Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 219: Hắn ta biết muội muội




Nhìn câu thơ Giang Siêu viết xuống, vẻ mặt Tống Yên tràn ngập sự thán phục, đặc biệt là chữ của hắn, phóng khoáng thanh cao.

Càng làm nàng ngạc nhiên hơn chính là Giang Siêu gần như hạ bút thành văn, tùy tiện đặt bút lập tức có thể viết được câu ngũ ngôn tuyệt vời như thế.

Ngay cả Tống Chân bên cạnh cũng rất kinh ngạc bội phục.

Không biết Tống Yên nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện lên mảng ửng đỏ khó hiểu. Ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu trong phút chốc tràn đầy dịu dàng.

Tống Chân ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng lộp bộp, ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu có chút khác thường.

Hắn ta biết muội muội của mình có lẽ đã thích Giang Siêu rồi, nhưng nếu như có thể thu phục Giang Siêu, gả muội muội cho hắn, xem ra cũng không hề hấn gì.

Có thể trở thành người một nhà với nhân tài giống như Giang Siêu mới là yên tâm nhất.

Nhưng nếu Giang Siêu không biết điều, hắn ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp cắt đứt tâm tư của muội muội. Nếu không, tương lai người phải chịu khổ sẽ là muội muội của hắn ta.

Tuy Tống Chân bạc tình bạc nghĩa, nhưng lại vô cùng yêu thương muội muội của mình.

Đúng lúc này, hộ vệ đứng tuổi cầm thuốc màu màu xanh trở về. Bây giờ đã cách thời điểm hắn ra ngoài mua thuốc màu gần một giờ.



Bấy giờ, sắc trời đã tối, đã hơn bảy giờ tối, qua nửa giờ nữa, trời sẽ tối hoàn toàn.

Có lẽ bên Mộ Dung Cung đã bắt đầu rồi, hắn ta chỉ cần ở bên này kéo dài thêm một tiếng là được.

Giang Siêu nhàn nhạt quét mắt nhìn vẻ mặt oán hận của hộ vệ, nhận lấy thuốc màu từ trên tay hắn, khóe miệng nhếch lên nghiền ngẫm, đáy mắt ẩn lộ một cỗ sát ý.

Nếu có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự giết chết gã hộ vệ này.

Người này đã sinh hận ý đối với hắn, giữ ở lại chỉ biết hãm hại sau lưng hắn, đương nhiên là giết quách đi cho bớt việc.

Giang Siêu nhận lấy thuốc màu bắt đầu vẽ, Tống Yên ngồi nghiêm chỉnh ở đó.

Tống Chân ở một bên cũng hứng thú, hắn ta đi tới phía sau nhìn Giang Siêu vẽ, ban đầu hắn ta còn không có cảm giác gì, nhưng khi dung nhan muội muội xuất hiện trên giấy thì hắn ta lại trợn tròn mắt.

Giống y như đúc, quả thật giống như in vào trên giấy.

Trong lòng hắn ta nảy ra ý nghĩ để Giang Siêu vẽ một bức tượng người cho mình.

Bên này Giang Siêu đang chậm rãi vẽ, ở kho hàng Châu phủ bên kia, gân ngàn quân binh đông doanh đang mai phục ở bên ngoài kho hàng Châu phủ.



Mộ Dung Cung núp trong bóng tối nhìn động tĩnh trong kho hàng, ông ta nhìn về phía lão Ngũ nói: “Lão Ngũ, người đi báo tin cho Hoàng Thành đã tới nơi chưa?”

“Đại nhân, chắc sắp tới rồi, yên tâm, ta đã dịch dung hắn thành tâm phúc của Hoàng Thành, Hoàng Thành nhất định sẽ mắc mưu”' Lão Ngũ gật đầu với Mộ Dung Cung.

Mộ Dung Cung nghe vậy, gật đầu, ông ta ngẩng đầu nhìn trăng sáng bị mây chậm rãi che khuất trên không trung, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.

Tuy ông ta tin tưởng vào phán đoán của Giang Siêu, nhưng vì bản thân chưa từng thấy thủy ngân nên trong lòng vẫn có chút không chắc chắn.

Cũng không biết phán đoán của Giang Siêu có chính xác hay không, nhưng hiện tại ông ta cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng rằng hắn sẽ không làm ông ta thất vọng.

Đang lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên cửa lớn kho hàng bị người mở ra. Tiếp theo, có người lén lút thò đầu ra thăm dò.

Nhìn trái nhìn phải, thấy không có động tĩnh gì, người nọ vãy tay với một nơi nào đó bên ngoài.

Rất nhanh, có chiếc xe bị đẩy ra, mỗi xe được bốn người đẩy, tất cả có khoảng hơn hai mươi chiếc xe.

Giống với số lượng xe tiền thuế bị mất.

Trong lòng Mộ Dung Cung mừng rỡ. Quả nhiên Giang Siêu đoán không sai, tiền thuế thật sự bị đám người Hoàng Thành giấu ở trong kho hàng.