Thừa Kế Di Sản Của Anh Hai Tiện Thể Hưởng Luôn Đứa Con Trai Của Ảnh

Chương 8




“Chú ơi, con thích chú. Con thích chú nhiều năm rồi.”

Phó Thành tháo mặt nạ, ôm chặt cơ thể trần trụi của anh, quyến luyến ngửi tới ngửi lui vùng cổ nhạy cảm, đầu lưỡi liếm xương quai xanh, tay vò đầu ngực, từ giọng điệu đến động tác không cái nào không nhuốm mùi tình dục. “Con nằm mơ cũng muốn làm chú, trong bồn tắm, trên bàn sách, ngoài ban công, ở phòng khách, trong nhà bếp, chỗ nào cũng được, chỉ cần người đó là chú. Con muốn chú, muốn tách chân chú ra đâm sâu vào, muốn chú khóc lóc cao trào, muốn trên người chú chỉ có mùi của con, khiến trong mắt chú không thể thấy ai khác ngoại trừ con.”

Phó Tuyết Thâm bị lời nói trắng trợn của cậu làm bối rối, ngồi yên tại chỗ không biết làm gì, mặc cậu hết sờ rồi lại liếm.

“Con không dám thể hiện ra, con sợ chú bị dọa, sợ chú ghét con, đuổi con đi. Nhưng với mấy ngày sống chung vừa qua, con phát hiện thật ra chú cũng không ghét con, đúng không?”

Anh không dám lên tiếng, hiện tại Phó Thành đang trong trạng thái kích động vô cùng nguy hiểm. Nếu anh nói đúng chắc chắn đối phương sẽ càng hưng phấn, sau đó cái mông của anh sẽ gặp xui xẻo; nếu câu trả lời là không chẳng khác nào dội một chậu nước lạnh xuống đầu cậu, cậu mà giận thì chuyện đang đợi anh phía trước cũng không tốt lành gì.

Tốt nhất đừng nói, nghe cậu nói là được.

“Chú thấy cơ thể của con sẽ đỏ mặt, sẽ có phản ứng. Điều đó chứng tỏ chú có cảm giác với con, chú cũng thích con, đúng không chú?”

Phó Tuyết Thâm kiên quyết giả làm người câm.

“Không trả lời vậy con coi như chú đồng ý.” Phó Thành tựa đầu trước ngực anh, há miệng ngậm một bên đầu v*. Phó Tuyết Thâm thở gấp, hoảng sợ lùi về sau nhưng lại vì phần eo bị  nắm chặt mà không thành công, bàn tay bên hông dùng lực đẩy anh về trước, đầu lưỡi càn rỡ liếm láp, đầu v* bị mút đến phát ra tiếng.

Quá vô lý. Đến lúc này anh không thể nào giả làm người câm được nữa, biểu cảm hoảng loạn, đưa tay đẩy cậu ra, “Không được…”

“Chú đừng để ý đến thân phận của con, chú cứ coi con là người bình thường có khát khao giữ lấy người mà mình thích. Người đàn ông này không ham giàu sang, không trêu hoa ghẹo nguyệt. Trong mắt hắn chỉ có chú, hắn sẽ yêu và chăm sóc chú cả đời.”

Phó Thành tiếp tục liếm đầu v* còn lại, trêu đến Phó Tuyết Thâm ngửa đầu rên rỉ, vòng eo run rẩy. Bàn tay nắm chân anh khẽ siết lại rồi buông lỏng, men theo cẳng chân hướng lên trên, lướt qua đùi đến mông, thăm dò hang động bí mật giữa khe mông. Bờ mông trắng mịn, lỗ nhỏ ẩm ướt ngượng ngùng đóng kín, bị ngón tay cậu ấn nhẹ vào bèn mở miệng ngậm lấy.

Hơn một nửa lý trí đã rơi vào tay giặc, đúng như lời cậu nói, anh thật sự có những suy nghĩ không nên có với cậu, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã chậm rãi thành hình. Lúc đầu, anh cho rằng cậu cũng như bao người khác đến lừa gạt số tài sản anh hai để lại, vì vẻ ngoài vừa mắt nên kéo lên giường, làm xong thì đuổi đi. Sau này hay tin cậu là con ruột của anh hai anh mới tự dặn lòng kiềm chế, một bên nhẫn nhịn một bên lại bị cậu hấp dẫn. Anh muốn người con trai trẻ tuổi khôi ngô này, thời gian sống chung càng dài dục vọng càng mãnh liệt, món đồ chơi kia cũng là vì không nhịn được nữa mới mua về.

Và ngay lúc này, món đồ chơi đó đã lặng lẽ nằm trong thùng rác, còn ngón tay cậu lại chôn sâu trong cơ thể anh. Phó Tuyết Thâm nhịn không được rên rỉ, dương v*t giữa hai chân cương cứng, quy đầu chảy ra chất dịch màu trắng.

Hậu huyệt lại bị mở rộng, Phó Thành đút thêm một ngón tay vào. Anh nhíu mày nắm chặt vai cậu, khoảng cách gần giúp anh nhìn rõ đường nét như tạc tượng của đối phương. Anh cắn chặt răng, trừng mắt, không lâu sau đã buông vũ khí đầu hàng, dùng sức đánh vai cậu, mắng: “Thằng nhóc! Cậu đừng có hối hận!”

Cháu thì cháu, dù sao từ trước đến nay Phó Tuyết Thâm anh cũng không phải người tốt lành. Hơn nữa là Phó Thành tự đâm đầu vào, không phải anh cố ý dẫn đi sai đường, không thể trách anh.

Phó Thành biết anh đã hoàn toàn buông xuôi, cậu mừng rõ ôm anh, mặt cọ loạn trước ngực, “Chú ơi chú ơi… Con thật sự thích chú.”

Vừa nãy rõ ràng là một chú sói, nháy mắt đã biến thành chó lớn dính người, làm nũng vẫy đuôi. Phó Tuyết Thâm vừa bực vừa buồn cười, gõ đầu cậu, “Thằng nhóc này…” Mới nói được một nửa đã bị cậu ôm nâng lên, bước về phía phòng tắm.

Anh giật mình, hai tay ôm chặt cổ cậu, “Cậu muốn làm gì?”

“Con muốn làm chú trong phòng tắm.”

– Còn tiếp –