Sau khi các bài văn được trưng bày, cả trường đều biết sẽ có ba bài văn sẽ được gửi lên thành phố để dự thi.
Triệu Thanh bởi vì có quan hệ thân thích với chủ nhiệm, nên cô lại được bầu làm người điều hành tất cả các hoạt động quy mô lớn trong trường trung học, cộng với ngoại hình ưu tú, cô đã tích lũy được rất nhiều sự nổi tiếng trong trường.
“Triệu Thanh, nghe nói cậu sẽ diễn thuyết trong thành phố.”
Triệu Thanh thản nhiên cười: “Cũng không chắc, bởi vì bài văn nộp lên còn phải sàng lọc lại.”
“Không thành vấn đề, giáo viên viết văn đều nói rất hay, cậu diễn thuyết giỏi như vậy, nhất định có thể đoạt giải.” Các bạn học tung hô cô lên thật cao, nhưng họ không biết bây giờ Triệu Thanh như đang treo trên mũi dao, nội tâm cực kỳ lo lắng.
Đăng ký dự thi đã kết thúc, chỉ cần chờ ban tổ chức công bố danh sách trúng cử, nhưng lúc này trong trường lần lượt đồn đại rằng tác giả Thư gửi thanh xuân không phải của Triệu Thanh.
“Bảng thông báo đã dán hai ngày rồi mà còn không đổi? Rõ ràng bài văn là của Khương Dư Miên, tớ đã tận mắt xem qua.” Người nói chính là Thịnh Phỉ Phỉ.
Lúc ấy ở khu nghỉ dưỡng trên tuyết sơn, Thịnh Phỉ Phỉ từng thấy Khương Dư Miên viết văn, bản thân là sinh viên nghệ thuật, ngay từ đầu cô ấy cũng không chú ý đến những chuyện này, chỉ khi nghe được những các bạn khác bàn tán mới đứng ra.
Là hoa khôi của trường, nên lời nói của cô ấy có sức ảnh hưởng lớn hơn so với học sinh bình thường.
Hầu hết mọi người đều không biết sự thật bên trong là gì, nhưng khi nghe cô ấy nói như vậy thì họ đã bắt đầu chú ý đến lời đồn đó hơn.
Buổi tối hôm đó sau khi tan học, Lục Tập là người đầu tiên ngồi vào trong xe, không lâu sau, đợi đến khi tiểu câm mở cửa xe từ bên kia đi vào. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tài xế đón hai học sinh xong, nhấn ga lên đường.
Khương Dư Miên ngồi ghế sau đang nghịch cặp sách, Lục Tập tựa vào ghế, giơ tay lên, quay đầu nhìn cô: “Chuyện gì đã xảy ra với bài văn trên bảng thông báo?”
Ngón tay đang kéo khóa cặp sách của Khương Dư Miên, theo bản năng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn: “Cái gì?”
Lục Tập liếc cô một cái: “Đừng giả ngu, có người nói bài văn của Triệu Thanh là cô viết.”
“Cái này...” Giọng Khương Dư Miên hơi khựng lại, không nhanh không chậm kéo khóa lại: “Đúng là tôi viết.”
Lục Tập nhíu mày: “Vậy tại sao lại đề tên cô ta?”
Khương Dư Miên bình tĩnh nói: “Có thể là trường học nhầm.”
“Vậy sao cô không đi nói?” Vẻ mặt Lục Tập có chút hung dữ: “Bảo bọn họ sửa lại đi, bây giờ mọi người đều tưởng là Triệu Thanh.”
Người trong cuộc lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh: “Thật không thể giả, giả cũng không thể thật, đến thời điểm thích hợp, sự thật tự nhiên sẽ được đưa ra ánh sáng.”
Lục Tập không kiên nhẫn xua tay: “Nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu.”
Vẫn là giọng điệu hung dữ đó, nhưng trên mặt Khương Dư Miên lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Lục Tập, cảm ơn cậu, nhưng xin cậu giữ bí mật trước.”
Tuy rằng giọng điệu không dễ nghe lắm, nhưng cô biết Lục Tập có ý tốt.
Lục Tập hỏi: “Giữ bí mật, vì sao?”
“Đã nói là bí mật.” Giọng nói của cô gái đột nhiên nhỏ lại, mềm mại, nhẹ nhàng, giống như viên đá rơi xuống mặt hồ, nổi lên một vòng gợn sóng khó có thể phát hiện.
Bỗng nhiên bị cảm ơn Lục Tập sờ sờ cánh tay, cả người không được tự nhiên, hằng giọng nói: “Được rồi, dù sao tự cô biết là được.”
Cậu có cảm giác, Khương Dư Miên không còn là người câm lúc mới quen kia nữa, càng không thể dễ dàng bắt nạt cô như trước.
Khương Dư Miên đang chờ đợi thời cơ, lại có người biết chuyện đứng ra bênh vực cho kẻ yếu như cô.
Chủ nhiệm Triệu lại gọi Khương Dư Miên xuống văn phòng, cô gái yếu đuối đứng ở một góc, vẻ mặt vô tội: “Em không có nói cho những người khác, em có thể đi nói với cô ấy, bảo cô ấy đừng nói lung tung.”
“Chủ nhiệm, việc này không liên quan đến em, điều kiện thầy hứa hẹn nhất định phải giữ lời.” Cô một lòng chỉ nghĩ đến những giải thưởng, cùng với tiền.
Chủ nhiệm Triệu nghi ngờ nhìn cô chằm chằm.
Hơn một vạn đối với nhà họ Triệu mà nói không đáng nhắc tới, nhưng đối với một học sinh trung học mà nói chính là một con số vô cùng lớn, ông ta tin tưởng Khương Dư Miên không cưỡng lại được sự cám dỗ của tiền.
Để phòng ngừa sự việc ngày càng đi xa, chủ nhiệm Triệu phải tự mình ra mặt trấn áp: “Gần đây có một bộ phận học sinh lén lút chỉ trích người khác, mời mọi người tuân thủ kỷ luật trường học, cư xử văn minh, hiểu biết lễ nghi.”
Lãnh đạo trường học nói tới nói lui đều là những lời này, các học sinh đã nghe qua vô số lần, ông ta không chỉ rõ sự kiện cụ thể, nên chỉ có người những chú ý đến chuyện này mới có thể suy đoán.
Sau đó, chủ nhiệm Triệu nói rõ trước mặt mọi người: “Về cuộc thi viết văn tiếng Anh gần đây, thông tin của người viết không sai, nên xin mọi người đừng tự nghi ngờ.”
Câu này xác nhận mối quan hệ chắc chắn giữa Triệu Thanh và tác phẩm.
Sở dĩ chủ nhiệm Triệu dám trắng trợn tuyên bố như vậy, là bởi vì sau lưng ông ta có nhà họ Triệu làm chỗ dựa.
Cha của Triệu Thanh là anh hai của ông ta, bản lĩnh lớn hơn ông ta, mà ông ta giúp đỡ Triệu Thanh, thì anh hai tự nhiên sẽ chiếu cố ông ta.
Có nơi nào là hoàn toàn công bằng chính trực, hoàn toàn thuần khiết không dơ bẩn đâu chứ?
Ông ta ngồi ở vị trí này mười mấy năm, còn không đối phó được với mấy đứa học sinh này sao?
Người biết chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay, sau khi chủ nhiệm Triệu tự mình nói rõ thì không còn ai dám nghi ngờ nữa.
Khương Dư Miên đứng dưới sân thể dục rất cũng kinh ngạc.
Cô không nghĩ tới chủ nhiệm Triệu kiêu ngạo như vậy, dám một mực chắc chắn bài văn kia thuộc về Triệu Thanh.
Đối phương quá mức tự tin, cảm thấy có thể một tay che trời, mới không kiêng nể gì như vậy, ngay cả đường lui cũng không cân nhắc đến.
Dù sao trong mắt chủ nhiệm Triệu, cô chỉ là một kẻ ngốc chẳng biết gì.
Chủ nhiệm Triệu tự cho mình có thể có đủ sức mạnh để bảo vệ, nâng cao thanh danh và bài viết của Triệu Thanh lên, khiến cho không ai dám nhắc tới Khương Dư Miên nữa.
Người duy nhất biết được sự thật chỉ có Tưởng Bác Tri, Thịnh Phỉ Phỉ và Lục Tập.
Sau khi trở lại phòng học, Tưởng Bác Tri lập tức đuổi theo hỏi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Khương Dư Miên chỉ lắc đầu, bất luận như thế nào cũng không chịu mở miệng, giống như có điều khó nói.
Sau khi tan học, Lục Tập cũng ngăn cô lại trong xe: “Bài văn của cô sao lại biến thành của Triệu Thanh rồi?”
Cậu nhớ rõ, có lần ông Lục lỡ miệng, nhắc tới chuyện Khương Dư Miên từng bị người ta bắt nạt ở trường.
Cậu thấy Khương Dư Miên là người có bộ dáng yếu đuối và dễ bắt nạt, còn Lục Tập là một người nóng nảy: “Gặp chuyện gì cô cứ nói thẳng đi, có Lục gia làm chỗ dựa cho cô, cô sợ cái gì?”
Khương Dư Miên tuyên bố: “Diễn giả, không phải tác giả.”
Giọng Lục Tập đột nhiên cao lên: “Văn là cô viết dựa vào cái gì mà cô ta có thể đi diễn thuyết thay cô, cô cũng không phải không có miệng.”
Cậu hung hăng như vậy, dọa cho Khương Dư Miên giật bắn mình: “Chuyện này tôi có thể giải quyết, cậu có thể tin tưởng tôi không?”
“Cô giải quyết nó, cô giải quyết chuyện này như thế nào? Đem nộp tác phẩm của cô bằng cả hai tay?” Lục Tập căn bản không tin với sự can đảm của cô có thể giải quyết được chuyện gì, đã bị người ta ức hiếp đến trước cửa nhà, còn không dám lên tiếng.
Khương Dư Miên kiên nhẫn nói: “Không phải, tôi có kế hoạch của riêng mình, chờ báo danh có kết quả cậu sẽ biết.”
Hiện tại cô thật sự không thể giải thích quá nhiều.
Lục Tập tức giận cô vì không chịu nói ra, cách nhà còn nửa đoạn đường, hai người một câu cũng không nói.
Phòng ngủ trong nhà một trái một phải, sau khi lên lầu mỗi người đi một ngả.
Khương Dư Miên đeo cặp sách chậm rãi đi trên hành lang, đi ngang qua thư phòng đột nhiên dừng bước.
Cô nghiêng đầu nhìn, cửa thư phòng hơi mở ra, ánh sáng lọt qua khe cửa, chiếu xuống mặt đất.
Người đàn ông đó đã trở về?
Chân không thể khống chế mà tới gần thư phòng, tay cũng không thể tự chủ được đưa lên, ngay khi cô chuẩn bị gõ cửa, thì cửa đã bị người bên trong phòng kéo ra.
Do bất ngờ không kịp đề phòng, nên cô đã mặt đối mặt với Lục Yến Thần.
Từ sau lần ở tuyết sơn trở về đến bây giờ đã một tuần không gặp, người đàn ông ở nhà mặc áo len màu xanh da trời, kiểu dáng thoải mái rộng thùng thình, giữa hai lông mày lộ ra một loại khí chất ôn nhã. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Vẫn đẹp mắt… Như vậy
Khương Dư Miên nuốt một ngụm nước miếng, ở trong lòng lặng lẽ nhắc nhở mình phải giữ vững lý trí, dời tầm mắt nóng rực khỏi mặt anh.
Khương Dư Miên: “Em về rồi.”
Lục Yến Thần: “Vừa về đến nhà?”
Hai người không hẹn mà cùng ân cần thăm hỏi đối phương, một tuần này quá bận rộn, không có tiếp xúc nhiều, nhưng cũng không đến nỗi cắt đứt liên lạc.
Thấy Lục Yến Thần trong tay cầm ly nước không, hình như đang định đi lấy nước, Khương Dư Miên giơ ngón tay chỉ chỉ phòng mình: “Phòng em có máy uống nước, có thể lấy nước uống.”
Lục Yến Thần bởi vì thời gian về nhà không cố định, nên máy uống nước trong thư phòng không thể kịp thời thay nước, cho nên không có cách nào sử dụng. Mà bọn họ lại về nhà mỗi ngày, để tiện lợi trong việc sử dụng, mà mỗi phòng đều có một bình nước.
Lục Yến Thần cúi đầu nhìn ly nước trống rỗng, khéo léo từ chối lời mời của cô: “Không sao, không vội.”
Khương Dư Miên bất ngờ lên tiếng: “Ồ.”
Cứ như vậy thôi sao, hình như cô không biết nên nói gì với Lục Yến Thần.
Lục Yến Thần khoanh tay, tay phải cầm ly đặt lên cánh tay trái, thuận thế dựa vào cửa: “Khai giảng học kỳ mới, có cảm giác thế nào?”
Ánh mắt Khương Dư Miên theo sát nhất cử nhất động của anh, ngoan ngoãn trả lời: “Cũng được.”
“Thật không?” Nam nhân nghịch chiếc cốc, đáy mắt xẹt qua một tia lấp lánh: “Anh nghe nói, trường học các em gần đây xảy ra một vài chuyện khiến người ta tranh cãi.”
Khương Dư Miên ngước mắt: “Hả?”
Ngón tay Lục Yến Thần gõ nhẹ lên miệng ly, cố ý chỉ rõ: “Viết văn bằng tiếng Anh.”
Khương Dư Miên hơi ngẩn ra, nhìn trộm sắc mặt Lục Yến Thần, thăm dò hỏi: “Anh muốn biết cái gì?”
Vẻ mặt anh quá mức ung dung, thế nên Khương Dư Miên đoán không ra anh có biết cụ thể sự việc này hay không.
Lục Yến Thần ra hiệu cho cô vào thư phòng, đóng cửa lại: “Anh muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Lời này nói rất rõ ràng, theo như suy nghĩ của Lục Yến Thần, Khương Dư Miên đoán anh đã sớm hiểu rõ, thẳng thắn nói: “Bọn họ đem bài văn em dự thi đổi thành tên một người khác, để người nọ thay em đi diễn thuyết.”
Lục Yến Thần khẽ ừ một tiếng, đặt ly lên mặt bàn, tiếp tục hỏi: “Em giải quyết thế nào?”
Lông mày Khương Dư Miên giật giật.
Người này, cứ như vậy chắc chắn rằng cô có thể giải quyết sao?
Một chút thông minh này của cô thật sự không quá vẻ vang, nếu nói cho Lục Yến Thần, liệu Lục Yến Thần sẽ nghĩ cô như thế nào?
“Không cần gạt anh, anh biết bài văn kia là em viết, trường học công bố tên của Triệu Thanh, nhưng em không có đứng ra phản bác, em muốn làm cái gì?” Anh biết Khương Dư Miên tuyệt đối sẽ không đem thành tích của mình nhường cho người khác, hiện tại án binh bất động nhất định có nguyên nhân.
Khương Dư Miên lo lắng nắm chặt tay, không ngờ Lục Yến Thần lại hỏi thẳng như vậy.
“Em… Cố ý dẫn dắt để chủ nhiệm nói ra những lời dụ dỗ đe dọa học sinh, sau đó ghi âm lưu lại chứng cứ.” Khương Dư Miên thành thật khai báo, không chút giấu diếm: “Em định chờ sau cuộc thi sẽ tố cáo với Bộ Giáo dục.”
Lục Yến Thần mặt không đổi sắc: “Tại sao là sau trận đấu, mà không phải bây giờ?”
Khương Dư Miên đã suy nghĩ qua vấn đề này: “Đăng ký là lấy danh nghĩa trường trung học Hải Gia, nếu danh dự của trường bị tổn hại, có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi.”
Lục Yến Thần hiểu ra ý của cô.
Khương Dư Miên muốn dự thi bình thường, mặc kệ giờ phút này trường học đang bao che cho Triệu Thanh, thì cũng chứng tỏ cô đã nghĩ ra biện pháp để cho cuộc thi của mình diễn ra thuận lợi.
“Em muốn dự thi như bình thường? Em còn làm cái gì?”
“Còn nữa...” Khương Dư Miên nghiến răng, chột dạ nói: “Lén vào hệ thống báo danh, sửa lại tên.”
Lục Yến Thần nheo mắt: “Em có biết xâm nhập vào hệ thống là hành vi bất hợp pháp không?"
Khương Dư Miên khoanh tay trước ngực, liên tục nói: “Em biết, nhưng chỉ cần em đưa ra chứng cứ tố cáo chủ nhiệm Triệu, thì nhà trường không những sẽ không nghi ngờ, mà còn tận lực bảo vệ em.”
Danh dự của trường học và một giáo viên chủ nhiệm bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nghe đã biết.
Mặc dù nhà trường từng ngầm thừa nhận chuyện thay thế diễn thuyết, nhưng khi sự việc bại lộ, nhất định sẽ đem chủ nhiệm Triệu coi như đứa con bị bỏ rơi mà ném ra ngoài.
Đến lúc đó bọn họ chẳng những sẽ không thừa nhận người dự thi là Triệu Thanh, mà còn có thể nói: “Chủ nhiệm Triệu làm việc vì lợi ích cá nhân, nhưng trường học nhìn rõ mọi việc, bảo vệ quyền lợi học sinh”, đến lúc đó đương nhiên sẽ không còn ai truy cứu chuyện bị sửa tên trên hệ thống nữa.
Phù du rất khó lay động được đại thụ, vào thời điểm này kéo trường học xuống ngựa đối với chính mình không có lợi, cô không muốn cá chết lưới rách với trường học, cô chỉ muốn chủ nhiệm Triệu thân bại danh liệt và muốn trường học đứng ra bảo vệ mình.
Cô làm việc rất cẩn thận, nên đã nắm bắt được suy nghĩ của các bên.
Đây cũng không phải là cách quang minh chính đại, nhưng cũng rất hữu dụng.
Chỉ là, Lục Yến Thần không đồng ý với cách làm của cô: “Nếu lúc mới xảy ra chuyện này em nói cho anh biết, thì đã có thể giải quyết dễ dàng hơn.”
Khương Dư Miên nhìn anh chằm chằm, môi mím lại, lộ ra vài phần ủy khuất: “Anh thật mâu thuẫn, anh từng nói với em phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, rồi bây giờ lại bảo em xin anh giúp đỡ.”
Cô cho rằng kế hoạch này của mình là không chê vào đâu được, một mình mình có thể dễ dàng hoàn thành, không cần phiền toái người khác.
“Tự lực cánh sinh và xin giúp đỡ không có mâu thuẫn, tất cả phải thực hiện với điều kiện bảo vệ chính mình.”
“Anh biết em thông thạo máy tính, nhưng dù sao cách đó cũng không hợp pháp, hiểu không?”
Người có thiên phú so với người thường càng có sức ảnh hưởng hơn, nếu không dẫn dắt tốt, sẽ dễ dàng đi sai đường. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Câu nói cuối cùng nghe có chút nghiêm túc, khiến cho trong lòng Khương Dư Miên có chút hoảng hốt: “Lục Yến Thần, anh tức giận sao?”
Anh cụp mắt nhìn người trước mặt vài giây, lạnh nhạt nói: “Không có.”
Khương Dư Miên chậm rãi giơ tay lên, ngón trỏ chạm vào mi tâm của anh: “Nhưng mày anh nhíu lại rồi.”
Ngón tay ấm áp rơi vào giữa hai hàng lông mày, cô chỉ chạm một cái, mà lông mày Lục Yến Thần đã giống như bị thiêu đốt.
Anh trầm giọng cảnh cáo: “Khương Dư Miên, đừng nói sang chuyện khác.”
“Ồ...” Cô gái nhỏ ngượng ngùng thu tay về, vừa rồi thấy Lục Yến Thần cau mày, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đưa tay ra.
Làm xong việc, cô lại rụt đầu về, dịu dàng ý bảo anh tiếp tục: “Vậy anh nói đi.”
Cô gái nhỏ không nói một lời đã xâm nhập vào hệ thống, còn lén lút ghi âm, tính toán trường học, bây giờ lại mang một khuôn mặt vô tội, giống như con thỏ yếu ớt, cúi cụp tai nghe dạy bảo.
Biểu tình của Lục Yến Thần khó có thể nói rõ: “Em nghĩ đến việc trường học bảo vệ em, nhưng em có nghĩ tới hay không, vì sao Triệu chủ nhiệm lại có thể trắng trợn giúp Triệu Thanh gian lận?”
Khương Dư Miên lắc đầu, hỏi: “Vì sao?”
“Bọn họ là người nhà họ Triệu.” Lục Yến Thần đem câu trả lời đặt trước mặt cô.
“Triệu nào...” Trong đầu Khương Dư Miên chợt lóe lên một suy nghĩ: “Triệu Mạn Hề?”
Lục Yến Thần không phủ nhận, anh cùng nhà họ Triệu từng giao thiệp, đương nhiên biết được: “Triệu gia thiên vị, cho dù trường học bảo vệ em, nhưng nếu như bọn họ bởi vì vậy mà cắn em không buông, vậy một mình em phải ứng phó như thế nào?”
Cô bị ép hỏi, nhưng không thể trả lời.
Cô có dũng khí để đối đầu, nhưng không có thăm dò lai lịch đối phương, tùy tiện ra tay sẽ dễ dàng chọc cho chó cùng dứt giậu.
Giống như đám người bạo hành trước kia, cho dù nhất thời bị khống chế, nhưng qua một thời gian ngắn sẽ lại tìm mọi cách để trả thù cô.
Lục Yến Thần gõ bàn nhấn mạnh trọng điểm: “Trước khi làm chuyện gù đó có sơ hở, em phải cố gắng suy nghĩ thấu đáo hơn, không được để lại bất kì nhược điểm gì.”
Khương Dư Miên muốn một mình phản kích, lại quên tra xét lai lịch đối phương, một khi bị bắt được nhược điểm, rất có thể sẽ khiến bản thân rơi vào rắc rối.
Khương Dư Miên hít sâu một hơi, bắt đầu sợ hãi: “Ý của anh là, Triệu gia sẽ tìm đến em gây phiền phức?”
Lục Yến Thần không sợ câu nói của mình sẽ làm cô sợ: “Khả năng rất cao”.
Khương Dư Miên xoa xoa ngón tay: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lục Yến Thần dựa chân vào cạnh bàn, giang tay ra: “Chuyện là em làm, em hỏi anh bây giờ phải làm sao?”
Khương Dư Miên chớp mắt, thấy anh đặt ly nước không lên bàn, cô nhanh chóng đưa tay cầm lên: “Chờ em một chút.”
Nói xong cô trực tiếp cầm lấy ly, mở cửa phòng chạy ra ngoài, lấy ly nước ấm từ phòng ngủ của mình, cẩn thận bưng đến trước mặt Lục Yến Thần.
Cô đưa cái ly về phía trước, đôi mắt trong veo lộ rõ vẻ chân thành.
Lục Yến Thần im lặng nhận lấy ly nước, cằm hơi ngửa lên, nước ấm chảy vào khoang miệng có chút ngọt ngào.
Thấy anh uống nước, Khương Dư Miên cười hiểu ý, chờ Lục Yến Thần chỉ cho cô.
Người nọ lại cầm ly, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, chậm chạp không trả lời.
Khóe miệng khẽ nhếch chờ mong dần dần hạ xuống, Khương Dư Miên không hiểu nhìn anh.
Uống nước của cô rồi, sao không nói một câu chứ?
Khương Dư Miên có chút nóng nảy, chậm rãi nắm lấy ống tay áo anh, chiếc áo len mềm mại bị hai ngón tay trắng mịn kéo nhẹ: “Lục Yến Thần.”
Lại là giọng nói ôn nhu mềm mại kia, cùng đôi mắt trong veo, khiến ngón tay đang cầm cốc của người đàn ông đột nhiên siết chặt: “Em muốn anh làm gì?”
Thấy anh không từ chối, Khương Dư Miên thuận tay trèo lên, dũng cảm đưa ra thỉnh cầu của mình: “Anh có thể, đứng về phía em không?”