Thừa Tướng Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Chương 38: Cửu Thành Ưng, tôi chịu thua




Tiếng những chú sói giữa ban ngày hú lên, Giai Kỳ cùng Cửu Thành Ưng ở trong sân, đang chơi cùng đàn chó Pit Bull, bị tiếng sói làm phiền, Giai Kỳ tắc lưỡi, lớn tiếng hâm he chúng.

" Thôi nào! Ồn ào quá! "

Lũ sói ngậm mỏ lại ngay, nhìn cô với ánh mắt hờn tủi, do chúng thấy cô thân với đàn chó Pit Bull, có chút giận dỗi, con nào con nấy cũng lúi húi đi quanh chỗ cô, ấm ức cụp đuôi.

Giai Kỳ rất hiểu chúng, biết chúng lại giận, ngoắt tay, vẫy gọi đám giặt làm nũng kia.

" Qua đây! "

" Ư! "

Chỉ với một cái ngoắt tay, chúng chạy bổ vào người Giai Kỳ, 4 5 con vẫy đuôi quấn quýt, có con còn chạy sang chỗ hoa hải đằng tím, ngoạm vào miệng đưa sang cho Giai Kỳ, bày tỏ sự yêu quý với chủ nhân.

" Em thích hoa hải đằng tím ư? " Cửu Thành Ưng vuốt ve chó của anh, ở bên cạnh thắc mắc, chăm chăm ánh mắt vào đóa hoa trong tay Giai Kỳ.

Ánh mắt của cô gái nhỏ kia rất khác, nhìn đó hoa một cách trìu mến, trong vườn của Cửu Thành Ưng có vô vàn loại hoa, đơn vô số kể. Hải đằng mà Giai Kỳ cầm trong tay còn có những màu khác, nhưng cô lại chỉ thích màu tím pha chút đượm buồn, khiến Cửu Thành Ưng sinh lòng tò mò.

" Rất thích!

Tôi rất thích hải đằng tím! " cô xoa xoa ngón tay lên cánh hoa, cảm nhận sự mềm mại của chúng.

Cửu Thành Ưng chăm chú, lúc này Giai Kỳ rất dịu dàng, nữ tính, chiếc váy mà anh chọn cho Giai Kỳ, giữa vườn hoa đầy màu sắc này càng tôn lên nét thuần khiết của cô.

Trước mặt Cửu Thành Ưng, Giai Kỳ đưa đóa hoa lên cao, giữa ánh nắng mặt trời, xoay xoay nó, đôi mắt hổ phách long lanh, đẹp như mặt nước biển, không rời khỏi thứ vẻ đẹp đơn giản kia, môi mọng của Giai Kỳ cong lên ngọt ngào, tiếp tục thì thào với Thành Ưng.

" Thật ra trước đây tôi không hề thích hoa!

Phải nói là ta chẳng bao giờ để ý những thứ này...

Nhưng mà...

Từ khi tôi phá hủy phòng thí nghiệm quay về... "

Giai Kỳ ngừng hơi dài, xoay mặt sang Cửu Thành Ưng, đôi mắt kia híp nhẹ do phản ứng nhỏ của ánh nắng, the thé giọng kể với anh.

" Hình như trong kí ức đã mất của tôi...

Rất thích loài hoa này! " cô đặt tay cầm hoa, hờ hững vào một bên mắt.

" Kí ức... " Cửu Thành Ưng lẩm bẩm, thầm nghĩ, chắc Giai Kỳ sau biến cố, não bộ của cô bị công kích, bắt đầu hoạt động bình thường, phần kí ức đã mất dường như đang quay về.

Dù, điều này anh không chắc chắn, nhưng Cửu Thành Ưng hiểu, muốn khiến một người mất đi kí ức, có trở lại là một chặn đường vô cùng gian nan, nhất là với một cô gái bị mất đi cảm xúc quá lâu, khó để cô nhớ cụ thể từng chi tiết.

Cửu Thành Ưng không tra hỏi, âm thầm nghĩ cách giúp Giai Kỳ, và cũng vì một điểm nhỏ cô tiếc lộ, đã cho anh thêm tia hy vọng, tìm cách giúp Giai Kỳ lấy lại kí ức.



" Giai Kỳ, trời nắng gắt rồi! Vào nhà thôi! " Cửu Thành Ưng dịu dàng đưa tay che lên đầu Giai Kỳ, đỡ cô đứng lên.

Anh nắm tay Giai Kỳ vào trong, đợi khi cô vào phòng anh liền viện lý do tìm Đinh Hề Tiết, sai Hề Tiết tìm địa điểm trồng nhiều hoa hải đằng tím nhất. Rồi, anh nhanh chóng quay về với Giai Kỳ.

* Cạch *

" Giai Kỳ! " tiếng của Cửu Thành Ưng truyền tới trước khi anh xuất hiện.

" Anh làm gì gọi lớn vậy? "

Giai Kỳ ngồi ở sofa, tay nâng tách trà nhâm nhi, nhíu mày khó chịu dõi theo Cửu Thành Ưng.

Người đàn ông cao to kia, lén giấu biểu cảm, lãnh đạm đến gần Giai Kỳ, đặt mông xuống ngồi sát gần cô.

Từ ngày Giai Kỳ mất đi sức mạnh, không còn làm những việc đánh thuê, chém mướn, cũng không đi hộ tống cho các quan chức cấp cao như trước nữa. Hoàn toàn bị Cửu Thành Ưng giữ khư khư ở Cửu gia, anh giữ cô từ lúc chưa biết được tình cảm của bản, đến tận bây giờ khi anh rõ tình cảm của mình, tính chiếm hữu cũng tăng vọt, lúc nào cũng kè kè bên Giai Kỳ.

" Giai Kỳ! "

Cửu Thành Ưng kéo lấy tay cô, áp vào mặt mình, nâng niu, trước ánh mắt có phần dò xét, anh vẫn giữ nguyên thái độ, như kẻ không thể thiếu hơi người yêu, ôm ấp tay cô.

" Giai Kỳ! Giai Kỳ! " anh gọi tên cô mãi, chẳng chịu nói.

Khóe môi của Giai Kỳ giật giật, khó ưa, dứt khoát rút tay mình về, làm của Cửu Thành Ưng hụt hẫng, bày bộ mặt hờn dỗi, ngang nhiên kéo tay cô lần nữa.

" Ai cho em rút tay vậy? " anh gắt gỏng, giữ khư khư tay cô, còn lấy luôn tách trà trong tay cô uống nốt số nước còn lại trước mặt Giai Kỳ, để hạ hỏa.

" Thừa tướng, có phải đầu óc anh có vấn đề không?

Sao lại nắm tay tôi mãi thế? Còn gọi tên tôi chẳng thèm nói rõ? " Giai Kỳ bức xúc tra hỏi, muốn rút tay, Cửu Thành Ưng lại dai như đỉa đói, đùng đẩy cầu kéo qua lại.

" Chẳng phải em muốn tôi thể hiện tình cảm giống chó sói sao?

Tôi đang quấn lấy em đó! "

Cửu Thành Ưng đáp, kéo luôn tay còn lại của Giai Kỳ, giữ chặt. Đã thế, anh còn lấn tớ, tự tiện ngã người, gối đầu lên đùi Giai Kỳ, để hai tay cô vào lồng ngực, xoay người ôm trọn tay cô và bụng nhỏ, vùi đầu vào đó.

Cái đầu của anh, ngọ ngoạy liên tục, diễn đúng hành động của một con chó, khiến Giai Kỳ cười lên bất lực, lần này cô không cãi được, là cô yêu cầu. Chó sói hay chó đều có thói quen quấn quýt chủ, hoặc bạn đời, cách Cửu Thành Ưng thể hiện tình cảm là đang rõ ràng làm theo lệnh cô.

Giai Kỳ tự trách vô cùng, tự trách bản thân vì thách thức một kẻ dám nói dám làm như Cửu Thành Ưng, tự trách vì cô mở miệng nói ra câu ngu ngốc.

" Thừa tướng, coi như lần này tôi sai!

Có thể yêu đương bình thường không?

Tôi sắp bị anh làm cho hóa chó giống anh rồi đấy! " Giai Kỳ ngân dài giọng, chịu nhận sai, đẩy người Cửu Thành Ưng lên, thở hơi não nề.



Cửu Thành Ưng bày ra bộ mặt đắc ý, nghe cô muốn yêu một cách bình thường, càng làm tăng ý định trêu ghẹo Giai Kỳ trong anh.

" Ưm... " anh ậm ừ trong cuốn họng, chống cằm, cười lên trông rất gian manh, trước ánh mắt của kẻ si tình, Giai Kỳ thật sự không quen với cách hành xử này.

Thừa tướng cao ngạo ngày nào bị cô hành hạ, bỗng chốc ngoan ngoãn, khiến cô khó lòng thích nghi, Cửu Thành Ưng cứ nhìn mãi làm Giai Kỳ lần đầu thấy ngượng ngùng, rót một tách trà khác giả vờ khát nước tránh ánh mắt kia.

" Giai Kỳ! " anh lại gọi.

" Giao phối đi! " tiếng nói dõng dạc vang lên.

* Phụt *

Giai Kỳ sặc nước, phun hết vào mặt Cửu Thành Ưng, cho anh lãnh trọn dòng nước nóng bỏng, câu nói vừa nãy khiến cô mất kiềm chế, kinh ngạc chẳng ngậm miệng lại kịp.

" Xin, xin lỗi! " Giai Kỳ luống cuống, đứng bật dậy muốn đi lấy khăn lau mặt cho Cửu Thành Ưng, nào ngờ tay cô bị anh giữ lại, kéo cô ngồi bịch xuống ghế.

Cửu Thành Ưng dùng tay quẹt đi lớp nước, thở một hơi nặng trịch, sắc mặt của anh có phần xám xịt, tự mình đứng lên vào ngay phòng tắm rửa mặt mũi.

Tiếng nước xả mạnh bên trong, Giai Kỳ nghe rất rõ, còn tưởng Cửu Thành Ưng đã nổi giận, như vậy cũng đúng ý cô, không phải nghe những lời điên rồ lúc nãy, cô mảy may không quan tâm tới nữa, tiếp tục nhâm nhi trà nóng.

Chỉ vài phút, rất nhanh người đàn ông kia lại quay ra, đứng tồng ngồng trước mặt Giai Kỳ, áo ngoài của anh cởi bỏ rồi, để lộ thân tráng kiện, từ lúc Giai Kỳ chung phòng với anh chưa từng thấy anh cởi trần, phút chốc không thích nghi, ánh mắt lấm lét cúi đầu xuống.

Cửu Thành Ưng chống nạnh, cười cười gian manh trước biểu hiện xấu hổ của Giai Kỳ, thích thú với câu nói trêu ghẹo vừa rồi của anh, chính là anh, dùng cách cô hay làm chọc lại cô. Trông anh bây giờ như kẻ chiến thắng rất hả hê, thủng thẳng ngồi cạnh, còn gánh tay lên vai Giai Kỳ rất tự nhiên.

" Cửu Thành Ưng! " Giai Kỳ nhíu mày, khuôn mặt nhăn nhó, hất vai.

" Tôi đã nói coi như tôi sai rồi mà! Sao anh thù dai vậy? " Giai Kỳ nổi đóa, nhìn cách Cửu Thành Ưng thể hiện lúc này, cô biết tỏng anh đang trả đũa lại những chuyện trước đây, dùng cách cô đối xử với anh trả lại cô.

Lần đầu Giai Kỳ phải chịu thua, nhượng bộ trước Cửu Thành Ưng, để anh được nước, trêu ghẹo cô, tức mà không làm được gì.

" Cửu Thành Ưng! " Giai Kỳ cộc cằn trong tiếng gọi.

Đôi mắt nhỏ kia híp tít lại, Cửu Thành Ưng cười toe toét đáp trả câu nói của cô, chọc cho Giai Kỳ nổi giận, đứng bật dậy muốn đi ra ngoài.

" Á! " tiếng Giai Kỳ la lên.

Cả cơ thể mảnh mai, ngã xuống vào người Cửu Thành Ưng, lập tức bị anh giữ chặt, gương mặt anh điểu hệt như kẻ d.âm dê, giở giọng ghẹo Giai Kỳ.

" Giai Kỳ bé bỏng, ai cho em đi vậy? " anh chu môi tự ý hôn xuống má Giai Kỳ.

Cơ ngực rắn rỏi áp sát hai tay khẳng khiu đang phòng thủ, Giai Kỳ nheo một bên mắt, nhếch môi chê bai. Tuy cô không cấm Cửu Thành Ưng gần gũi, nhưng không cho phép anh lạm dụng trả đũa cô.

" Cửu Thành Ưng, tôi chịu thua! Anh đừng dùng cách này nữa được không?

Tối sắp hóa chó thật rồi đấy! "