kia. Trong mắt những nam nhân, Giang Siêu quả thực vô cùng may mắn.

Ngay lúc Giang Siêu và những người khác đang đi về phía trước, thì Tiểu Liên ở bên cạnh gọi vài hạ nhân dọn đống đồ phía dưới.

Chẳng bao lâu sau, nhóm hạ nhân đã đặt tất cả những vật dụng cần thiết xuống một bãi cỏ trống.

Có đàn tranh, đàn cổ cầm và sáo, ngoài ra còn có văn phòng Tứ Bảo.

Giống như nhóm thanh niên nam nữ khác đến đạp thanh, chuyến đi chơi chỉ đơn giản là nấu cơm dã ngoại, làm thơ vẽ tranh hoặc đàn ca nhảy múa.

Tiểu Liên vừa chuẩn bị xong đồ đạc một cách hoàn hảo thì có vài thanh niên ăn mặc sặc sỡ đi tới, theo sau những người đó là mấy cô gái có dung mạo không tâm thường.

"Tô tiểu thư, Mộ Dung tiểu thư, thật trùng hợp, các nàng cũng tới đây đạp thanh sao?"

Trong đó có một chàng trai trẻ có khí chất nhẹ nhàng và phong độ, cử chỉ đẹp đẽ thanh cao, vừa nói vừa mỉm cười nhìn về phía Tô Nguyệt Nhi và Mộ Dung Chỉ Tình.

Nhìn thấy hắn ta, Mộ Dung Chỉ Tình cau mày, trong mắt lộ ra vẻ không vui. Đối với lời chào của chàng trai trẻ tuổi, nàng. cũng không hề để ý.

Hành động của nàng lập tức khiến vẻ mặt của chàng trai trẻ cứng lại, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ.

"Hầu Đào Hầu công tử, Mộ Dung tiểu thư của chúng ta hình như không chào đón ngươi, ta nghĩ ngươi vẫn nên rời đi thì hơn. Chứ nếu lại mất mặt thì lại không nói được gì đâu đó. Ha ha!" Tô Nguyệt Nhi nhìn thấy cảnh này, không nhịn được che miệng lại cười khẽ.

Lời này của nàng khiến gương mặt của chàng trai trước mặt càng thêm tối tăm, trong mắt tràn đầy xấu hổ và buồn bực, Tô Nguyệt Nhi rõ ràng cũng đang hạ lệnh đuổi khách.

Mộ Dung Chỉ Tình nhìn về phía Tô Nguyệt Nhi, thấy đối phương không muốn cho chàng trai đó sắc mặt tốt, ánh mắt không khỏi nhu hòa một chút.



Nếu phụ nữ đứng cùng một trận tuyến, thì chắc chắn cảm tình chắc chăn sẽ thay đổi một cách kỳ lạ.

"Hai vị tiểu thư, đừng vội hạ lệnh đuổi khách như vậy chứ. Nếu chúng ta đều đến đây để dã ngoại thì đúng lúc chúng tôi bên này đang tổ chức một cuộc thi thơ và hội họa ở đây, không băng mọi người cùng nhau tham gia đi. Hai người này là những tài nữ nổi tiếng ở Ninh Châu, chúng ta không thể để tên tuổi của những tài nữ này bị thất thế được."

Sau khi kiềm chế vẻ khó chịu trên mặt, chàng trai họ Hầu nở một nụ cười giả tạo.

Nói đến đây, hẳn như vô tình cố ý liếc nhìn Giang Siêu, trên môi mang theo một tia giễu cợt. Trong mắt hắn lộ ra một tia châm chọc.

Hắn chính là ghen tị với Giang Siêu, một người có thể ôm tận bốn người đẹp, muốn đến đây để thể hiện, xem liệu hắn có thể giành được sự ưu ái của người đẹp hay không.

Dù sao thì hắn cũng là một tài tử thi họa song tuyệt nổi tiếng ở châu phủ, thư pháp của hẳn có thể nói là tốt đến mức ngay cả Trịnh Thế Kinh, người được mệnh danh là người tài năng nhất Ninh Châu, cũng kém hẳn vài phần.

Bức tranh thậm chí còn được Đại tế tửu của Quốc Tử Giám đánh giá cao. Toàn bộ Ninh Châu, thậm chí là kinh thành, đều có thể biết đến văn chương của bắn.

Văn chương của hẳn như thế, có lẽ không khó để chiếm được cảm tình của những người phụ nữ trước mặt hẳn.

Mỗi một người phụ nữ đến đây dã ngoại, ai lại không muốn nhân cơ hội này tìm được một người chồng tài giỏi, hiểu biết chứ.

Trước đây hản đã gặp Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi vài lần, nhưng hai người này đều thích thơ hơn. Hắn không có cơ hội thể hiện tài năng của mình.

Vì vậy, hẳn cảm thấy chỉ cần có cơ hội thể hiện tài hoa của mình thì sẽ không khó để chiếm được trái tim của hai người này.

Về phần Tống Ninh Tuyết, hắn chưa từng gặp qua nàng, nhưng hẳn lại bị vẻ ngoài xuất chúng của Tống Ninh Tuyết hấp dẫn.

Tuy nhiên, hăn lại không bao giờ nghĩ tới, rằng Mộ Dung Chỉ Tình lại không cho hắn mặt mũi như vậy.