Tiếng máy sấy ù ù, cũng không ai nói chuyện, tóc nhanh chóng được sấy khô. Khương Dư Miên cố ý làm chuyện xấu, xoa nhẹ ở đỉnh đầu anh hai cái, kết quả bị người kia chính xác bắt được tay, không nhúc nhích được.
Cô thở hổn hển kháng nghị: “Chỉ có phép anh sờ em, không cho phép em sờ anh à? Ngang ngược.”
“Có thể sờ.” Lục Yến Thần không hề hoang mang kéo cô: “Nhưng phía trên không được.”
- --Đọc FULL tại
Phía trên không được, vậy bên dưới được sao?
“Anh không đứng đắn!” Khương Dư Miên đỏ mặt, rút tay ra, cầm máy sấy rời đi.
Đột nhiên bị trả đũa mà không kịp chuẩn bị, Lục Yến Thần tức giận đến bật cười: “Đột nhiên tự mình chạy tới ôm anh, còn nói anh không đứng đắn sao?”
“Ôm là một chuyện rất bình thường.” Khương Dư Miên biện luận theo lý lẽ.
“Chuyện anh nói cũng là chuyện rất bình thường.” Lục Yến Thần luôn có thể dùng loại giọng điệu công việc để nói, mặt không đỏ tim không đập nhanh lái xe theo sát cô.
Khương Dư Miên đi qua chỗ anh rồi hơi chen vào, sau khi cất máy sấy đi thì lại không biết nên làm gì.
Sau khi sự kích động trôi qua, cô cố ý quay đầu đi, đợi Lục Yến Thần kéo cô về sao? Hay lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà ở đây, làm ra loại chuyện nước chảy thành sông?
- --Đọc FULL tại
Khương Dư Miên đứng ở vách tường, Lục Yến Thần đi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô lại bắt đầu căng thẳng, sợ biểu cảm của mình không tự nhiên sẽ thành trò cười.
Cuối cùng, Lục Yến Thần dừng lại bên cạnh cô, nói: “Rất muộn rồi, trở về đi ngủ đi.”
“Trở về, trở về đi ngủ?” Khương Dư Miên nghi ngờ mình nghe nhầm. Lúc ở câu lạc bộ Lục Yến Thần đã mê hoặc cô về nhà sớm, vào giờ phút này, ở ngay trước mặt một cô gái trẻ vừa mới phát dục, mà anh còn không có chút phản ứng nào, bảo cô về phòng mình ngủ?
Anh vừa mới nói những lời tán tỉnh, ve vãn không đứng đắn, chuyện này thật không bình thường.
Khương Dư Miên đánh giá anh trên dưới một lần, nghi ngờ anh chỉ nói ngoài miệng, giả vờ bình tĩnh, thực tế cô cũng chỉ là một người mới không có kinh nghiệm.
Cô nhớ lại, Lục Yến Thần nhiều lần trêu chọc cô, nhìn cô thẹn thùng chạy trốn, kết quả là cuối cùng cũng lại bảo cô về phòng mình ngủ.
Chuyện này rất khả nghi.
Nhưng cô cũng không ở lại, thật sự xoay người rời đi, chỉ là lúc đi tới cửa lại dừng lại vài giây, quay đầu lại nhìn anh.
Lục Yến Thần bất đắc dĩ, mở miệng: “Đi đi.”
Cô đứng bất động ở cửa.
Lục Yến Thần nhìn sự kỳ lạ của cô thì biết nếu như hôm nay không làm cho cô rời khỏi cánh cửa này thì không chừng trong lòng cô gái nhỏ lại sẽ lại đoán mò.
Anh duỗi tay mở rộng vòng ôm: “Đi tới đây, anh ôm.”
Nụ cười thoải mái lại xuất hiện trên mặt cô, Khương Dư Miên xoay người chạy về phía anh.
Cô thích nhất là Lục Yến Thần có thể đọc hiểu tâm tư của cô.
Hai người chỉ đơn giản ôm ấp, giữa bọn họ, thân mật không phải vì muốn kéo tới một số chuyện, mà chỉ vì muốn tới gần nhau thôi.
Khương Dư Miên rất thích ôm anh, cũng rất thích ở sát bên anh, có lẽ bởi vì ngay từ khi mới bắt đầu, Lục Yến Thần cũng lấy tư thái như vậy mang đến cảm giác an toàn cho cô, cùng với… tình ý không nói được thành lời.
Hai người ôm một lúc, Lục Yến Thần để cho cô ở lại đây ngủ. Khương Dư Miên nhìn không ra bầu không khí kia, ngoan ngoãn bò đến vị trí ở giữa giường rồi ngồi xuống.
Trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, có vẻ như cơ thể cô lại càng nhỏ bé, Lục Yến Thần cởi áo ngủ, hai mắt Khương Dư Miên đều dán lên cơ bụng cường tráng của anh. Tiếc rằng một giây sau đó, Lục Yến Thần lấy ra một chiếc áo ngủ rộng rãi mặc vào, che đi tất cả cảnh đẹp.
Khương Dư Miên càng thêm nghi hoặc.
Chuyện này nhìn qua không giống như muốn thực hiện buổi dạy học nâng cấp.
Lục Yến Thần nằm xuống bên phải cô, vươn cánh tay ra làm gối cho cô.
Khương Dư miên mở to mắt, không ngủ được, Lục Yến Thần đọc hiểu sự nghi hoặc của cô, dỗ dành nói: “Hôm nay không học.”
“Vì sao?”
“Em bị cảm còn chưa khỏe.”
“Em gần như khỏi hẳn rồi.” Lúc đầu cũng chỉ là nghẹt mũi, dùng mấy tờ giấy rồi uống thuốc là xong, cũng không ho khan.
Cô phản bác theo bản năng, Lục Yến Thân cong cánh tay lên, quấn lấy ngọn tóc dài của cô trêu đùa: “Miên Miên, nếu như em rất muốn thì…”
“Không có đâu.” Cô không thừa nhận, kéo chăn che đầu lại: “Em ngủ.”
Từng có một khoảng thời gian, cô cũng vì thẹn thùng mà rúc mình trong chăn không chịu ra ngoài, lại nhân lúc Lục Yến Thần gọi điện thoại mà lén lút nhìn, người kia vươn cánh tay nhàn rỗi ra cho cô chơi. Nhớ lại thì thấy Lục Yến Thần vẫn luôn rất dung túng cô.
Vì thế cô lại thò đầu ra lần nữa, ngón tay nắm chặt lấy thảm lông, xoay người đối mặt với Lục Yến Thần: “Em phát hiện ra một bí mật.”
Tóc của cô dài nên quay tới quay lui cũng không bị kéo vướng, Lục Yến Thần duy trì tư thế vừa nãy, không hề nhúc nhích: “Hả? Nói anh nghe thử.”
Khương Dư Miên nhớ lại bản ghi âm đã được phát lại 3675 lần kia, đáy mắt lóe lên ánh sáng: “Em tìm thấy một đoạn đối thoại được ghi âm trong Lucky Star.”
Cô chưa nói nội dung cụ thể, Lục Yến Thần đã hiểu. Chính anh đã lưu lại nó, nên anh biết rõ nhất.
Thật ra Khương Dư Miên là một cô gái thích thẳng thắn: “Vì sao anh lại muốn giữ lại đoạn ghi âm đó? Không có nội dung gì, cũng không có chút ý nghĩa nào.”
Cô hỏi, Lục Yến Thần không trả lời.
Cô lại nhìn sang, người kia đã nhắm mắt, giống như đã ngủ thiếp đi, cũng không tiếp tục nghịch tóc cô nữa.
Cô cho rằng mình không đợi được đáp án, cô há miệng ngáp một cái, cũng nhắm mắt lại theo.
Ngay lúc cô chuẩn bị ngủ, thì nghe thấy người kia nói bên tai: “Không phải là không có ý nghĩa.”
Đó là âm thanh duy nhất của cô được giữ lại sau khi tạm biệt cô.
Đêm ngày hôm ấy, Khương Dư Miên ngủ rất ngon.
…
Thịnh Phỉ Phỉ rất tò mò rằng cô có thành công đoạt được Lục Yến Thần không?
Trước đây, Khương Dư Miên sẽ không chủ động chia sẻ tình cảm của mình, sau khi yêu đương thì lại khác, cô sẽ không chủ động khoe khoang, nhưng nếu các chị em truy hỏi thì vẫn sẽ nói với các cô ấy.
Cô không nói rõ, chỉ trả lời là còn chưa.
Thịnh Phỉ Phỉ cực kỳ ngạc nhiên: “Không thể nào, anh Lục cũng đã sắp ba mươi rồi.”
Cũng không phải cô ấy chấp nhất với việc xảy ra quan hệ, chẳng qua là cô ấy cảm thấy ở độ tuổi này mà còn giữ mình trong sạch thì thôi đi, lại còn khi đối mặt với người phụ nữ mình thích mà vẫn còn kiềm chế như thế, rất khiến cho người ta nghi ngờ.
“Tớ cũng không biết nữa.” Khương Dư Miên cũng chỉ là một tờ giấy trắng đối với chuyện này. Lúc cô gặp Lục Yến Thần có phản ứng, đó là một kích thước mà cô không cầm được, cô không hiểu lắm, nhưng hẳn là… rất lợi hại.
Đương nhiên, cô không nói những lời này với Thịnh Phỉ Phỉ.
Thịnh Phỉ Phỉ dựa vào tin tức này, chỉ có thể suy ra một kết luận: “Có thể là do anh ấy rất coi trọng cậu, phải đợi sau khi kết hôn đấy.”
Khương Dư Miên cắn ống hút: “Thật ra tớ không ngại chuyện này.”
Cô cảm thấy, ở bên nhau mà có cảm giác mới là quan trọng nhất, tinh thần vui vẻ và cơ thể vui vẻ cũng không mâu thuẫn nhau. Cho nên mỗi lần Lục Yến Thần nhắc đến, cô cũng không thật sự từ chối, chỉ thẹn thùng rồi tỏ vẻ không muốn mặc dù đã thích.
“Ầy, không hiểu.” Thịnh Phỉ Phỉ chống cằm: “Chú nhỏ của tớ hai mươi lăm tuổi cũng đã có thể chơi ra hoa rồi.”
Khương Dư Miên tò mò: “Làm như thế nào?”
“Ừm… Cụ thể thì tớ cũng không biết.” Cô ấy cũng chỉ là nghe nói.
Một tờ giấy trắng quanh năm chỉ biết vùi đầu vào học tập và một gà mờ chỉ biết lý luận suông, hai người tụ lại cùng thảo luận cũng không ra kết quả.
Thịnh Phỉ Phỉ cảm thán: “Uổng công cậu có được dáng người này.”
Thấy cô ấy quét mắt từ trên xuống dưới, Khương Dư Miên suýt nữa bị sặc đồ uống: “Phỉ Phỉ!”
Thịnh Phỉ Phỉ làm việc kiêu ngạo lại thẳng thắn, ở trước mặt chị em thì không hề kiêng dè chút nào: “Nếu như tớ có người thích, chắc chắn tớ sẽ không nhịn được. Tớ vẫn luôn rất tò mò đấy, khổ nỗi không có ai để thử nghiệm.”
Sao mà Khương Dư Miên lại không biết chứ, Thịnh Phỉ Phỉ miệng lưỡi lợi hại, ở trường học có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, điều kiện tiên quyết để thử nghiệm chính là thích.
Nhưng mà suy nghĩ thêm về chuyện của bản thân, Khương Dư Miên thật sự không hiểu nổi Lục Yến Thần. Hơn nữa, hai ngày nay, anh có hơi kỳ lạ, mặc dù vẫn đối xử với cô tỉ mỉ, chu đáo, cũng rất dịu dàng, nhưng lại có một loại cảm giác không nói được.
Dường như tâm trạng của anh không tốt lắm.
Khương Dư Miên nói bóng gió để hỏi thăm, cũng không nghe nói rằng công việc không như ý, vậy rốt cuộc là chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trạng của anh?
Khương Dư Miên không có chút đầu mối nào, tận đến chiều hôm đó, trong lúc vô tình cô phát hiện ra báo cáo kiểm tra sức khỏe được để trong áo khoác của anh.
Lục Yến Thần đi kiểm tra cánh tay nhưng lại không nói với cô.
Những từ ngữ quá chuyên ngành nên cô không hiểu, cô chỉ biết được kết quả khác những gì cô nghe từ miệng bác sĩ.
Bác sĩ nói sẽ nhanh chóng khôi phục, nhưng kết quả trong giấy kiểm tra lại không lý tưởng như thế.
Khương Dư Miên cầm bản báo cáo đi tới bệnh viện, vẫn là ông Triệu lái xe. Ông Triệu nói máy sưởi trong chiếc xe kia đã sửa xong, Khương Dư Miên vẫn còn rất nghi hoặc.
Ông Triệu giải thích: “Chính là chiếc xe hôm ấy hai người đi tới câu lạc bộ, lúc trở về máy sưởi bị hỏng, ngài Lục sợ cháu bị cảm lạnh nhưng cũng sợ đánh thức cháu. Chú còn bảo ngài Lục trực tiếp bế cháu về nhưng cháu lại tỉnh dậy.”
Ông Triệu lái xe thay bọn họ nhiều năm, cũng coi như người quen cũ, nói chuyện tùy ý rất nhiều.
Khương Dư Miên nhớ tới, khi tỉnh dậy Lục Yến Thần dựa vào cô rất gần, giống như là định ôm cô? Nhưng anh lại không làm vậy, là bởi vì cánh tay bị thương sao?
Khương Dư Miên lấy bản báo cáo kia ra, dựa vào phòng đăng ký ghi ở trên đó, tìm thấy vị bác sĩ kia.
Sau đó không lâu, Khương Dư Miên trở về biệt thự Thanh Sơn, cũng bảo ông Triệu giữ bí mật chuyện hôm nay đi tới bệnh viện. Cô bỏ lại báo cáo kiểm tra vào trong túi áo khoác của Lục Yến Thần, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn ở chung giống như bình thường.
Lúc Lục Yến Thần xử lý công việc ở phòng làm việc, cô cũng ở bên cạnh bận bịu việc của mình, ngồi lúc lâu, cô ngẩng đầu nhắc nhở: “Tay của anh mới khôi phục không lâu, vẫn luôn duy trì tư thế này thì sẽ mệt mỏi đó.”
Cô giả vờ tùy ý chạm vào cánh tay Lục Yến Thần, anh lại co rụt lại theo phản xạ.
Đó là động tác trốn tránh.
Có mấy người lúc gặp khó khăn sẽ không hét to để phát tiết sự đau đớn, bọn họ đã quen thu lại cảm xúc, nhưng lại không có nghĩa là không thèm để ý, chỉ là sẽ áp chế nó, che giấu nó vào trong vực sâu không thể nhìn thấy.
Nếu bạn cúi đầu nhìn xuống, trong khoảnh khắc đó sẽ bị nuốt chửng.
Anh kiêu ngạo như vậy, tay phải lại thành chỗ thiếu sót của anh.
Trước đây anh bế cô bước đi nhẹ như không bế thứ gì, bây giờ lại chỉ có thể dắt tay cô. Rốt cuộc cô đã biết tại sao sau khi ngủ một giấc trên xe vào ngày đó, Lục Yến Thần lại hoàn toàn thay đổi phản ứng.
Anh một mình nuốt lấy sự cực khổ này, chỉ muốn biểu diễn một mặt bình an cho cô xem.
Khương Dư Miên không đâm thủng, làm như không chú ý đến động tác này, trở về chỗ ngồi đóng sách vở chuyên ngành lại: “Em xem mệt rồi, đi tắm trước đây.”
Lục Yến Thần nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, anh chỉ nghĩ như bình thường, cô chuẩn bị trước khi đi ngủ.
Khương Dư Miên đi rồi, anh lại vén ống tay áo lên lần nữa.
Mạnh mẽ như anh thì cũng sẽ sợ.
Anh sợ Khương Dư Miên phát hiện, sợ cô tự trách, áy náy, càng sợ lúc cô cần, anh không tự mình bế cô dậy nổi.
Lục Yến Thần đẩy ống tay áo xuống, tốc độ ngón tay gõ trên bàn càng lúc càng nhanh, trong lòng lại buồn bực.
Nhìn như này không giống anh bình thường, nhưng lại là chân thật.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra lần nữa, người đàn ông dừng động tác phát tiết lại, sắc mặt bình tĩnh không lay động.
Nhưng khi anh ngước mắt lên, lại không hề rời mắt đi nữa.
Cô gái trẻ mặc áo tắm, bên hông thắt nơ con bướm rất lỏng lẻo, hai vạt áo giao vào nhau thành một hình chữ V rất thấp, lờ mờ lộ ra độ cong, tuyên bố bên trong không hề nhỏ.
Theo bước đi của cô, nó hiện càng ngày càng rõ ràng.
Ánh mắt bỏ quên trên người cô dần dần nóng rực, gò má Khương Dư Miên đỏ bừng, cô lại không thẹn thùng chạy trốn như trước đó.
Khương Dư Miên dừng lại trước mặt anh, tay phải xoa xương quai xanh bên trái, kéo áo tắm xuống một chút.
Hình con bướm hiện ra dường như còn xinh đẹp hơn so với hình trước đó anh đã từng nhìn thấy.
Lục Yến Thần nhìn cô chằm chằm, không chớp mắt, giọng nói khàn khàn: “Em có biết mình đang làm gì không?”
Đây cũng không phải giọng điệu nghi vấn.
Khương Dư Miên không thèm đếm xỉa, cầm lấy tay anh, nâng lên đến chỗ hình con bướm: “Anh thích cái này mà, không phải sao?”
Cô hy vọng Lục Yến Thần phá tan phòng tuyến kiềm chế kia, bất luận là dùng phương thức nào.
Một lúc lâu sau, Lục Yến Thần chậm rãi mở miệng, nói cho cô biết: “Không phải.”
Đáy mắt Khương Dư Miên xuất hiện một chút ngạc nhiên, nhưng một giây sau, đột nhiên cô không kịp chuẩn bị liền bị người kia khiêng lên bả vai.
Khương Dư Miên không nhịn được giật mình hét lên, từ phòng làm việc đi tới phòng ngủ, cô bị ném lên giường.
Dây buộc lỏng lẻo đã bị rơi, cô ngồi ở trên thảm lông mềm mại, trước người bị khí lạnh lùa vào.
Nhưng rất nhanh, một hơi thở cực nóng phả đến, đầu tiên là xâm chiếm khu vực hình con bướm.
Như thế vẫn chưa đủ, có người chủ động dâng bảo vật lên dẫn anh vào cuộc, anh cũng không tiếp tục khống chế dục vọng xâm chiếm, mở rộng biên giới đất đai được.
Dường như Khương Dư Miên lại nhìn thấy ánh mắt bị kích thích của Lục Yến Thần khi chặn cô tại cửa ra vào vào đêm đó, mang theo ý đồ xâm chiếm vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lục Yến Thần cười lên, rung động lòng người như vậy, chân thật hơn với bất kỳ một lần nào.
Anh thả con bướm ra, ngón tay mò xuống dưới: “So với tiểu Hồ Điệp, anh yêu thích Tiểu Miên Miên hơn.”