Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 332: Nghe vậy




Đám cướp làm càng lớn thì càng có lợi cho hắn.

Hiện nay hắn chỉ cần âm thầm phát triển là được.

Về chuyện khác, hắn không quản được, cũng không muốn quản.

Nghe vậy, Mộ Dung Cung không nói gì nữa

. Ông ta biết rõ năng lực của Giang Siêu. Nếu Giang Siêu đã có tính toán thì ông ta cũng không còn gì để nói.

Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Cung về phủ của mình, đưa công công truyền chỉ tới trước mặt Giang Siêu.

Giang Siêu nói yêu cầu của mình với công công truyền chỉ, thậm chí không quỳ khi tiếp chỉ, trực tiếp đi qua cầm thánh chỉ.

Hành động của Giang Siêu khiến công công truyền chỉ ngạc nhiên, sau đó là tức giận.

Nhưng khi thấy vài tên chiến sĩ tộc Dạ Lang đứng bên cạnh Giang Siêu và đội quân nghiêm chỉnh bên ngoài kia thì hắn ta chỉ có thể đè nén cơn tức giận vào trong lòng.

Ngươi không thể đắc tội người trước mặt, không thấy người ta ngay cả thánh chỉ cũng không coi ra gì sao?

Ngươi nghĩ hắn rảnh lắm sao mà đi sai vài tên tướng lãnh đứng bên cạnh?

Công công truyền chỉ biết Giang Siêu cố ý ra oai với mình, nhân tiện ra oai với hoàng đế.

Hắn đang nói cho hoàng đế biết hiện nay ta binh hùng tướng mạnh, dù ta có muốn làm vương gia gì đó thì ngươi mẹ nó cũng phải đồng ý cho ta.

Nếu không thì ta sẽ đứng về phe phản tặc, khi ấy Đại Triệu của ngươi cũng xong đời rồi.



Ta hiện tại chỉ muốn ngươi thừa nhận tên tuổi của quân Con Cháu, ngươi muốn thì làm, không muốn cũng phải làm.

Công công truyền chỉ là người thông minh.

Hắn ta đồng ý với yêu cầu của Giang Siêu rồi vội vàng bỏ đi.

Mộ Dung Cung nhìn dáng vẻ của Giang Siêu, nhìn cả buổi mà vẫn không hiểu Giang Siêu đang làm gì.

Nếu đã định phục tùng triều đình thì cần gì phải ra vẻ kiêu ngạo như vậy? Không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao?

Chờ đến khi hoàng đế tính nợ thì kết cục của Giang Siêu sẽ rất thê thảm.

Có điều, nghĩ đến Giang Siêu đã có tính toán hết rồi, Mộ Dung Cung cũng lười đi quản.

Sau khi công công truyền chỉ đi rồi, Giang Siêu dẫn hơn sáu vạn binh lính quân Bình Nhạc đã đầu hàng đi về phía thôn Kháo Sơn.

Mối nguy hiểm ở phủ Ninh Châu đã được giải quyết, quân Bạch Liên cũng không biết chạy đi đâu, hắn tạm thời không cần lo lắng cho phủ Ninh Châu nữa.

Về phần số quân Bình Nhạc chạy thoát, Giang Siêu không quan tâm lắm.

Lại nói, nếu Giang Siêu thật sự đi tiêu diệt quân Bình Nhạc thì có thể sẽ tiêu diệt được quân Bình Nhạc, nhưng mà quân Con Cháu của hắn cũng sẽ tổn thất rất nhiều.

Hơn nữa, tiêu diệt quân Bình Nhạc có lợi gì cho hắn chứ? Chỉ có lợi cho lão hoàng đế thôi.

Chỉ cần có quân Bình Nhạc thì hoàng đế tạm thời không dám động đến hắn.



Làm thế này có loại cảm giác như là cố ý thả phản quân để nâng cao địa vị của mình lên.

Bên kia, trong huyện An Khánh, ba đội quân Bình Nhạc cộng thêm một đội quân Bình Nhạc có hơn một vạn binh do Gia Luật Thanh dẫn đầu tụ lại với nhau.

Tổng cộng là khoảng sáu vạn quân.

Sáu vạn quân vừa mới tụ tập không được bao lâu thì Gia Luật Thanh đã sốt ruột dẫn theo quân Bình Nhạc rời khỏi huyện An Khánh.

Nói đúng hơn là trực tiếp dẫn quân Bình Nhạc rời khỏi phủ Ninh Châu.

Bởi vì có Giang Siêu ở đây, Gia Luật Thanh cực kì sợ Giang Siêu.

Hắn ta sợ Giang Siêu dẫn quân Con Cháu đi giết bọn họ.

Huyện An Khánh không tạo được cảm giác an toàn cho hắn ta.

Chỉ có khi đi ra xa, hắn ta mới cảm thấy an toàn.

Quân Bình Nhạc ởi rồi, phủ Ninh Châu vốn dĩ bị chiến tranh lan đến, cứ vậy mà cách xa chiến tranh.

Trên triều đình, sau khi biết chuyện này, hoàng đế ngây ngẩn cả buổi không hồi hồn lại.

Ông ta đang định nổi điên lên vì thái độ kiêu ngạo của Giang Siêu.

Nhưng bây giờ, ông ta phải đè nén lửa giận vào lòng.

Bởi vì có sự tồn tại của Giang Siêu, ít nhất có thể đảm bảo một vùng an toàn cho Đại Triệu.