Thư Tình Của Động Vật

Thư Tình Của Động Vật - Chương 42




Công ty X là một công ty châu báu nổi bật trong nước, mỗi một sản phẩm ra mắt đều gây ra cơn sốt trong ngành.Lúc sản phẩm “Lock Love” phát tin tuyển đại ngôn, các ngôi sao người mẫu tranh đến mặt đỏ tới mang tai.



Ngoại trừ độ hot bên ngoài của tác phẩm, gần đây các nhà thiết kế cũng ra mắt rất nhiều chủ đề. Ví dụ như, cô ấy là bạn gái cũ của Lăng Phong, hoặc vừa là bạn gái cũ Lăng Phong vừa là bạn gái cũ của Giang Kiều vân vân.



“Mọi người đón xem là chuyện gì? Giang Kiều bị cô ta lừa gạt tình cảm sao?”



“Í da, rất hiển nhiên mà. Đầu tiên cô ta tìm một thế thân để có thể lắc lư trước mặt Lăng Phong, đợi sau khi Lăng Phong chú ý đến cô ta, phát hiện cô ta trước sau như sóng, vậy là đá cô ta thôi!”



“Úi à, người ta nói á mà, làm người là phải tự hiểu lấy mình. Bông hoa trên vách núi không thể leo tới.”



Trong phòng giải khát mấy phụ nữ âm dương quái khí nghị luận, Diệp Mộ vừa xuất hiện, bọn họ lập tức ngậm miệng tản đi.



Diệp Mộ mặt không biểu tình cầm ly cà phê, gần đây nghe mấy lời này mãi lỗ tai sắp mọc kén luôn rồi, loại trình độ gây sự này đối với cô mà nói không có miếng sát thương nào.



Diệp Mộ không phải nhân viên của Công ty X, nhưng là nhà thiết kế được giám đốc bộ phận mời đến, ở trong công ty vẫn rất được người tôn trọng, ai bà tám cũng chỉ dám bàn sau lưng, không dám gây sự trước mặt cô.



Cha mẹ sẽ ở lại nước một tháng, Diệp Mộ bèn giao Tiệm thú cưng cho mẹ Diệp trông coi, cho nên gần đây cô vẫn tương đối rảnh.



Cô đứng trong phòng giải khát uống xong một ly cà phê, trợ lý đến bảo cô là phòng tuyên truyền mời ngôi sao tới, kêu cô cũng đến một chuyến xem hiệu quả chụp hình.



“Ê, chị Mộ!” Diệp Mộ vừa tới, một giọng nói vang dội lập tức vang lên.



“Dư Khôn? Đại ngôn bọn họ mời đến là cậu à!” Diệp Mộ thật bất ngờ, nhưng trông thấy người thương vẫn rất vui vẻ, chỉ là vui vẻ xong lại có hơi chua xót, dù sao giờ đây người ta cũng có bạn gái, cô cái gì cũng không thể làm.



“Nghe nói là chị thiết kế cho nên Công ty X tìm tôi, tôi mới đồng ý.” Dáng vẻ chân chó của Dư Khôn làm cả văn phòng sốc toàn tập, bọn họ đã nói rồi, sao có thể mời được Dư Khôn, thì ra là người ta nhìn mặt mũi Diệp Mộ.



Không phải bảo Diệp Mộ chia tay với Lăng Phong rồi sao? Dư khôn và Lăng Phong không phải bạn tốt hả? Đối tốt với bạn gái cũ của bạn tốt như vậy, quan hệ cũng không tệ lắm, chẳng lẽ hai người thật sự chia tay trong hòa bình sao?



“Đúng là thằng nhóc có lương tâm!” Diệp Mộ bỏ mấy ánh mắt dò xét trong văn phòng qua một bên, bình tĩnh ngồi đối diện Dư Khôn, hội nghị cũng bắt đầu.



Sau khi hội nghị kết thúc, hai người sóng vai ra khỏi phòng họp.



“Quà sinh nhật cậu muốn cái gì? Còn mấy ngày nữa là đến rồi, chút đồ vật nhỏ chị còn có thể thiết kế ra được, lớn thì chắc sẽ muộn một chút.” Diệp Mộ nói chuyện cũng không tránh mấy người nhiều chuyện.



“Tùy chị đi, cái gì cũng được hết.” Dư Khôn nhe hàm răng trắng xóa: “Chị đi chung với anh Phong đi, ảnh biết nhà tôi ở đâu đó.”



“Duyệt.” Hai người đi đến phòng chụp ảnh, vừa nói vừa cười.



Nhân viên công ty X đi theo suốt đoạn đường nghe thấy hai người đang nói chuyện Vương giả, thì người ta là chiến hữu, không chỉ có như thế, tiệc sinh nhật Dư Khôn còn mời Diệp Mộ, lại còn để Diệp Mộ và Lăng Phong đã chia tay đi chung nữa chứ. Chẳng lẽ Diệp Mộ với Lăng Phong chia tay giả? Không phải chứ, là chính Lăng Phong nói chia tay mà, tuy rằng câu sau khi chia tay vẫn là bạn bè không đáng tin lắm. Nhưng hôm nay, sau khi nghe những lời của Dư Khôn, bọn họ cảm thấy rất có thể cả hai sau khi chia tay vẫn chơi cùng nhau.



Cũng thần kỳ thật. Chia tay rồi còn có thể tiếp tục làm bạn, trái tim rộng lớn biết bao nhiêu.



***





Tiệc sinh nhật của Dư Khôn, ban ngày bao hết cái hội trường chật kín người hâm mộ, sau khi tặng người hâm mộ ảnh kèm chữ ký còn ca hát và khiêu vũ cho bọn họ, độ hot không thua gì buổi hòa nhạc.



Top từ khóa tìm kiếm cả ngày đều là tiệc sinh nhật của Dư Khôn.



Đến buổi tối, Dư Khôn mời bạn bè đến nhà mình tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Chỗ ở của Dư Khôn gần biệt thự cũ của Lăng Phong, đều cùng một khu, sau đó vì trợ lý cũ mà Lăng Phong dọn đi, rồi lại vì Diệp Tân nên càng không trở về, cho nên đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tân đến đây.



Tiệc tùng tổ chức rất náo nhiệt, nhân duyên của Dư Khôn không tệ, bạn bè trong cũng nhiều, nhưng quan hệ đặc thù, vẫn là suốt ngày chạy theo Lăng Phong.



Bữa tiệc vừa bắt đầu Dư Khôn và Thành Thiên Khê đã song ca một bài. Dư Khôn một thân màu đen, Thành Thiên Khê một thân màu trắng, một bên đánh đàn dương cầm một bên thì kéo vi-ô-lông. Dư Khôn nhuộm mái tóc màu vàng kim lại hài hòa với mái tóc vàng của Thành Thiên Khê. Một bên kiêu ngạo phô trương còn một bên thì hoạt bát như ánh mặt trời. Đẹp trai muốn bùng nổ.



Tiệc sinh nhật năm nay bởi vì Lăng Phong và Thành Thiên Khê đã hóa giải hiểu lầm nên Dư Khôn rất vui vẻ. Đương nhiên cũng phải để cho người khác có chút ý vị sâu xa.



“A Khôn, vợ ông bận thế? Hôm nay cô ấy giận dỗi gì ông hay sao mà không đến thế?” Bạn bè cười hỏi.




“Ừa đúng rồi, ông không nói tôi cũng không để ý, hình như cô ấy không có đến thật…” Lại thêm một người bạn ngó nghiêng bốn phía, ánh mắt không bắt gặp bóng dáng mục tiêu.



Mặt Dư Khôn biến sắc.



Người còn lại chú ý tới: “Ai da cũng tại chúng tôi, trong cái vòng này ai cũng bận rộn đến mệt bở hơi tai. Chắc là cô ấy đi quay phim ở chỗ khác nhất thời không thể đến.”



Mấy người khác cũng đáp lời không tiếp tục đề tài này, trò chuyện với Dư Khôn về buổi hòa nhạc tiếp theo cùng với ca sĩ của tiết mục đó và chuyện liên quan.



“Sao hôm nay chị uống nhiều quá vậy?” Diệp Tân vừa ăn xong một miếng bánh ngọt thì phát hiện chị mình đã say đến choáng váng.



“Chị vui á… Rượu nhà Dư Khôn uống khá ngon, chị uống miếng nữa…” Diệp Mộ say đến mơ mơ màng màng, đôi mắt hồ ly bay bổng rơi xuống bóng dáng đen tuyền đang bàn tán cùng với nhóm bạn bên kia.



Haiz, anh không muốn có bạn gái cũng là chuyện tốt.



Cuối cùng nhóm bạn cũng tản được bảy tám phần, Dư Khôn cũng uống đến hơi say. Mười hai giờ vẫn ngồi đối ẩm với Diệp Mộ.



“Chị, chúng ta về thôi.” Diệp Tân lay người Diệp Mộ, một tay giữ ly rượu của cô.



“Không về! Đi về em với Lăng Phong là một đôi, cha với mẹ cũng là một cặp. Chỉ có mình chị rất cô đơn, chị không muốn về.”



“…” Diệp Tân nhìn lướt qua Lăng Phong bên cạnh: “Chúng ta ở cạnh chị ấy nhé?”



Lăng Phong vừa định nói Diệp Mộ liền mượn rượu làm càn chết sống không chịu đi.



Dư Khôn nói: “Tình hình chị Mộ như này không dễ rời khỏi đâu, trên lầu nhà tôi có rất nhiều phòng để chị ấy ngủ lại. Sáng mai tôi cho người đưa về.”



Diệp Tân nhìn Diệp Mộ không thể làm gì khác hơn là nói cũng được.




Chờ mấy người Diệp Tân đi rồi, phòng khách ồn ào nhất thời yên tĩnh trở lại. Dư Khôn chống bàn đứng dậy, đến đỡ Diệp Mộ vẫn đang nói chuyện về rượu.



Thân thể phụ nữ rất mềm, cũng rất thơm, khiến người ta bất giác muốn như một thằng lưu manh sáp vào ngửi. Dư Khôn cho mình một cái bạt tai để khiến bản thân tỉnh táo chút, kiềm chế bản thân không nhìn lên đôi môi đỏ mọng của Diệp Mộ, một mạch dìu cô lên phòng khách trên tầng.



Dư Khôn cẩn thận đặt Diệp Mộ lên giường, tháo giày giúp cô, đắp kín chăn. Đang chuẩn bị rời khỏi lại bị Diệp Mộ giữ tay lại.



“Dư Khôn, em thích anh…”



“Cái gì?” Dư Khôn chợt quay đầu lại, rượu khiến anh chóng mặt có chút khó chịu, anh hơi nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không.



“Con mẹ nó, tôi nói tôi thích anh!” Diệp Mộ khóc: “Mẹ nó, đáng ghét! Sao tôi lại thích anh chứ, anh đã có bạn gái sao tôi lại phải thích…”



“Ầm” một tiếng, trong đầu Dư Khôn loạn thành một vòng.



Hôm sau, Diệp Mộ tựa người vào đầu giường bên trái hút thuốc, Dư Khôn tựa người ở bên phải hút thuốc.



“Ách, chị Mộ,…” Hút xong một điếu thuốc Dư Khôn đã có tinh thần hơn: “Hôm qua tôi uống nhiều quá…”



“Tôi cũng uống không ít.” Giọng Diệp Mộ có hơi khàn, cô không phải say rượu sẽ nhận loạn người. Chuyện này cuối cùng là ngoài ý muốn hay bởi vì cô câu dẫn Dư Khôn.



Bây giờ Diệp Mộ chỉ muốn tát mình một cái, nhìn xem mày đã thành cái gì? Đối mặt sao?



“Coi như hết, quên chuyện này đi. Tôi chỉ là uống nhiều quá ngủ lại nhà anh một đêm mà thôi.” Diệp Mộ dụi tàn thuốc dửng dưng nói.



Dư Khôn hé miệng không biết nên nói gì cho phải.



“Sau này chúng ta không nên gặp lại, miễn khiến cho người khác hiểu lầm.” Diệp Mộ xoay người nhặt quần áo trên sàn nhà.




Dư Khôn cau mày, nhìn thấy một bờ lưng trắng noãn, xinh đẹp, anh dời mắt nhớ lại tất cả mọi chuyện hôm qua: “Buổi tối hôm qua em nói em thích anh…”



Diệp Mộ đang nhặt quần áo dừng lại sửng sốt một chốc, rất nhanh đã tiếp tục. Cô cười nói: “Đó là lời nói lúc say, anh đừng để ý.”



Dư Khôn nhìn cô: “Rượu vào lời ra.”



Nụ cười nơi khóe miệng Diệp Mộ biến mất: “Vậy anh muốn thế nào?”



“Muốn yêu nhau với em.” Dư Khôn nghiêm túc nói.



“Mẹ nó!” Diệp Mộ mắng một câu, giơ tay lên còn chưa rơi xuống mặt Dư Khôn đã bị anh giữ được cổ tay. Cô cười trào phúng: “Anh nghĩ đẹp quá nhỉ, một chân đạp hai thuyền?”



“Chỉ muốn “đạp” em mà thôi.” Dư Khôn sến sẩm nói: “Còn nữa, anh với Lâm đã chia tay lâu rồi. Kỳ thật buổi tối hôm qua đã có thể nhìn ra, không phải sao?”




“Các anh… anh không lừa tôi?” Diệp Mộ bị Dư Khôn giữ chặt cổ tay chỉ có thể giãy giụa.



“Không dám. Chuyện này nhóm anh Phong đều biết… chỉ là anh chưa công khai trước truyền thông thôi.” Dư Khôn buông lỏng cổ tay Diệp Mộ chuyển qua nắm bàn tay: “Thế nên, chị Mộ, nguyện ý thử với anh không? Anh sẽ đối với chị thật tốt.”



“Đệch!” Diệp Mộ quay đầu, nghĩ thầm đây là chuyện gì, nếu biết sớm bọn họ đã chia tay thì cô còn cần xoắn xuýt lâu vậy sao?



Hotsearch hôm nay vẫn có tên Dư Khôn, chỉ là còn có thêm mấy chữ quan trọng: “Dư Khôn và Lâm Tiếu Y chia tay.”



Hai người tuyên bố tình yêu chấm dứt vừa vặn sau hai tháng, đã từng được ví như Kim Đồng Ngọc Nữ, không ngờ tới nhanh như vậy nói chia tay là chia tay. Nếu không có chó săn chụp được ảnh sinh nhật Dư Khôn không hề có bóng dáng của Lâm Tiếu Y, nhóm người hâm mộ còn không biết rằng nam thần của các cô đã trở lại trạng thái độc thân.



Hai năm sau, giới giải trí có vài sự kiện lớn.



Một là ảnh đế Lăng Phong tuyên bố giải nghệ; Hai là bạn gái cũ của Lăng Phong và Dư Khôn tổ chức hôn lễ ở nước ngoài; Ba là cùng ngày Lăng Phong tổ chức hôn lễ cùng một vị đồng giới; Bốn là cô dâu của Dư Khôn và chú rể của Lăng Phong là chị em, thế nên hai cặp đôi mới tổ chức hôn lễ cùng một chỗ.



Quần chúng ăn dưa nhao nhao tỏ vẻ, sợ tới mức rớt cả dưa. Thế giới này đúng là huyền huyễn.



Ngoài ra trong mấy sự kiện đứng đầu còn có một chuyện khác là, Thành Thiên Khê ở nước ngoài trên đường đến tham gia hôn lễ của hai người bạn tốt thì bị cướp giật. Không sai, anh ta chính là xui xẻo như vậy, may mắn là có một chàng trai cao lớn cứu anh ta, cũng tốt bụng đưa anh ta đến nơi cử hành hôn lễ.



Hai đôi tân nhân đều vì chờ anh ta nên lùi lại thời gian bắt đầu hôn lễ. Lúc này anh ta cả người đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi, cảm giác thể diện của một ngôi sao lớn mấy năm nay đều mất sạch. Cũng may không ai giễu cợt anh ta, Thành Thiên Khê thay xong lễ phục liền đứng giữa Lăng Phong và Dư Khôn. Đồng thời làm phù rễ cho hai người bọn họ, tình huống như thế cũng là chưa từng có.



Sau khi kết thúc tất cả nghi thức, người tốt bụng cứu anh ta kia bị các trưởng bối giữ lại.



Trong tiệc cưới lúc người đàn ông kia ngồi cạnh mình, Thành Thiên Khê hướng người ta tỏ vẻ cảm ơn.



“Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh.” Thành Thiên Khê không kiên nhẫn nói lại lần nữa. Ban đầu hẳn là anh ta đã đến vào hôm qua, nhưng tạm thời có việc nên hôm nay mới đến. Nếu bỏ lỡ có lẽ sẽ rất nuối tiếc.



“Em không nhớ tôi?” Người đàn ông mỉm cười, nhíu mày, ngũ quan của một người phương Đông cường tráng.



“Anh là?” Thành Thiên Khê quan sát cẩn thận một phen, khoảng chừng hơn một phút sắc mặt anh ta khẽ biến: “Anh là Tiêu Liệt!”



Sở dĩ Thành Thiên Khê còn nhớ rõ cái tên này tại vì đây là người đàn ông đầu tiên tỏ tình anh ta vào lúc cấp 3. Người đàn ông này cực kỳ dũng cảm theo sát anh ta thổ lộ, sau đó bị anh ta cự tuyệt. Lúc ấy sau khi bị Thành Thiên Khê cự tuyệt hắn tức giận đến mức muốn đánh Thành Thiên Khê, may mắn là sau đó Lăng Phong đến nên anh ta mới không bị đánh.



Từ đó về sau Thành Thiên Khê chưa từng thấy hắn.



Thời gian qua đi hoàn cảnh cũng thay đổi, hôm nay Thành Thiên Khê gặp lại hắn, tổng thể cảm giác hơi không ổn.



Người đàn ông kia nở một nụ cười xấu xa, tà mị: “Đúng vậy, Hoàng tử nhỏ của tôi.”



Hết chương 42. TOÀN VĂN HOÀN