Đêm hôm đó, Khương Dư Miên vùi vào lòng Lục Yến Thần khóc rất lâu, không phải chỉ vì tình cảm bạn bè mà là còn vì anh.
Mấy năm xa cách, Khương Dư Miên sống một mình, gặp phải khó khăn cô sẽ cắn răng tiếp tục kiên trì, chưa từng khóc lần nào.
Bây giờ Lục Yến Thần nói cô bị tủi thân, cô lại không nhịn được.
Bởi vì cô biết có người dỗ dành, có người sẽ đau lòng vì cô.
Lục Yến Thần rút từng tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô, nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô khóc đến đỏ hồng thì không cho phép cô khóc nữa: “Nếu khóc đến sưng mắt thì lát nữa sẽ đau lắm.”
“Sao em nhịn được.” Khương Dư Miên hít mũi, lấy khăn giấy trong tay anh lau đi. Lục Yến Thần cũng không chê cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lúc dỗ dành người khác, anh rất kiên nhẫn, nói chuyện cũng dịu dàng: “Đói chưa? Chúng ta đi ăn?”
Mắt mũi Khương Dư Miên đỏ bừng, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời anh: “Không biết.”
“Không biết?” Cánh tay đang quàng qua vai cô của Lục Yến Thần chạy xuống bụng: “Nó nói cho anh biết em đói bụng rồi.”
Thấy anh nói dối không chớp mắt, Khương Dư Miên càng muốn phản nghịch: “Không có nha.”
Nhưng vừa dứt lời, bụng cô lập tức sôi ‘ọc ọc’, mặt Khương Dư Miên đỏ ửng.
Hóa ra người thực sự chống lại bản thân lại là chính cô.
Anh hỏi cô muốn ăn gì, Khương Dư Miên chọn món cá không xương trong cái menu rực rỡ, sức ăn của cô ít nên chẳng ăn được bao nhiêu đã no rồi.
Cơm nước đã xong xuôi nên cả hai về nhà, Lục Yến Thần cầm tay lái, Khương Dư Miên xem định vị nhưng nhận ra không phải là đường quay về nhà trọ.
“Không về nhà trọ à? Chúng ta đi đâu?” Khương Dư Miên tưởng anh còn có sắp xếp nào khác.
Lục Yến Thần nói với cô: “Trở về biệt thự Thanh Sơn.”
Người đàn ông này đúng là sự kết hợp của sự mâu thuẫn. Có lúc dịu dàng, ân cần, cân nhắc ý kiến của bạn trong mọi việc, có lúc lại mạnh mẽ, độc đoán, không hỏi ý kiến của bạn mà trực tiếp quyết định.
Tuy nhiên, anh lại người nằm bắt mọi việc.
Giống như bây giờ, anh nói trở về biệt thự Thanh Sơn, Khương Dư Miên cũng không có ý kiến gì.
Với cô mà nói, nơi đó giống như nhà, không hề xa lạ.
Phòng ngủ của cô lúc nào cũng sạch sẽ, quần áo ở trong tủ có thể trực tiếp mặc lên. Quả nhiên, Khương Dư Miên khóc đến đau mắt, chườm bằng khăn một lát mới đỡ hơn nhiều.
Cô ngâm mình trong bồn tắm lớn, bóng tắm màu xanh tan ra khiến nước biến thành màu xanh đại dương, lúc bóng tắm tan hết, một con bướm nổi lên trên mặt nước. Khương Dư Miên vươn tay, tâm trạng cũng vì chút vui vẻ bất ngờ nhỏ nhoi mà tốt lên rất nhiều. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Sau khi tắm xong, Khương Dư Miên cầm con bướm trong tay, chạy đi tìm Lục Yến Thần. Phòng ngủ không có người, một tia sáng thò ra ngoài từ cánh cửa phòng sách.
Khương Dư Miên đi đến trước cửa, gõ nhẹ hai cái: “Em có thể vào trong không?”
Đã nhiều năm như thế, cô chưa từng bước vào phòng sách của biệt thự Thanh Sơn, cô luôn cảm thấy nơi này có chút bí ẩn.
Lúc này, Lục Yến Thần chỉ đơn giản nói một chữ ‘vào’. Cuối cùng Khương Dư Miên cũng đã bước vào khu vực riêng tư xa lạ này.
Nhìn xung quanh, cách bài trí của căn phòng này tương tự như phòng sách ở nhà họ Lục, hình như không có gì đặc biệt.
Khương Dư Miên đưa đồ giấu ở sau lưng ra, khoe bảo vật với người khác như đứa trẻ tìm được kẹo: “Em bắt được một con bướm.”
Lục Yến Thần nhìn qua là nhận ra đó là thứ ở bên trong bóng tắm.
Con bướm đồ chơi được làm bằng chất liệu đặc biệt, khi bóng tắm tan chảy sẽ dần nổi lên mặt nước, không ngờ cô lại vui như vậy.
“Rất thích?" Thấy Khương Dư Miên cười, tâm tình của anh cũng tốt lên: “Trong nhà có rất nhiều, thích thì lấy chơi đi.”
“Một người đàn ông trưởng thành như anh ngâm nước tắm còn chơi mấy thứ này?” Không phải cô kỳ thị tính nam nhưng với hình tượng của Lục Yến Thần lại thích bóng tắm đáng yêu thế này, đúng là...vi diệu.
Thứ này vốn là chuẩn bị cho cô nhưng cô lại hiểu lầm là anh thích.
Lục Yến Thần không những không phản bác mà còn nương theo câu nói của cô, phản đòn: “Ừm, nhỡ đâu bắt được bươm bướm thì sao?”
Khương Dư Miên bĩu môi, không dám trêu chọc anh.
Người này, lúc nghiêm túc thì lý trí đến phát sợ, lúc không nghiêm túc lại...bạo gan.
May mà lúc này Lục Yến Thần có việc, không đứng dậy trêu chọc cô.
Khương Dư Miên cầm con bươm bướm chạy quanh phòng sách, thỉnh thoảng lại rón rén lật cuốn sách này, lật cuốn sách kia. Lục Yến Thần cũng chiều cô.
Mãi đến khi Khương Dư Miên phát hiện ra đằng sau giá sách có một nơi ẩn bên trong.
Cúp, khung ảnh, đồ chơi...những đồ vật khác nhau được đặt trong tủ cất giữ hoặc trên kệ trưng bày. Nơi này giống như một phòng sưu tầm, trông những món đồ đa loại đa dạng này rất có cảm giác niên kỷ. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Khương Dư Miên muốn nhìn kỹ nhưng vì không có sự đồng ý của của nhà nên đành ngượng ngùng thu tay.
“Muốn xem thì xem đi.” Lục Yến Thần bất ngờ xuất hiện sau lưng cô.
“Những thứ này là đồ lúc nhỏ của anh à?”
“Ừm.” Vốn có vài thứ để ở nhà học Lục nhưng sau khi mua biệt thự Thanh Sơn anh đã chuyển hết về đây.
Khương Dư Miên rất tò mò, nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, cúp và giấy khen từng cái so với từng cái càng có giá trị hơn. Cô không khỏi cảm thán: “Lục Yến Thần, anh giỏi thật đó.”
Không thể không nói ngữ điệu sùng bái của cô đã thỏa mãn lòng hư vinh đàn ông của Lục Yến Thần.
Khương Dư Miên rất tò mò về quá khứ của anh, góc nào cũng mò, còn kéo ngăn kéo ra: “Ơ, ở đây có một cái điện thoại.”
Nhìn bề ngoài hình như là kiểu điện thoại của nhiều năm về trước, rất khác với bây giờ. Sao Lục Yến Thần lại thích cất giữ đồ cũ nhỉ? Thậm chí còn giữ lại một chiếc điện thoại cũ thế này?
Nhưng bao nhiêu năm rồi, lẽ ra anh phải đổi rất nhiều điện thoại thế mà anh chỉ giữ lại chiếc điện thoại này.
Sắc mặt Lục Yến Thần thay đổi, quỳ một gối xuống bên cạnh cô, nói: “Đây là quà sinh nhật năm anh mười hai tuổi.”
Dừng lại một lát, anh nói tiếp: “Do ba mẹ tặng.”
Hai vợ chồng nhà họ Lục bộn bề nhiều việc, vốn không định về nhà nên đã gửi quà cho hai đứa trẻ qua bưu điện. Lúc Lục Yến Thần nhận, nó là chiếc điện thoại đời mới nhất. Anh nôn nóng lắp sim sang, không ngờ cuộc gọi từ điện thoại này lại là cây đao đoạt mệnh ba mẹ anh.
“Bọn họ chụp ảnh và quay video bằng chiếc điện thoại này, dùng cách đó để thay cho việc gặp mặt. Khi đó anh nghĩ họ đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm nhưng sau đó anh lại nhận ra bọn họ đã đúng.” Anh vẫn còn nhớ, ba mẹ quay lại những lời hai người muốn nói với anh và Lục Tập, nói với anh và Lục Tập là lúc nhớ ba mẹ có thể mở điện thoại ra xem.
Đối với một cậu bé mà nói, mấy chuyện sến súa này làm anh rất xấu hổ nhưng sau này anh lại xem đi xem lại video đấy không biết bao nhiêu lần.
Trong lòng Khương Dư Miên nặng trĩu theo tiếng nói của anh: “Còn video không anh?”
Lục Yến Thần đứng lên: “Đã lâu như vậy, hư từ lâu rồi.”
Lúc tập đoàn nhà họ Lục lâm vào khó khăn, anh đã tỉnh ngộ.
Anh có rất nhiều việc phải làm, có trách nhiệm nặng nề phải gánh vác, có những ký ức và tình cảm chỉ có thể cất vào trong ký ức, dần phai mờ theo thời gian.
Ngón tay Khương Dư Miên lau màn hình, thật ra chiếc điện thoại này được cất giữ rất tốt: “Có thể cho em mượn chiếc điện thoại này không? Em muốn thử xem...”
Lục Yến Thần biết cô tò mò nên cũng thỏa mãn tâm tư của cô: “Tùy em.”
Khương Dư Miên đút điện thoại vào túi.
Cô mặc đầm ngủ dài, ấm từ cổ đến mắt cá chân, thắt một chiếc nơ quanh eo, bên dưới chỉ có một chiếc váy bông.
Búi tóc buộc trong bồn tắm chưa được gỡ ra, tóc mai thừa rối tung, Lục Yến Thần vươn tay cởi dây buộc tóc ra.
Mái tóc đen dài buông xõa sau vai.
Khương Dư Miên giành lại dây buộc tóc: "Đừng nghịch tóc của em."
Ý cười lan tràn ở đáy mắt Lục Yến Thần: “Thật đẹp.”
“Xõa tóc đẹp, buộc tóc thì không đẹp à?” Phụ nữ luôn nhanh chóng hiểu sai mấu chốt của sự việc.
“Đều đẹp.” Câu trả lời rất khuôn mẫu.
Khuôn mặt của cô quá non và thuần khiết. Lúc để mặt mộc buộc tóc lên thì trông như cô bé mười bảy mười tám tuổi. Không phải không đẹp, mà là...Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
"Không thể xuống tay.”
“Hả?” Khương Dư Miên không nghe rõ.
Lục Yến Thần không chịu lặp lại, dịu dàng dỗ dành: “Không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi.”
Từng bước tiến lùi rất đúng mực nhưng Khương Dư Miên lại bị người ta chọc ghẹo đến ngứa ngáy.
Lúc trước, Lục Yến Thần chỉ hôn cô ở bên ngoài nhưng hôm nay ở nhà lại không làm gì hết. Nếu đây là chiêu lạt mềm buộc chặt của Lục Yến Thần thì cô thừa nhận, anh đã thành công.
Quay về biệt thự Thanh Sơn, Khương Dư Miên ngủ rất ngon.
Trước khi ngủ cô đã suy nghĩ rất nhiều, sau khi tỉnh dậy cô đã có sẵn một kế hoạch giải quyết hết mọi việc.
Buổi sáng, Khương Dư Miên trả lời mấy tin nhắn Lục Tập gửi ngày hôm qua, chủ động hẹn gặp: “Hôm nay cậu có rảnh không?”
“Có có có, đương nhiên là có rồi!” Bên kia vội vàng đồng ý, vui vẻ ăn diện trong phòng mình. Trong gương toàn thân là một chàng trai mặc áo khoác lông màu đỏ, với tâm tính trẻ con, Lục Tập luôn trong bộ dạng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Hai người gặp nhau, việc đầu tiên Khương Dư Miên làm là xin lỗi cậu.
Lục Tập dại ra, hôm qua Khương Dư Miên còn lên án cậu lừa cô, sao hôm nay lại xin lỗi cậu?
“Xin lỗi Lục Tập.”
“Em, em có ý gì?”
“Xin lỗi vì chuyện cậu tỏ tình với tôi nhưng tôi lại nghi ngờ sự chân thành của cậu.”
“Ôi trời, chuyện này có to tát gì đâu.” Lục Tập sờ gáy: “Trước đó tôi không tốt thật nhưng sau này tôi xem chứng minh cho em thấy.”
“Không, ý của tôi là, tôi nên tôn trọng tình cảm của cậu nhưng lời từ chối của tôi cũng rất nghiêm túc.” Cô nhìn vào mắt Lục Tập, nói thẳng với cậu: “Tôi đã có người mình thích rồi.”
Khi cô nói ra câu đó, toàn thân Lục Tập cứng đờ, chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng luân chuyển trong không khí. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Em thích ai?”
Nghe thì có vẻ bình tĩnh nhưng Khương Dư Miên lại nhìn thấy bàn tay của cậu nắm chặt thành nắm đấm như hai tảng đá cứng rắn.
Cô chắc chắn với cái tính bốc đồng của Lục Tập, khi nghe tên người đó, cậu sẽ nổi điên.
Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của hai người, làm gì thì làm cũng phải để Lục Yến Thần yên bình trải qua ngày anh đau buồn nhất rồi mới nói.
Khương Dư Miên chỉ có thể kéo dài thời gian: “Có một số thứ tôi chưa suy nghĩ kỹ càng, mấy ngày nữa sẽ nói cho cậu biết.”
Đầu óc Lục Tập nhanh chóng nhảy số, tìm ra những người Khương Dư Miên sẽ thích. Ngoài Thẩm Thanh Bạch ra thì không còn người nào nữa.
Khương Dư Miên có rất ít bạn bè, bạn khác giới có quan hệ tốt càng ít hơn. Thẩm Thanh Bạch sống trong cùng một tòa chung cư với cô, hai người cùng nhau làm việc, lâu ngày sinh tình là cách giải thích hợp lý nhất.
Lục Tập hỏi: “Hai người còn chưa hẹn hò phải không?”
Khương Dư Miên không nói phải, cũng không nói không phải.
Lục Tập vỗ bàn đứng dậy, tuyên bố: “Em đã nói, em có quyền từ chối, tôi có quyền theo đuổi. Em có thể thích người khác, tôi cũng có thể thích em. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu!”
Cậu đã sống hai mươi mấy năm, khó khăn lắm mới tìm thấy cô gái mình thích, sao có thể dễ dàng buông tay.
Khương Dư Miên đã quen với việc mình bình tĩnh nói đạo lý còn Lục Tập hiển nhiên không thích điều này.
Kết quả là chỉ có thể tan rã trong bầu không khí không vui vẻ gì mấy.
Sau khi gặp Lục Tập, Khương Dư Miên đi tìm Thịnh Phỉ Phỉ.
Khi có mâu thuẫn không thể do dự kéo dài, một khi kéo dài đối phương sẽ suy nghĩ lung tung. Nếu hai người đều cứng đầu không ai nhường ai thì mối quan hệ sẽ càng rạn nứt.
May mà Khương Dư Miên lý trí, cô chủ động bước ra làm hòa với bạn mình.
Thịnh Phỉ Phỉ học ở học viện mỹ thuật gần Cảnh Đại, sống trong một tòa chung cư khác. Khương Dư Miên đã từng đến đó, còn biết cả mật khẩu.
Sau khi đến tòa chung cư, Khương Dư Miên gọi điện thoại cho Thịnh Phỉ Phỉ, trùng hợp là Thịnh Phỉ Phỉ ôm theo một túi dụng cụ vẽ đi ra khỏi thang máy, điện thoại đổ chuông.
Hai người đứng ở hành lang nhìn nhau mấy giây, Khương Dư Miên cúp điện thoại, Thịnh Phỉ Phỉ đổi tay xách đồ, nhập mật khẩu.
Mở cửa ra, thấy Khương Dư Miên vẫn đứng ngoài cửa không nhúc nhích, cô ấy đặt đồ vào trong: “Vào đi.”
Thịnh Phỉ Phỉ cho cô vào nhà, nhưng thái độ nói chuyện không vui vẻ nhiệt tình như ngày xưa, Khương Dư Miên đoán cô ấy vẫn đang tức giận. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Khương Dư Miên vào nhà, Thịnh Phỉ Phỉ vẫn không nhiệt tình chào đón cô như lúc trước. Cô ấy cất đồ dùng vẽ tranh vào phòng trước rồi mới đi ra gặp cô.
Khương Dư Miên nói: “Phỉ Phỉ, tớ xin lỗi.”
Động tác của Thịnh Phỉ Phỉ ngừng lại: “Đừng nói là cậu xin lỗi tớ vì chuyện Lục Tập thích cậu đấy nhé?”
“Không.” Cô phủ nhận và giải thích: “Cậu giận vì sau khi tớ biết chuyện lại không nói ngay cho người bạn thân là cậu biết, đây mới là lý do tớ xin lỗi.”
Thịnh Phỉ Phỉ mân mê hóa đơn mua sắm trong tay: “Nói thế thì tớ cũng phải xin lỗi cậu vì đã không nghe đến sự khó xử của cậu.”
Hai người xin lỗi nhau rất kỳ lạ, không giống như cãi nhau mà giống như đang tranh nhau nhận lỗi.
Vậy mà Khương Dư Miên lại nghiêm túc suy nghĩ, nói với cô ấy: “Nếu cậu muốn xin lỗi tớ thì tớ nhận lời xin lỗi của cậu.”
Thịnh Phỉ Phỉ thật sự không nhịn nổi nữa, phì cười thành tiếng.
Cô ấy ném tờ hóa đơn nhàu nát vào trong thùng rác, xua tay: “Thôi vậy, cãi nhau với cậu chẳng vui chút nào.”
Khương Dư Miên không hiểu ý cô ấy, còn thành thật nói ra suy nghĩ của mình: “Tớ không muốn cãi nhau với cậu.”
Thịnh Phỉ Phỉ ngồi trên sô pha, bắt chéo chân: “Tớ muốn cãi nhau với cậu.”
Khương Dư Miên nói: “Cãi nhau không tốt.” Sẽ làm rạn nứt tình bạn. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Thịnh Phi Phỉ đỡ trán, đúng là chịu thua cô mà.