Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 241: Nghe vậy




“Nếu bọn họ tạo phản thì các huyện thành lớn nhỏ trong phủ Ninh Châu đều sẽ nhanh chóng thất thủ.”

Nói đến đây, mặt mày Lâm Bân trở nên nghiêm túc.

Xem ra là không giữ được huyện An Ninh rồi.

Tuy rằng người nhà bọn họ đã đến thôn Kháo Sơn, nhưng nếu đám cướp tấn công thôn Kháo Sơn thì chắc là sẽ đánh được thôn Kháo Sơn. Rốt cuộc kia là đại quân hơn hai mươi vạn người, có khi còn nhiều hơn nữa.

Cho dù chỉ có hơn một vạn người thì cũng đủ để đánh bay thôn Kháo Sơn.

“Ngoài ra, bảy thế lực cướp bên châu phủ dường như chuẩn bị lại đây bắt ngươi.

Theo tình báo thì đã có người treo thưởng trong đám cướp, nếu ai có thể lấy được đầu ngươi thì sẽ được thưởng vạn lượng vàng.”

“Hiện nay, không chỉ có bảy thế lực cướp bên châu phủ đang ngo ngoe rục rịch, mà bốn thế lực cướp bên huyện An Ninh cũng đã chuẩn bị ra tay.”

“Đúng vậy, Giang đại ca, lần này đám cướp biết đại ca phải về thôn Kháo Sơn, ai cũng vì tiền thưởng mà theo dõi đại ca, chỉ sợ là chuyến đi lần này sẽ dữ nhiều lành ít.”

Đông Ly Sơn vội vàng nói với Giang Siêu.



Hắn ta vừa nói xong, sắc mặt mọi người xung quanh cũng trở nên nặng nề hơn.

Nghe vậy, Giang Siêu nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén.

Hắn nhìn Lâm Bân và đám người tộc Dạ Lang, hỏi: “Lần này các ngươi dẫn theo bao nhiêu người? Có mang theo pháo cối mìn tre và pháo không?”

Lâm Bân vội vàng trả lời: “Bọn ta dẫn theo khoảng năm trăm người.

Bọn họ đều là huynh đệ có thể tin tưởng tuyệt đối.

Tuy rằng có một số người đầu hàng giữa chừng, nhưng trải qua một khoảng thời gian huấn luyện bên nhau, cũng có thể hoàn toàn tin tưởng được.”

“Ngoài ra còn mang theo năm nghìn pháo cối mìn tre, hai mươi ống pháo, một đại pháo, năm mươi đạn pháo.

Có điều, đại pháo và đạn pháo được chở bằng xe ngựa, còn đang trên đường tới đây.”

Pháo cối mìn tre dễ dàng vận chuyển, có thể vác trên người hoặc trên vai.

Còn đại pháo thì hơi nặng, chỉ có thể dùng xe ngựa chở khi muốn vận chuyển đến địa điểm cần trong một khoảng thời gian ngắn.



Vì vậy nên ảnh hưởng tới tốc độ, nhưng mà cũng không ảnh hưởng được bao nhiêu.

“Ừ, tốt lắm, có mang theo bản đồ không?”

Giang Siêu gật đầu, đưa tay ra với Lâm Bân.

Nghe vậy, Lâm Bân vội vàng móc bản đồ từ trên người ra.

Trước đó, Giang Siêu đã cho người đi vẽ bản đồ châu phủ.

Bởi vì hẳn biết có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào, cho. nên hắn muốn bản đồ vẽ càng chỉ tiết càng tốt.

Còn về những bản đồ được truyền trong dân gian thì được coi như là cơ sở để vẽ bản đồ mới, vậy thì có thể tiết kiệm được rất nhiều sức người sức của.

Chỉ cần cẩn thận xác minh tính chân thật của địa hình trên bản đồ, và bổ sung thêm những địa điểm còn thiếu là sẽ được một bản đồ mới tốt hơn.

Giang Siêu cầm bản đồ, mở ra xem đoạn đường đi từ phủ Ninh Châu đến huyện An Ninh. Dưới ánh trăng, hắn không thấy rõ bản đồ, nhưng vẫn có thể thấy được đại khái.

Giang Siêu chỉ vào địa hình nằm giữa hai ngọn núi, nói: “Đây là đèo Hàn Cốc, là nơi có địa hình nguy hiểm nhất. Nếu đám cướp muốn chặn giết ta thì đây là nơi mai phục tốt nhất.”