Thiếu 1 chương H, độc giả tự tưởng tượng ~
Đây có lẽ là lần tắm lâu nhất và mệt mỏi nhất mà Khương Dư Miên trải qua trong đời.
Mái tóc ướt vẫn nhỏ giọt, trong phòng tắm bốc hơi nghi ngút nên không thấy lạnh chút nào.
Đầu óc trống rỗng không có chút lý trí nào để phân tích, cả người kiệt quệ phải nhờ Lục Yến Thần đỡ mới không ngã xuống đất. Khương Dư Miên dựa vào lồng ngực anh thở dốc, rất lâu vẫn chưa điều hòa được hơi thở.
- --Đọc FULL tại
Khương Dư Miên cũng không biết họ đã ở trong này bao lâu, tiếng nước chảy không ngừng gột rửa các dấu vết vương vãi khắp nơi. Sau đó, Lục Yến Thần lau khô tóc và quấn áo choàng tắm cho cô, bên trong không mặc gì.
Đi ra phòng tắm, Khương Dư Miên ngáp một cái thật dài, ngũ quan trên mặt chuyển động, đôi mắt phủ lên một lớp hơi nước: "Buồn ngủ quá."
Lục Yến Thần chỉ vào cái ghế bảo cô ngồi xuống: "Lau khô tóc mới ngủ.”
Thời điểm yêu đơn phương Lục Yến Thần, cô cảm thấy từng hành động cử chỉ của đối phương về mình đều là sự quan tâm quý giá. Ở bên nhau rồi Lục Yến Thần thường lo liệu mọi việc, hệt như ba cô.
“Anh giống ba em quá.” Chắc là con sâu ngủ gặm mất lý trí của cô, vô tình thốt ra ‘những lời thầm kín’. Khương Dư Miên hậu tri hậu giác, cả người run lên.
Thế nhưng lời đã thốt ra nào được rút lại, Lục Yến Thần nghe rõ từng câu từng chữ. Ngón tay anh đang định bấm công tắc máy sấy tóc dừng lại, trong căn phòng yên tĩnh, hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Lục Yến Thần trầm ngâm: "Nếu em muốn hét lên thì được thôi.”
- --Đọc FULL tại
Khương Dư Miên chớp chớp mắt: "?"
Lục Yến Thần vén mái tóc dài của cô sang một bên, ánh mắt anh rơi vào ‘vết dâu tây’ giữa chiếc cổ trắng ngần, chân thành đề nghị: “Nhưng để hôm khác thì tốt hơn.”
Khương Dư Miên: "..."
Anh còn dám.
Tiếng máy sấy ù ù bên tai, Khương Dư Miên khẽ lẩm bẩm mắng anh không biết tiết chế, mấy lời phàn nàn nhỏ rí đều bị tiếng ồn nuốt chửng, không đáng kể.
Tóc cô dài, phải sấy khô toàn bộ trước khi đi ngủ, việc này rất mất thời gian. ‘Người làm’ còn chưa lên tiếng mà Khương Dư Miên ngồi một chỗ hưởng thụ buồn chán lại mệt chỉ muốn ngủ, cô cầm điện thoại lên xem, còn chưa hết ngày.
“Mới có mười một giờ, sao buồn ngủ quá.” Cô buồn chán cằn nhằn.
Lục Yến Thần nghiêm túc giải quyết câu hỏi của cô ấy: "Tập-thể-dục dễ mất sức, quá đỗi bình thường."
Khương Dư Miên: "..."
Làm thế nào mà anh ấy nói ra mấy chủ đề ‘nhuốm màu bụi trần’ trong dáng vẻ nghiêm túc như vậy chứ.
Cuối cùng tóc cũng được sấy khô, Khương Dư Miên lập tức leo lên giường chuẩn bị đi ngủ, nằm xuống thì sực nhớ mình còn đang mặc áo choàng tắm. Bên trong không mặc gì, thay đồ rồi ngủ vậy.
“Anh Yến Thần, giúp em lấy váy ngủ trên giá đi.” Khương Dư Miên sai người đàn ông vừa cất máy sấy tóc, gọi người sai việc nên giọng nói mềm mại như kẹo bông gòn.
Lục Yến Thần rất sẵn lòng giúp cô làm những việc này, anh thong thả bước đến giá treo quần áo tạm thời, gỡ bộ đồ ngủ xuống, nhưng không phải bộ Khương Dư Miên nói.
Khương Dư Miên không hề hay biết, thậm chí cô ngồi ở trên giường cởi dây buộc áo choàng tắm, lộ ra cảnh tượng bên trong.
Cô đơn thuần chỉ muốn thay đồ ngủ, không nhận ra ánh mắt sáng rực của người đàn ông bên giường.
Làn da của con gái mềm mại và mỏng manh, dùng sức một chút cũng để lại dấu vết rõ ràng, trên người Khương Dư Miên rải rác các ‘chiến tích’ của anh, như thể cả người được gắn mác ‘Lục Yến Thần’.
Khương Dư Miên làm rất nhanh, để áo choàng tắm lên giường, cô lười di chuyển nên nhờ Lục Yến Thần giúp đỡ.
Khương Dư Miên giơ hai tay đưa qua, Lục Yến Thần im lặng để cô sai vặt.
Trước đó trong phòng tắm quá ‘sôi động’, tóc của anh cũng ướt cả, Lục Yến Thần vào phòng tắm tắm lại rồi sấy.
Tóc anh ngắn nên không mất nhiều thời gian gội đầu như Khương Dư Miên.
Đã đến giờ đi ngủ, Lục Yến Thần đứng trên giường thì phát hiện người kêu ca buồn ngủ khi nãy vẫn chưa chịu chợp mắt, ánh mắt dán chặt vào anh.
Lục Yến Thần rút bàn tay đang định tắt đèn lại: “Không phải em nói em buồn ngủ sao?”
Khương Dư Miên chui vào trong chăn lắc đầu: "Hình như qua giấc rồi, hết buồn ngủ.”
Đôi khi Lục Yến Thần nói cô lắm chuyện thực sự không oan uổng chút nào.
Khương Dư Miên ngoan thì có ngoan, nhưng sâu bên trong cô ẩn chứa một loại mị lực, biết cách sai khiến người khác.
Xưa kia, người tránh không kịp là cô, còn bây giờ người quấn lấy cũng là cô. Lục Yến Thần nằm nghiêng người, ‘cái cục’ mềm mại lại ấm áp bên cạnh lăn qua, Khương Dư Miên luồn tay qua cánh tay anh và ôm anh.
Lục Yến Thần thấy buồn cười, cánh tay cô mảnh khảnh, so với cánh tay cơ bắp của anh thì chẳng khác gì một đứa trẻ đang cố gắng ôm một người lớn.
Hai người nằm gần đến mức có thể nghe rõ tiếng thở của nhau.
Khương Dư Miên nhắm mắt lại, cúi đầu vùi vào trong lòng anh mà ngủ.
Lục Yến Thần thở gấp, luồn ngón tay vào mái tóc khô của cô.
Bình thường Lục Yến Thần thích xoa đầu cô lắm, Khương Dư Miên cũng không ý kiến. Những ngón tay trên cánh tay lướt lên cổ người đàn ông, khi cô nhắm mắt dỗ giấc ngủ, một luồng nhiệt nóng bỏng bao trùm trái tim cô.
Cô đã bị ‘nắm thóp’.
Đây là sự tiện lợi của đồ ngủ.
Khương Dư Miên thu tay về, nhẹ nhàng đẩy anh: "Anh làm gì vậy?"
“Câu hỏi này phải để anh hỏi mới phải.” Bảo là muốn ngủ, còn ‘lần mò’ vào người anh, anh cũng đâu phải tu sĩ thanh tâm quả dục.
Bị phản công, Khương Dư Miên không chịu thừa nhận ngược lại còn lên án: "Rõ ràng là anh giở trò."
“Miên Miên, anh không hề cử động.” Anh không chỉ cố tình tuyên bố, mà còn dùng sức để cho cô cảm nhận được.
Khương Dư Miên muốn phản kháng, nhưng cô hiểu rõ Lục Yến Thần. Trong bầu không khí như thế này, cô càng phản kháng, anh càng ra sức, thế là cô bèn biến thành con cá muối, lỡ phóng lao phải theo lao, cô tưởng tượng mình là một con cá ướp muối, trực tiếp đập nó: "Hồi nãy bị rút cạn nhiều lắm rồi, mệt lắm rồi.”
Lục Yến Thần di chuyển ‘chiến địa’ chạm vào ngón tay của cô và đan mười ngón vào nhau: “Là anh ‘di chuyển’ mà, em mệt gì chứ?"
Ánh đèn trên đầu bị che khuất, Khương Dư Miên mở to mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, ánh mắt mơ hồ: “Hình như em bị yêu tinh hút cạn năng lượng rồi.”
Lục Yến Thần mỉm cười: "Vậy em là yêu tinh gì?"
Trong đầu Khương Dư Miên chỉ có ‘cá ướp muối’, không chút nghĩ ngợi liền buột miệng nói: "Yêu tinh cá ướp muối."
Lục Yến Thần nói: "Sai rồi."
Rốt cuộc, cô không phải là cá ướp muối thực sự, cá ướp muối còn biết cách trở mình, cô cũng bị Lục Yến Thần lật người.
May mà hôm sau là chủ nhật nên được nghỉ ngơi.
Khương Dư Miên hoàn toàn hiểu rằng cô và Lục Yến Thần có xung đột với kế hoạch hẹn hò nghiêm túc, họ bèn nằm dài ở nhà, ăn uống vui chơi các thứ không lo nghĩ.
Vào buổi trưa, Khương Dư Miên nhận được cuộc gọi từ Tần Chu Việt, nói rằng Quả Quả về nhà luôn miệng nhắc “chị Miên Miên” và muốn gọi video với cô. Khương Dư Miên vui vẻ nhận lời, chủ động gọi video với cô bé.
Tần Chu Việt bắt máy, khuôn mặt bầu bĩnh và đáng yêu của Nguyên Quả Quả xuất hiện trong màn hình.
Nguyên Quả Quả phấn khích chào cô trong video: "Chị Miên Miên."
“Buổi chiều vui vẻ nha, Quả Quả.” Trước mặt một đứa trẻ bốn tuổi, cô sẽ vô thức trở nên đáng yêu khi nói chuyện.
Nguyên Quả Quả nói rất nhiều, thao thao bất tuyệt mà không có tí liên kết nào. Khương Dư Miên hơi khó hiểu, nhưng giọng nói non nớt của trẻ con rất đáng yêu, chỉ cần nghe cô bé nói thôi cũng thấy thích.
Thỉnh thoảng khi Lục Yến Thần đi ngang qua camera, Nguyên Quả Quả tinh mắt và chủ động gọi chú. Khương Dư Miên giơ điện thoại lên, Lục Yến Thần bèn gật đầu với người bên kia.
Khương Dư Miên chợt bắt được một chi tiết nhỏ thú vị: “Cô bé gọi anh là chú, gọi em là chị, có phải là khoảng cách thế hệ không?”
Lục Yến Thần quay đầu lại, ánh mắt bao trọn gương mặt cô: "Em cũng có thể gọi anh là chú, anh không ngại đâu."
Khương Dư Miên giật giật khóe miệng.
Khoảng miệng mồm thì cô làm không lại.
Lục Yến Thần ở bên ngoài lịch sự nhã nhặn, còn ở nhà thì không là ‘con người’ nữa. Nhưng chính là anh có khả năng đó, bất kể lời nào thốt ra từ miệng anh, với giọng điệu và dáng vẻ có một không hai của anh, lại rõ nghiêm túc.
Hai người trò chuyện không đầu không đuôi mà được cái nhiều thứ để nói.
Nguyên Thanh Lê và Nguyên Tây Mạt đều là tên hay, còn Nguyên Quả Quả thì đơn giản hơn nhiều, khi được hỏi tại sao, Tần Chu Việt tiếp lời: "Đang ăn táo thì sanh con bé."
Tần Chu Việt cũng đề cập đến ý nghĩa tên của con gái mình, còn nhỏ thì nghe dễ thương đấy, nhưng lớn rồi không phải rất ấu trĩ sao?
Anh ta không dám phản đối, chỉ có thể gián tiếp dò hỏi, Nguyên Tây Mạt nói: "À, mới cắn một miếng táo thì chuyển dạ.”
Khi đó, Nguyên Tây Mạt đã nghĩ, gọi ‘Nguyên Táo” thì kì cục quá, bèn đổi thành Quả Quả, nghe dễ thương hơn hẳn.
Ngày cuối tuần nhàn nhã kết thúc, Khương Dư Miên phải trở lại công việc và tiếp tục tăng ca.
Thứ Tư, Lục Yến Thần cho cô biết mình phải đi công tác ra nước ngoài.
“Bao lâu?” Khương Dư Miên cắn đũa hỏi.
“Một tuần.” Lục Yến Thần múc một tô canh và đẩy đến trước mặt cô.
"Ồ ~" Khương Dư Miên bưng tô, nụ cười đến mang tai.
Lục Yến Thần nhắc nhở: "Anh còn chưa đi mà.”
Khương Dư Miên ngẩng đầu: "Hả?"
Lục Yến Thần khịt mũi: “Tém cái môi cong vào.”
Nói thật thì Khương Dư Miên cũng không cự tuyệt chuyện này, tình yêu mà, kẻ kéo người đẩy mới thú vị. Mà Lục Yến Thần thực sự rất giỏi khoản đó, anh thường xuyên giày vò cô đến sức cùng lực kiệt, có thể khuây khỏa một tuần cũng tốt.
Vé máy bay của Lục Yến Thần đã đặt xong và sẽ cất cánh vào thứ năm. Khương Dư Miên vùi đầu vật lộn trong phòng nghiên cứu không đi tiễn được, nhưng lần này có trợ lý Diêu đi cùng đã lo liệu mọi thứ trong chuyến đi.
Sau khi máy bay hạ cánh, Lục Yến Thần gửi cho Khương Dư Miên một tin nhắn như đã hứa, Khương Dư Miên đang đếm thời gian và nhìn điện thoại, đúng lúc nhận được tin nhắn.
Xem ra, hai người có chênh lệch múi giờ, lại thêm công việc nên ít khi trò chuyện, đương nhiên hỏi thăm sáng tối thì không thể thiếu.
Đến ngày thứ tư xa cách, hai người mới dành thời gian gọi video.
Khương Dư Miên ngồi trong hoa viên, màn đêm sao trời trên đỉnh đầu, chào anh: "Chào buổi tối."
Bên Lục Yến Thần trời đã hửng sáng, rèm cửa được kéo ra một phần, ánh nắng ban mai chiếu vào tạo nên vẻ lu mờ.
Đêm qua anh có uống rượu, Lục Yến Thần vừa thức dậy, soi vào camera, tóc tai rối bù. Khương Dư Miên quan sát rất tỉ mỉ, anh cởi hai cúc áo, cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện, và thêm ánh mắt mơ màng kia, hấp dẫn quá.
Bình thường lúc Lục Yến Thần ở nhà, cho dù cùng nằm trên giường, Khương Dư Miên cũng không dám khiêu khích anh vào sáng sớm đâu, bởi vì thời điểm này người đàn ông cực kỳ nhạy cảm.
Bây giờ ở bên kia màn hình, tà tâm nổi lên, Khương Dư Miên không chút kiêng dè mà quan sát, nhìn không chớp mắt.
Cô hỏi qua điện thoại: "Lục Yến Thần, anh dậy rồi sao?"
Lục Yến Thần phát ra âm thanh từ khoang mũi: "Ừm."
Khương Dư Miên ngồi trên ghế treo, mũi chân khẽ đung đưa: “Em thấy anh còn chưa tỉnh hẳn.”
Giọng điệu của Lục Yến Thần đều đều: "Ồ? Em thấy hả?"
Khương Dư Miên: "Đúng vậy, ánh mắt của anh có phần tỉnh táo pha chút ngái ngủ.”
Hình ảnh qua camera của cô chuyển động theo cái ghế treo, Lục Yến Thần phủ nhận: “Em sai rồi."
“Em còn nghe ra.” Khương Dư Miên kìm mũi chân, dừng lại, nghiêm túc nói: “Giọng anh bây giờ nghe không giống bình thường.”
Anh ngước mắt lên hỏi: “Có gì khác?”.
Khương Dư Miên cong khóe môi, cố ý kéo dài: "Bây giờ rất... gợi cảm."
Mặc dù cô cố ý hạ thấp hai từ cuối cùng, nhưng trong môi trường yên tĩnh Lục Yến Thần vẫn có thể nghe rõ giọng nói của cô.
Lục Yến Thần nheo mắt, ánh mắt đần trở nên tỉnh táo: "Em cũng khác với thường ngày."
Khương Dư Miên khó hiểu: "Hả? Em khác chỗ nào?"
Lục Yến Thần chỉ ra: "Giờ em gan lắm."
Bị ‘đàn áp’ đã lâu, Khương Dư Miên tranh thủ anh ở nước ngoài xa xôi mà cố tình trêu ghẹo anh, đây là đòn phản công của Khương Dư Miên.
Hai người biết rõ về nhau.
Tuy nhiên khi các cặp đôi nhắc đến kiểu chủ đề thế này không khác gì đang ve vãn nhau.
Đi theo Thịnh Phỉ Phỉ và Lục Yến Thần, Khương Dư Miên như ‘mưa dầm thấm lâu’, cô gái có học lực cao đã không còn là cô gái nhỏ đỏ mặt khi bị trêu chọc xưa kia nữa. Cô giờ đây không chỉ giỏi bắt ý mà còn ngày một táo bạo hơn.
Cô dựa vào ghế treo, đưa điện thoại sát gần mặt, đôi mắt to lộ ra vẻ chân thành: "Ca ca, sao anh lại nói em như vậy."
Lục Yến Thần run rẩy, suýt nữa làm rớt điện thoại.
Trước đây, dù thế nào cô cũng không chịu gọi, dần dần tên gọi này đã trở thành ‘lời khêu gợi’ không còn vẻ trong sáng nữa.
"Ca ca, bây giờ anh có nhớ em không?"
"Chỗ em tối rồi, đi ngủ thôi."