Cô tắt đèn trong phòng tắm, tựa người vào bồn rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lớp tuyết dày ở sân sau rơi từ mấy ngày trước gần như đã tan hết, chỉ còn vài dấu chân của cô.
Cô đã nhìn thấy cả bốn mùa ở sân sau, và thích nhất là mùa đông.
Cô lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Châu Túc Tấn: [Ông xã, đợi đến lúc trời ấm lên, em muốn chụp ảnh cưới.]
Châu Túc Tấn trả lời cô: [Được. Có nơi nào đặc biệt muốn chụp không?]
Vệ Lai đứng dậy khỏi bồn tắm, chỉnh trang lại rồi sẽ ra thư phòng nói thẳng với anh.
Cô vừa mặc áo choàng tắm, ngồi xuống bàn trang điểm chuẩn bị sấy tóc thì Châu Túc Tấn bước vào phòng tắm.
“Muốn anh sấy tóc cho em không?”
Lúc còn nhỏ, ba thường sấy tóc cho cô, không cẩn thận khiến tóc cô bị vướng vào máy sấy tóc, ký ức đó giống hệt như một cơn ác mộng. Kể từ ngày đó, ngoại trừ thợ làm tóc, cô không cho phép bất kỳ ai trong nhà sấy tóc giúp mình, chuyện vươn tay là có thể giải quyết, sao phải mạo hiểm lần nữa.
Vệ Lai không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu anh hỏi cô, hai chữ “Không cần” ra đến miệng thì nuốt lại, cô đưa máy sấy tóc cho anh.
Châu Túc Tấn xắn tay áo lên, cầm máy sấy tóc.
Vệ Lai quay người ngồi đối diện với anh, tựa trán vào cơ bụng rắn chắc của người đàn ông.
Đầu tiên anh chải tóc cho cô, rồi đặt lược xuống, luồn ngón tay mình vào mái tóc dài của cô, đưa máy sấy ra xa rồi sấy khô.
Lúc đầu cô vẫn còn lo lắng, sau đó dần dần bình tĩnh trở lại.
Sấy được một nửa, Châu Túc Tấn tắt máy sấy, để phần còn lại khô tự nhiên.
“Bây giờ đi luyện chữ được rồi.” Vệ Lai vừa đứng lên, đột nhiên lại ngồi xuống, “Em tê chân.”
Châu Túc Tấn nhìn cô, biết cô không muốn đi, liền khom người ôm cô.
Vệ Lai bám vào cánh tay anh, “Ông xã, anh chưa từng cõng em đâu đó.”
Châu Túc Tấn bế cô lên theo kiểu công chúa, đặt cô lên bồn rửa mặt bên cạnh rồi cúi xuống, xoay người lại.
Vệ Lai ôm cổ anh, anh dùng tay trái đỡ ra sau cô, để cô nằm vững trên lưng mình.