Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 222: Kể từ bây giờ




"Chỉ cần ngươi rơi xuống thế hạ phong, ngươi sẽ biết được cái gì gọi là vạn kiếp bất phục. Đây là lựa chọn của chính ngươi, vậy nên không thể trách được người khác! Ha ha..."

Hoàng Thành cười lớn, khinh thường nhìn Mộ Dung Cung. Nghĩ tới đây, ông ta cho rằng Mộ Dung Cung không dám làm gì mình.

Dù sao thì ông ta cũng là Trấn Phủ Sứ, lại còn là người của Nguyên vương. Ở nơi núi cao vua xa này, người đứng đầu và quyền lực nhất vẫn là Nguyên vương.

Nếu Mộ Dung Cung dám làm gì ông ta, e rằng Nguyên vương sẽ không bao giờ bỏ qua, chỉ cần lên kinh sẽ làm một bản vạch tội hắn. Mộ Dung Cung không muốn chịu cũng phải chịu!

Đến lúc đó, Mộ Dung Cung sẽ phải ngoan ngoãn thả ông †a đi.

Thế nhưng, trong lúc Hoàng Thành đang đắc ý suy nghĩ, Mộ Dung Cung lại nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, chắp tay sau lưng nói:

"Hoàng Thành có ý làm phản, cướp đoạt tiền thuế, bị bổn quan bắt quả tang tại trận. Người này không hề hối cải, lại còn ngang nhiên chống cự. Người đâu, xử tử ngay tại chỗ!"

Mộ Dung Cung vừa dứt lời, binh lính xung quanh lập tức rút cung tên, lập tức nhắm vào Hoàng Thành.

Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Thành vừa rồi còn kiêu ngạo lập tức tái mặt vì sợ hãi, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, nhưng miệng vẫn không quên đe dọa lần nữa:

"Mộ Dung Cung, ngươi dám động vào bổn quan? Ta là người của Nguyên vương điện hạ, nếu ngươi dám động vào ta, Nguyên Vương điện hạ sẽ không tha cho ngươi!"

Nhi tử của Hoàng Thành là Hoàng Bá Long nghe vậy thì tái mặt, không ngờ hắn ta chỉ đến tham gia cuộc vui lại có thể mất mạng như vậy.

Hoàng Bá Long sợ đến mức run rẩy, dưới chân lập tức ướt sũng, chảy đầy xuống mặt đất.

"Hoàng Thành bôi nhọ hoàng thân quốc thích, xứng đáng bị trừng phạt! Giết...' Mộ Dung Cung không để ý tới sự uy hiếp của Hoàng Thành, lạnh lùng nói.

Ông vừa nói xong từ "giết", binh lính lập tức giương cung bắn một loạt mũi tên về phía Hoàng Thành và những người khác.

Trong nháy mắt, Hoàng Thành và những người khác trong lưới đánh cá đã bị cung tên đâm thành nhím. Hoàng Thành không cam lòng nhìn Mộ Dung Cung, trong mắt lộ rõ vẻ không thể tin được.



Ông ta không ngờ Mộ Dung Cung lại giết mình một cách quyết đoán như vậy, lẽ nào hắn không sợ bị hoàng đế nghỉ ngờ sao?

Dù sao thì trước đây Mộ Dung Cung đã giết chết Trịnh Tín. Cho dù có bằng chứng phản loạn của Trịnh Tín, nhưng bây giờ Mộ Dung Cung lại giết ông ta để khống chế Bắc doanh, như vậy chẳng phải sẽ khiến hoàng đế nghi ngờ sao?

Đáng tiếc, ông ta đã không thể biết được suy nghĩ thực sự của Mộ Dung Cung. Ông ta không cam tâm ngã xuống, chết cũng không nhắm mắt.

Hoàng Bá Long đứng bên cạnh vô cùng sợ hãi, đến bây giờ hắn ta vẫn không thể tin được mình lại bị băn chết như thế này.

Mộ Dung Cung nhìn Hoàng Thành bị bắn chết cùng với những tâm phúc của mình, ánh sáng trong mắt ông càng trở nên lạnh lẽo. Ông lạnh lùng nói: "Chặt đầu Hoàng Thành, dẫn người đến Đông doanh và Tây doanh, bao vây Bắc doanh. Ai dám phản kháng thì xử tử theo tội danh thông đồng với Hoàng Thành!"

Ông vừa dứt lời, mấy vị tướng lĩnh đứng bên cạnh lập bước lên chặt đầu Hoàng Thành, sau đó cầm lên mang ra khỏi thành.

Tâm phúc của Mộ Dung Cung chờ ở ngoài thành lập tức dẫn theo hai đoàn binh mã đã chuẩn bị sẵn, xuất phát đi về phía bắc.

Mất đi Hoàng Thành, Bắc doanh chưa đánh đã bại. Cho dù trong đó vẫn còn tâm phúc của Hoàng Thành, thì cũng không có gì đáng ngại.

Kể từ bây giờ, toàn bộ đội quân của Châu phủ sẽ nằm trong tay Mộ Dung Cung. Nhìn chiếc hộp bằng bạc mở ra trước mặt, Mộ Dung Cung vuốt ve tiền thuế.

Sau nhiều lần xác nhận tính chân thực của chúng, trái tim lo lắng của ông cuối cùng cũng được nhẹ nhõm.

Ông vốn nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ quay đầu lại được vì vụ việc thủy ngân. Hoặc là bị buộc phải theo Nguyên vương, hoặc là đợi hoàng đế đến thu gia diệt tộc của mình.

Không ngờ, ông lại nắm được quyền kiểm soát Bắc doanh của đội quân Châu phủ nhờ vụ việc tiền thuế lần này.

Sở dĩ ông giết Hoàng Thành dứt khoát như vậy là vì ông sợ sẽ chuốc thêm rắc rối. Một khi Hoàng Thành thoát được, Bắc doanh vẫn sẽ làm phản.

Chỉ có Hoàng Thành chết, mới không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Bắc doanh. Về phần phải giải thích với hoàng đế như thế nào, ông tạm thời không muốn nghĩ tới.