*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành tích học hai môn Vật lý và Hóa học của Lục Dung rất xuất sắc.
Thầy chủ nhiệm ban khoa học tự nhiên vừa thấy anh là vui vẻ ra mặt.
Lớp bọn họ là lớp chọn, thi giữa kỳ không có nhiều điểm kém, nhưng lên cấp ba, khi mức độ của kiến thức được nâng độ khó lên, lập tức xuất hiện chênh lệch lớn.
Nhưng chỉ có Thẩm Vấn Thu biết, điểm thi của Lục Dung chẳng những bỏ xa người khác cả khoảng lớn, khi bọn họ vẫn còn vừa đùa giỡn vừa vò đầu giải đề tính mạch điện, Lục Dung đã bắt tay vào nghiên cứu ở căn cứ riêng của anh.
Điều này có sức hấp dẫn quá lớn với con trai, đúng là ngầu chết đi được!
Thẩm Vấn Thu không kể cho những người bạn khác———–Bởi vì có kể cũng sẽ vô duyên vô cớ rước lấy sự cười nhạo.
Bây giờ hắn chơi cùng với mấy người bạn thân hồi cấp hai không còn vui như trước nữa.
Thi thoảng hắn sẽ bịa chuyện qua loa lấy lệ, cuối tuần được nghỉ sẽ lén lút chạy đến nhà Lục Dung, tiền tiêu vặt cũng dồn hết vào căn cứ bí mật này.
“Coi như tôi góp vốn vào đi, dù sao vẫn không tốn kém bằng việc tôi cầm tiền đi mua giày đá bóng hay chơi game.
Tôi cảm thấy số tiền dùng vào việc này rất đáng giá.
Sau này nơi đây coi như căn cứ bí mật của hai bọn mình.” Sau khi Lục Dung chất vấn, Thẩm Vấn Thu đã giải thích như vậy.
“Vậy cũng phải bàn bạc với tôi, không thể tiêu tiền bừa bãi được.” Lục Dung không hề từ chối ý tốt này, hơn nữa còn rất nghiêm túc coi Thẩm Vấn Thu là người hợp tác với mình.
Sau đó bọn họ cải tiến “phòng làm việc”, mặc dù từ góc nhìn của người lớn, căn phòng này vẫn chẳng khác gì phòng chơi của trẻ em.
Nhất là khi đến kỳ nghỉ hè, Thẩm Vấn Thu tung tăng hớn hở chạy đến nhà Lục Dung, ngày nào cũng đến, ngày nào không đến là không chịu được.
Ba hắn nhìn không nổi nữa, dứt khoát thu dọn ít hành lý của hắn, bỏ vào túi đưa cho con trai, nói: “Cả ngày làm phiền chú Triệu lái xe, không bằng con đến thẳng đó xin ở nhờ đi.
Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho ba.”
————-Chú Triệu là tài xế của ba hắn, chỉ phụ trách đưa ba hắn đi làm và xã giao, thi thoảng còn đưa đón con trai sếp.
Thẩm Vấn Thu rất hí hửng.
Ba hắn rất yên tâm, trong mắt ông, Lục Dung là người tử tế nhất thế giới, là người bạn lương thiện thật thà của Thẩm Vấn Thu, không hề giống đám bạn trước đây của con trai mình, chưa bao giờ lôi kéo hắn chơi game hoặc gạ gẫm hắn tiêu tiền.
Ba Thẩm vẫn cảm thấy dù con trai mình ngoan ngoãn thông minh nhưng vẫn có dáng vẻ của một cậu ấm cừu non, trước đây những người như vậy được gọi là thiếu gia cây giống(*), có ý nghĩa thế nào? Ngày xưa, những chàng thiếu gia nhà giàu khi chưa trải sự đời, còn chưa nắm rõ cách đối nhân xử thế, mỗi lần được một đám người tung hô lên tận mây xanh sẽ dễ dàng bị dụ dỗ mê hoặc, sau đó bị lôi kéo gạ gẫm đi tiệc tùng chơi gái đánh bạc, không thì cũng đem hết đồ tốt trong nhà bán đi, hành vi này được gọi là “nâng đỡ cây giống”.
(*) Đây là phương ngữ Thiên Tân.
Trong raw sử dụng chữ 羔子(gāozi) nghĩa là cừu non, mặt khác 小羊 (xiǎoyáng) cũng là cừu non.
Thiếu gia cây giống là 少爷秧子 (shào·ye yāng·zi) chỉ con nhà giàu dễ bị dụ dỗ vào những cái xấu.
Dựa vào sự na ná giữa các âm của từ thì mình đoán đây là cách chơi chữ của từ cây giống và cừu non.
Cụm từ “nâng đỡ cây giống” cũng mang tính mỉa mai chỉ hành vi xu nịnh và thủ đoạn đối với con nhà giàu.
Trước đây ông đã hỏi Lục Dung chuyện này.
Ai có thể cho đứa trẻ này một người mẹ? Ông không tái hôn, bận rộn công việc làm ăn nên không thể phân thân ra chăm sóc cho hắn được.
Ba Thẩm không phải loại người keo kiệt, còn đưa một khoản tiền sinh hoạt, nắm tay Lục Dung, thành khẩn nói: “Đại Dung, chú tin tưởng con, Tiểu Mị nhà chú giao cho con, con để ý quan tâm tới nó một chút nhé.”
Lục Dung như tiếp nhận quân lệnh, gật đầu nặng trịch: “Vâng, chú.” Suy nghĩ một chút, anh cảm thấy mình trả lời vẫn còn chung chung, chưa rõ ràng cụ thể, sức thuyết phục chưa đủ nên bổ sung thêm: “Chú yên tâm, cháu sẽ đốc thúc Tiểu Mị làm bài tập thật tốt.”
Thẩm Vấn Thu không hề biện bạch hành động của mình: “Coi con là đứa nhóc ba tuổi chắc? Không cần người ta trông coi con cũng tự giác làm tốt bài tập nha.”
Ba Thẩm cắt ngang: “Con kiêu ngạo cái gì chứ? Bài tập hè đợt trước chẳng phải con dồn hết đến cuối hè mới làm xong kịp sao? À đúng rồi, Đại Dung, con phải giám sát nó làm, không được phép cho nó chép bài tập của con.”
Thẩm Vấn Thu: “…”
Ba Thẩm cảm thấy để cho Thẩm Vấn Thu ở nhà họ Lục thêm mười ngày nửa tháng nữa vẫn rất tốt, trải nghiệm một chút cuộc sống bần hàn, biết đồng tiền khó kiếm thế nào mới có thể hiểu chuyện, trưởng thành hơn, bớt đi sự ngây thơ hồn nhiên của một cậu ấm, tương lai ra ngoài xã hội sẽ không dễ dàng bị mưu mô khó dò của con người lừa dối.
Vì vậy ông lựa lời nói: “Không, cũng không cần quá săn sóc nó đâu, nó cũng mười sáu tuổi rồi.”
Thế rốt cuộc có cần chăm sóc không? Ba Lục vô cùng nghi hoặc.
Thực tế cho thấy, dù phụ huynh của Thẩm Vấn Thu có dặn dò hay không, Lục Dung cũng vẫn căng thẳng như đại dịch sắp đến vậy.
Anh như lên cơn thần kinh quét dọn nhà cửa rất nhiều lần, sát trùng diệt khuẩn, mua thêm cái chiếu và gối mới, trước đó còn giặt giũ sạch sẽ phơi nắng, thậm chí còn bỏ tiền từ kho bạc nhỏ của mình ra để mua một con cừu bông đặt ở đầu giường.
Tất cả vì muốn chào đón Thẩm Vấn Thu nghỉ hè ở nhà bọn họ.
Tuy anh đã tốn hết tâm tư nhưng vẫn sợ Thẩm Vấn Thu ở không quen, không thích.
Thẩm Vấn Thu không kiêu căng nhưng yếu ớt lắm.
Khiến Lục Dung rất lo lắng.
Nhưng ngoài dự liệu của anh, Thẩm Vấn Thu ăn ngon ngủ ngon, tối ngày đầu tiên nằm xuống đã lăn ra ngủ khò khò, dường như trong lòng chẳng vướng bận điều gì cả.
Đêm khuya, trong không gian tĩnh mịch, ve sầu và dế ở ngoài sân, trên cây hay lẫn trong bụi cỏ cất tiếng kêu râm ran, tiếng quạt điện tốn sức lắc lư tạo ra tiếng “két két”, gió mát từ bên ngoài màn chống muỗi tạt vào bên trong.
Lục Dung để Thẩm Vấn Thu nằm ở bên ngoài, như vậy sẽ được gió thổi mát hơn một chút.
Lục Dung nằm nghiêng nhìn ra bên ngoài, màn bị gió thổi nên bên trong phồng lên, mềm mại gợn sóng trắng như tuyết, cứ đu đưa lướt qua người Thẩm Vấn Thu.
Anh càng ngắm càng cảm thấy trái tim nóng rực.
Thẩm Vấn Thu ngủ đến là say, gương mặt đỏ bừng vì cái nóng của mùa hè, giống như trẻ con vậy, đáng yêu đến mức Lục Dung vắt hết cả óc cũng khó mà tìm ra được một câu chữ nào đủ xinh đẹp để miêu tả.
Hơn ba giờ sáng, Lục Dung tỉnh vì nóng, phát hiện ra bị mất điện! Con mẹ nó chứ, lúc ấy anh sốt ruột thật sự.
Cũng may Thẩm Vấn Thu không tỉnh, vẫn còn vô tư ngủ rất say, chỉ là nóng quá nên đầu đầy mồ hôi, tóc ướt nhễ nhại dính lên gương mặt đỏ ửng.
Lục Dung nhanh chóng tìm xung quanh một cái quạt hương bồ(*), lặng lẽ quạt mát cho hắn, còn cầm khăn lau mồ hôi cho hắn.
(*) Giống kiểu quạt nan bên mình, nhưng được làm từ lá hương bồ.
Có lẽ cảm nhận được sự mát mẻ, Thẩm Vấn Thu trở mình, nhắm mắt lại, chủ động dựa sát vào bên người anh.
Lục Dung vội vàng dựa ra sau tường, sợ chạm phải hắn, không dám chạm vào, luôn cảm giác bàn tay thô ráp của mình mà chạm một cái cũng sẽ để lại dấu vết trên người Thẩm Vấn Thu.
Rõ ràng ngồi im quạt đi quạt lại là một chuyện nhàm chán nhưng Lục Dung cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh chỉ ngồi bên cạnh ngắm nhìn gương mặt Thẩm Vấn Thu nhờ ánh trăng sáng yếu ớt thôi nhưng lại không hề thấy chán một chút nào.
Lục Dung vẫn luôn ngắm nhìn, vừa ngắm vừa đếm lông mi hắn, cuối cùng không nhịn nổi nữa ngắm xuống môi.
truyen boy love Bờ môi Thẩm Vấn Thu hơi cong lên, có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ son ở bên trái vành môi, nghe nói đây là nốt ruồi may mắn, có ý nghĩa cơm áo cả đời không phải lo.
Anh cũng hi vọng Thẩm Vấn Thu có thể không buồn không lo, người con trai tốt như vậy phải sống một cuộc sống hạnh phúc nhất.
Thẩm Vấn Thu ngủ quá sâu, lòng anh sinh ra ý nghĩ không chính đáng, giơ tay muốn chạm lên gò má mềm mại đáng yêu của Thẩm Vấn Thu.
Lúc sờ vào lại cảm thấy lòng bàn tay mình quá thô ráp, vì vậy anh lật tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua một chút.
Thẩm Vấn Thu thì thầm mê sảng, trong giấc mơ còn tưởng là con muỗi bèn giơ tay lên khua khua.
Tay Lục Dung bị đẩy ra, anh cảm thấy nơi bị đập phải có cảm giác đau nhức nóng hừng hực, ngay cả gương mặt anh cũng nóng rực vì xấu hổ.
Anh không dám đụng vào hắn nữa, cầm quạt lá tiếp tục quạt cho Thẩm Vấn Thu.
Buổi sáng, Thẩm Vấn Thu mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện ra quạt điện dừng chạy, Lục Dung đang quạt cho mình.
Toàn thân Lục Dung mướt mát mồ hôi.
Thẩm Vấn Thu: “Quạt điện dừng chạy bao giờ thế?”
Lục Dung: “Chắc là nửa đêm…”
Thẩm Vấn Thu: “Chẳng lẽ cậu quạt cả đêm ư?”
Lục Dung: “Xin lỗi, để cậu chịu nóng rồi.
Nhà tôi không lắp điều hòa.”
Thẩm Vấn Thu cười hì hì: “Bị mất điện thì điều hòa cũng vô dụng thôi.
Cậu ngốc quá.
Cậu nhìn thử cậu xem, áo ba lỗ cũng ướt đẫm mồ hôi rồi.”
Thẩm Vấn Thu nói xong thì sáp vô gần anh, giống như con mèo nhỏ ngửi một cái: “Cả người toàn mồ hôi, chua quá đi.”
Lúc này Lục Dung mới ý thức được, mặt mũi đỏ bừng.
Ba Lục dặn hắn không được giúp đỡ công việc, chỉ cần chuyên tâm chơi cùng Thẩm Vấn Thu.
Lục Dung cũng không cố chấp, chủ yếu là vì nếu anh làm việc, Thẩm Vấn Thu nhất định sẽ lẽo đẽo đi theo, anh không nỡ để Tiểu Mị mệt mỏi.
Buổi sáng hai người làm bài tập, buổi chiều sẽ cắm cọc trong căn cứ nhỏ.
Thẩm Vấn Thu hào hứng lấy ra một phần tài liệu hắn đã sắp xếp lại: “Tôi đã nghiên cứu trên máy tính rồi, cảm thấy ý tưởng của cậu cực kỳ hữu hiệu.”
“Ba tôi nói, nước chúng ta sẽ gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) trong một vài tháng nữa, điều đó gần như đã khẳng định, sau này nền kinh tế sẽ diễn ra quá trình toàn cầu hóa, chắc chắn sẽ phải theo kịp.
Tôi cũng đã sắp xếp xong luật pháp nước ngoài về tái chế rồi.”
“Luật pháp ở Châu Âu và Hoa Kỳ có từ rất sớm.
Trong thập kỷ 70 và 80, các quốc gia r và d đã đưa ra các quy định liên quan.
Liên minh Châu Âu đã đưa ra hệ thống trách nhiệm tái chế của nhà sản xuất vào năm 1993.
Họ có các công nghệ tái chế hoàn thiện với các quyền sở hữu trí tuệ độc lập.
Đầu năm nay, Nhật Bản cũng ban hành Luật tái chế đồ điện gia dụng.
Tôi xem trên mạng thấy nước ta cũng đang ban hành các văn bản pháp luật liên quan…”
Nhà Lục Dung không có máy tính, tin tức chủ yếu đọc từ trên báo và xem ti vi.
Ba anh lại không biết chữ, hoàn toàn không quan tâm hệ thống pháp luật gì đó, cũng không hỏi thăm, trước đây toàn phải chờ ban hành thực thi mới biết, vì thế tốn kha khá tiền vì chuyện này.
Lục Dung không có ai dạy cho, vì vậy cứ mù mờ tự học hỏi, tự bản thân học được cách tìm ra mục tiêu, vì vậy vài năm gần đây công việc làm ăn của gia đình mới ngày càng tốt hơn.
Lục Dung như có điều suy nghĩ, nói: “Cảm ơn cậu.”
Thẩm Vấn Thu cực kỳ phấn chấn: “Cảm ơn cái gì chứ, chúng ta là bạn tốt mà.”
Sau đó Lục Dung bê một hộp giấy qua, bên trong chứa đầy các bảng mạch điện tử được tháo ra từ các thiết bị cũ, anh cầm một tấm đặt lên bàn.
Thẩm Vấn Thu hỏi: “Hôm nay lại sửa đồ à?”
Lục Dung lắc đầu, nói: “Không phải, tôi muốn tháo nó ra.
Sau lần sửa máy chơi game cho cậu lần trước, tôi đã đi tra cứu tài liệu.”
Anh giơ bảng mạch màu xanh đậm rất bình thường lên, đèn bên trên như được ánh sáng bao trùm, giống như đang sáng lên.
Lục Dung hỏi: “Cậu cảm thấy đây là gì?”
Thẩm Vấn Thu ngẩn ra, muốn nói lại thôi: “Bảng mạch điện tử.”
“Không phải.” Lục Dung ngửa đầu đưa mắt nhìn vật trong tay, ánh mắt nóng rực: “Là mỏ vàng.”
…
Thẩm Vấn Thu vẫn nhớ như in cảnh tượng lúc ấy.
Thời còn thiếu thốn nhất hắn vẫn tôn trọng và kính nể Lục Dung, vẫn luôn tin rằng Lục Dung có thể làm được, mà anh cũng thật sự làm được.
Mới mười năm trôi qua anh đã trở thành ông chủ của công ty niêm yết(*), thật sự có thể thực hiện được ước mơ được viết trong bài văn năm ấy.
(*) Là một công ty công cộng mà trong đó cổ phiếu được phép mua bán trên các thị trường chứng khoán.
Trong một trăm người chưa chắc đã có một người có thể giống như Lục Dung, từ khi còn ngây ngô non trẻ đã xác định rõ ràng ước mơ của mình và phấn đấu vì nó, còn đạt được thành công.
Đáng lẽ ra phải có hàng chục người đuổi theo anh… Nhưng bọn họ giống như hắn vậy, đắm mình trong trụy lạc, trở nên biến chất và sa sút đến nhường này, không ai tài giỏi ở tất cả mọi thứ.
Hắn không bằng Lục Dung.
Trước đây không bằng, bây giờ càng không bằng.
Thẩm Vấn Thu mất ngủ cả đêm, hắn không tài nào đoán được liệu Lục Dung còn tình cảm với mình không.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn dám khẳng định là, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ càng ngày càng luyến tiếc Lục Dung.
Không thể ở lại được.
Lục Dung vất vả cay đắng lắm mới gây dựng được sự nghiệp thế này, không thể bị liên lụy vì hắn được.
Hôm nay sẽ nói rõ với Lục Dung sao? Hay là cứ thế đi thẳng, chỉ để lại một lá thư? Thẩm Vấn Thu phân vân.
Hơn bảy giờ Lục Dung đánh thức bộ dạng giả vờ ngủ của Thẩm Vấn Thu: “Tiểu Mị, dậy thôi.
Tiểu Mị!”
Thẩm Vấn Thu vùi trong chăn tỏ ra bực bội, cáu bẳn hỏi: “Làm sao?”
Lục Dung nói: “Hôm nay cậu có bận gì không? Có đi chơi nữa không?”
“Tôi thì có gì mà bận?” Thẩm Vấn Thu lẩm bẩm: “Cậu đang giễu cợt tôi đấy à?”
Lục Dung càng dè dặt hơn: “Không phải thế… Tôi chỉ muốn hỏi, nếu cậu rảnh rỗi, có muốn đến tham quan công ty tôi không? Cậu chưa từng đến mà phải không?”Lời editor: Đoạn chú thích ở trên mình đoán mò thôi:
À ngoài ra từ dê con/ cừu con có tận ba cách gọi liền: 羔子 (cao tử), 小羊 (tiểu dương), 绵羊 (miên dương).
Tất cả mình đều không chắc lắm vì chỉ xài QT thôi =))).