Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 255: Vị trí này không thể nhìn thấy




"Để giết được tâm phúc của quốc công đại nhân, thì việc hy sinh là không thể tránh khỏi.

Nếu đã trải qua vinh quang và nhục nhã cùng với quốc công, thì không thể tính toán đến chuyện được mất. Để thành công trong việc thống trị, huynh đệ thuộc hạ chúng ta phải có sự hy sinh”

Gia Luật Thanh nói với Thiên Lang băng giọng điều kỳ lạ.

Thiên Lang nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, sau đó nặng nề gật đầu.

Gia Luật Thanh nói đúng, muốn thành công trong việc thống trị, không thể nào tránh khỏi việc giết người.

Nếu như sợ giết người thì đừng nên làm phản, ở nhà ngoan ngoãn làm bách tính còn hơn.

"Gia Luật quân sư nói đúng, ta đã nghĩ về chuyện này rất nhiều.

Thế nhưng, để giết được Giang Siêu, thì dù có hy sinh lớn đến đâu cũng là điều cần thiết."

Ngay sau đó, gã lập tức điều động nhân mã, chuẩn bị phục kích ở đèo Hàn Cốc, còn Giang Siêu thì phải mất ít nhất ba ngày mới có thể tới đó.

Bên phía còn lại, Lâm Bân và Đông Ly Ưng đã đến đèo. Hàn Cốc.



Sau khi quan sát địa hình, hai người họ đã ở đó thảo. luận về chiến thuật và phương án tác chiến cùng với một số chiến sĩ của tộc Dạ Lang.

Theo ý của Giang Siêu, lần này họ phải chuẩn bị tâm lý để tiêu diệt toàn bộ kẻ địch.

Cùng lúc đó, các khẩu đại pháo cũng đã được chuyển đến, Đông Ly Hưng sắp xếp các khẩu bác trong một cái hố bên ngoài đèo.

Vị trí này không thể nhìn thấy phía trước đèo Hàn Cốc.

Trước đèo cũng không thể nhìn thấy chỗ đặt các khẩu đại pháo này.

Đây là lời giải thích Giang Siêu, việc giấu kín vị trí của đại pháo sẽ khiến đội ngũ bị oanh tạc trở nên hỗn loạn hơn, bởi vì mối nguy hiểm không biết từ đâu đến là điều đáng sợ nhất.

Vị trí này vừa hay có thể đuổi đám thổ phỉ đang mai phục bên ngoài đi vào trong cốc theo hướng ngược lại, việc diễn ra sau đó sẽ là cuộc thảm sát một chiều.

Giang Siêu không hề lo đám người Thiên Lang sẽ phái những người tị nạn mới bị bắt đến đây, dù sao thì bên phía hắn cũng đang đưa theo gần một vạn người dân tị nạn.

Chỉ cần Thiên Lang không ngốc, gã sẽ không để những người tị nạn vừa bị bắt, chưa được thu phục hoàn toàn chạy ra chiến đấu.

Suy cho cùng, một khi những người này nhìn thấy người tị nạn, chắc chắn sẽ xảy ra binh biến.



Những người bọn họ cử đi sẽ là những tên thổ phỉ gia nhập sớm nhất và trung thành nhất trong trại ở hiện tại, vậy nên Giang Siêu sẽ không cảm thấy nặng nề khi giết người.

Những tên thổ phỉ như thế này vốn đã xấu xa đến tận xương cốt, muốn thay đổi bọn họ trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào.

Giang Siêu cũng không có thời gian sử dụng phương pháp cũ để thu phục những tên thổ phỉ này.

Cách đơn giản và trực tiếp nhất chính là loại bỏ bọn họ càng nhiều càng tốt.

Bằng cách này, khi Trịnh An trỗi dậy, binh lực của ông ta sẽ ít hơn mấy phần.

Trong khi phía đèo Hàn Cốc đang sắp xếp chiến thuật, bên phía Giang Siêu đã dần bước vào trong đèo.

Buổi chiều ngày hôm sau, khi Mộ Dung Chỉ Tình tỉnh dậy, sắc mặt của nàng ta đã khá hơn một chút.

Khi nhìn thấy Giang Siêu, nàng ta đột nhiên đỏ mặt một cách khó hiểu, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, giữa hai đầu lông mày còn có một chút ngọt ngào.

Nàng ta nhận thức được sự chăm sóc tỉ mỉ của Giang Siêu dành cho mình trong hai ngày qua.

Mặc dù đang hôn mê bất tỉnh, nàng ta vẫn có thể cảm nhận được trong cơn mê man.