Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 432: Đáng tiếc




Vào khoảnh khắc quân Con Cháu xuất hiện trước mặt năm trăm bộ binh, phần lớn bộ binh sợ đến nỗi quay người bỏ chạy, bọn họ làm gì còn dũng khí mà chiến đấu với quân Con Cháu chứ.

Cho dù có người dũng cảm chiến đấu, tiếc là đối diện với quân Con Cháu hung hãn, hầu như đều không trụ được.

Trong thoáng chốc đã bị chém đến nỗi thân đầu mỗi thứ một nơi.

Điều làm cho bộ binh quân địch khiếp đảm hơn đó là khi đánh với quân Con Cháu, kiếm của bọn họ bị chém thành hai đoạn.

Kiếm của bọn họ cứ như làm bằng đậu hũ vậy, không chịu nổi một kích!

Kiếm không chịu nổi một kích, làm cho sĩ khí của bộ binh quân địch càng rơi xuống đáy cốc, bọn họ quay người tính bỏ chạy.

Đáng tiếc, lúc này muốn bỏ chạy thì đã muộn, lại cộng thêm có hàng rào dây thép gai chặn đường, bọn họ chỉ có thể bị động mặc cho quân Con Cháu xông tới giết.

Quân Con Cháu như ma thần giáng thế, sát ý kinh thiên.

Tay cầm đao hạ xuống, sẽ là một bộ binh quân địch bị giết ngay tại trận.

Bọn họ hét to chữ giết càng làm cho bộ binh quân địch khiếp vía.

Nhìn quân Con Cháu khắp người đây máu đang xông tới, bọn họ đã mất sức phản kháng từ lâu rồi.

Bọn họ chỉ có thể ngơ ngác nhìn chiến đao chém lên cổ bọn họ.

Cảnh tượng đầu người bay đi khiến cho Gia Luật Thanh ở đối diện tưởng là mình nhìn nhầm.

Năm trăm bộ binh cứ thế bị giết sạch.



Đối diện vẫn là hơn một trăm người kia. Không tăng một người, và cũng không thiếu một người.

Không ngờ rằng năm trăm bộ binh vừa nãy còn không làm bị thương được hơn một trăm quân Con Cháu ở đối diện, hắn †a nhìn mà ngơ ngác, nhìn mà căm phẫn.

Chỉ một trăm người, thế mà khiến họ tiến không được, lùi cũng không xong.

Tiến lên! Không tiến được, phải lùi! Bị một trăm người ép lui, hăn ta biết để mặt mũi vào đâu đây! E là sau này hắn ta sẽ trở thành trò cười của người khác mất.

Vả lại, mục đích hắn ta tới đây là toàn bộ thôn Kháo Sơn, nếu cứ như này rồi bỏ đi, hắn ta không cam tâm!

"Đội cung thủ bắn tên, bộ binh tiến lên cho lão tử, nhóm binh cầm khiên cũng lên!

Toàn quân ép lên!

Ông đây không tin, toàn quân xuất kích mà còn không phá được một cái phòng tuyến nho nhỏ này."

Cuối cùng Gia Luật Thanh phát cáu rồi, lúc mới đến trong lòng hắn ta tràn đầy cảm giác coi thường và khinh miệt, hắn ta nghĩ cho toàn quân xuất kích thế này mất mặt hắn ta quá.

Nhưng bây giờ, hắn ta lại không thể không tự vả mặt, không thể không cho toàn quân ra trận, bị hơn một trăm quân thù trước mặt bức cho phải để toàn quân ra trận.

Trong chớp mắt, mưa tên băn một lượt về phía địch, trong khoảnh khắc mưa tên bay tới, quân Con Cháu trốn hết vào trong chiến hào.

Mưa tên bao trùm toàn bộ trận địa.

Trong lúc nhất thời, bọn họ không đi ra được.



Dù sao thì mưa tên ở đối diện cũng rất ghê gớm.

Đi cùng mưa tên tới đây còn có đội binh cầm khiên và bộ binh.

Ky binh ở áp trận sau cùng.

Đây là muốn toàn quân tiến lên tiêu diệt trận địa của bọn họ.

Mắt thấy quân địch càng ngày càng tấn công nhiều, mắt trung đội trưởng hiện lên nét lạnh lùng, hắn ta nói với vài chiến sĩ trong đó:

"Mọi người đi kéo ba cái đại bác, bắn vài quả pháo vào mặt trận cung thủ cho ông đây.

Công kích mìn trúc chuẩn bị, đợi khi kẻ địch đi vào cự li bắn, bắn chết mẹ nó luôn!

Bọn họ muốn phá vỡ trận địa của ông đây, ông đây sẽ cho họ biết thế nào là sợ hãi!"

Theo phân phó của trung đội trưởng, các chiến sĩ nhanh chóng vào vị trí.

Tuy bên ngoài mưa tên như trút, nhưng căn bản không có ảnh hưởng đến chúng quân Con Cháu đang ở dưới chiến hào.

Pháo, mìn trúc, đại bác đều được cất ở dưới đây.

Mưa tên không gây tổn hại được, bọn họ chưa dùng đến những thứ này là vì nếu dùng những cái này ngay từ đầu thì sẽ lộ hết các át chủ bài.

Đối với bọn họ mà nói thì sẽ rất bất lợi, át chủ bài được tung ra từng chút một, thì mới giết được càng nhiều địch hơn.

Cho dù bọn họ chỉ có hơn một trăm người, bọn họ cũng phải kéo kẻ địch đối diện chết ở đây.