Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 478: Không vất vả




Giang Siêu giao lại việc sắp xếp tàn cuộc cho thuộc hạ, hắn thì đưa nhạc phụ mình đi gặp Mộ Dung Chỉ Tình. Hai cha con đã rất lâu không được gặp nhau.

Thấy Giang Siêu đã trở về, Tô Miên Miên lệ rơi đầy mặt, trong mắt tràn ngập vui mừng.

Nàng ôm bụng bầu chạy từng bước nhỏ về phía Giang Siêu.

Thấy chiếc bụng bầu của Tô Miên Miên, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt Giang Siêu.

Ánh mắt hắn tràn ngập niềm vui. Đứa bé đã tới, hắn có được hậu duệ ở thế giới này.

Giang Siêu vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy Tô Tiểu Tiểu, giọng nói có hơi oán trách: “Bụng lớn như thế rồi còn chạy nhanh tới vậy, lỡ như làm bị thương hải tử của chúng ta thì không hay lắm.”

Niềm yêu thích trong giọng nói của hắn khiến gương mặt Tô Miên Miên hiện lên sự vui mừng.

Nàng vẫn luôn muốn biết khi Giang Siêu biết hai người đã có hài tử sẽ có phản ứng ra sao.

Phản ứng của Giang Siêu khiến trong lòng nàng rất ngọt ngào, cho dù lúc này mang thai rất mệt mỏi, nhưng trong lòng nàng giống như được rót mật.

“Hài tử thấy phụ thân của nó đã trở về nên cũng vội vàng tới gặp chàng!”

Tô Miên Miên ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Giang Siêu. Trong giọng nói của nàng tràn ngập sự lưu luyến.

Lúc này, nàng mới cảm nhận được mình và Giang Siêu đã thật sự hòa thành một thể. Trái tim cũng xích lại gần nhau.

Giang Siêu thấy Tô Miên Miên giờ đây đã biết nói đùa, gương mặt hiện lên sự yêu chiều.

Cô gái mệnh khổ này cuối cùng cũng không phải chịu khổ nữa. Hắn sẽ dùng cả tính mạng của mình để che chở nàng.



“Ca ca, còn Tiểu Thảo nữa!” Tô Tiểu Thảo ở bên cạnh chạy tới, ôm chặt đùi của Giang Siêu, ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nói.

Giang Siêu cưng chiều ôm tiểu nha đầu lên, trong lòng tràn ngập sự thỏa mãn.

Cảm giác được về nhà quả thật rất tốt đẹp! Đặc biệt là cảm giác khi có người bận tâm, chờ đợi mình, khiến hắn chỉ muốn đắm chìm vào trong đó.

Lúc này, Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình ở bên cạnh cũng đi lên nghênh đón, biểu cảm của các nàng có hơi kích động.

Một thời gian dài không gặp Giang Siêu, trong lòng các nàng tràn ngập nhớ nhung.

Nhưng các nàng cũng biết nên dành không gian cho Tô Miên Miên trước.

Các nàng thấy Giang Siêu đối xử cưng chiều với hai tỷ muội Miên Miên, trong mắt hiện lên sự hâm mộ. Giang Siêu thấy hai người bèn gật đầu với cả hai.

“Thời gian này vất vả các nàng rồi.” Giang Siêu nói với Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình.

Sự ra đời của súng ống đã khiến hắn nhìn thấy hy vọng về sự ra đời của súng kíp.

Vì thế, Mộ Dung Chỉ Tình còn đặc biệt thành lập một tổ nghiên cứu, chuyên môn nghiên cứu súng ống.

Nhưng những sơ đồ của Giang Siêu đưa cho nàng, hiện giờ, rất khó để chế tạo thành công từng chi tiết của linh kiện, nhưng vẫn có thể cải tiến một số phương diện.

Song song với kỹ thuật công nghiệp ngày càng phát triển, chế tạo ra súng chỉ là chuyện sớm muộn.

Tính ra, Mộ Dung Chỉ Tình là người có suy nghĩ tiến bộ nhất, đầu óc cũng rất linh hoạt, không hổ là tài nữ.



Có sự trợ giúp của nàng ta, Giang Siêu biết có rất nhiều việc hắn không cần phải tự mình bỏ sức ra làm.

Mộ Dung Chỉ Tình cũng giống với Đông Ly Nguyệt, hai người dường như đã trở thành cánh tay trái và cánh tay phải của Giang Siêu.

“Không vất vả, chỉ cần có thể giúp được ngươi, có vất vả hơn nữa cũng đáng!”

Mộ Dung Chỉ Tình mỉm cười nói với Giang Siêu.

“Không vất vả, chỉ cần có thể giúp được ngươi, có vất vả hơn nữa cũng đáng!”

Mộ Dung Chỉ Tình mỉm cười nói với Giang Siêu.

Mộ Dung Cung ở bên cạnh thấy dáng vẻ như vậy của nữ nhi mình, gương mặt tràn ngập bất đắc dĩ.

So với được gặp lại mình, hình như nữ nhi của ông ta càng muốn gặp lại Giang Siêu hơn.

Mặc dù lúc gặp được ông ta, nữ nhi ông ta cũng rất vui mừng, nhưng sự vui mừng đó kém xa so với lúc gặp Giang Siêu.

Quả thật là nữ nhi gả đi như nước đổ ra ngoài! Chỉ là hiện tại, nữ nhi của ông ta và Giang Siêu vẫn chưa có danh phận gì.

Cả Tống Ninh Tuyết cũng như vậy.

Nếu không tìm được cơ hội thích hợp quả thực không dễ xử lý chuyện này.

Mộ Dung Cũng đã vài lần định đề cập chuyện này với Giang Siêu, nhưng ông ta không biết nên mở lời ra sao.

Ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn im lặng.