Thừa Tướng Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Chương 40: Anh cũng khó chịu ư?




Đầu óc Cửu Thành Ưng bị dục vọng lấn át, không nghe nổi tiếng nói của Giai Kỳ, bây giờ anh chỉ muốn chiếm lấy cô gái nhỏ ở bên dưới, đầu óc anh mụ mị, đưa môi ẩm ướt lên cổ nhỏ của cô thì thầm.

" Giai Kỳ, tôi không đợi được nữa rồi!

Làm người phụ nữ của tôi...

Hãy làm người của tôi nhé! "

Giọng anh bứt rứt, khàn khàn khó nghe, cái tay càn rỡ, kéo lấy quai áo mỏng, còn thô bạo muốn xé nó ra.

Giai Kỳ phản ứng rất nhanh, chặn lại ngay, lớn tiếng mắng anh.

" Cửu Thành Ưng, đồ háo sắc!

Tôi chỉ có hai bộ đồ thôi đấy! Anh xé rách lấy gì để tôi mặc hả? " cô khẽ vào tay anh, dùng khối cơ bắp bé tí tẹo chống lại với một con trâu to lớn.

Hôm nay rất lạ, bao nhiêu sức mạnh của Giai Kỳ bỗng tan biến, không đẩy nổi thân xác to kềnh kia ra khỏi người mình, cứ như sức lực bị ai đó lấy đi mất, Giai Kỳ như cô gái bình thường, chống đối trong vô lực.

Cửu Thành Ưng cố tình không nghe theo, mạnh tay muốn xé rách đồ Giai Kỳ, còn trơ trẽn đáp lại lời cô.

" Ngày mai tôi mua cho em cả trăm bộ! "

Dứt câu, anh thật sự thô bạo xé đi một phần quai áo, làm Giai Kỳ giật bắn người, ngồi bật dậy, lùi vào một góc giường, đưa hai tay ra trước ngực, làm hành động cản trở.

" Cửu Thành Ưng, có gì thì từ từ! Không chơi thô bạo nào

Tôi tự cởi được! Anh mà còn xé nữa tôi thua đủ với anh! " Giai Kỳ quát tháo, nghiêm mặt giận anh.

Cửu Thành Ưng đang lên cơn, nhưng nghe Giai Kỳ hâm dọa, anh phải tịnh tâm lại, ngồi xếp bằng trên nệm, tay chống lấy cằm, rất điềm nhiên, gật đầu.

" Vậy em cởi đi! Tôi đang chờ đây! " anh kiên nhẫn, hai mắt trông chờ.

Giai Kỳ có chút không quen, nếu trước kia cô không có cảm xúc thật, rất tự nhiên không ngại, nhưng bây giờ thì khác, cô có cảm xúc, còn biết Cửu Thành Ưng yêu mình. Đã vậy, hôm nay bị anh còn tấn công dồn dập, cả người cô bị một cảm giác lạ lấn át, lần đầu thấy ngại trước mặt một người đàn ông.

Vài phút sau.

* phù * Giai Kỳ thở một hơi dài, rồi lại hít lấy một hơi thật sâu, nhắm mắt can đảm, hai tay nhỏ kéo lấy chiếc áo thun đang rách, vứt bỏ xuống sàn. Nửa phần thân trên nóng bỏng, khiêu gợi, kích thích cặp mắt d.âm dục kia, Giai Kỳ quỳ gối trên nệm, hai tay đặt lên đùi, giống với cách ngồi bó gối, cô mở to đôi mắt hổ phách chăm chăm xem Cửu Thành Ưng ngắm nghía.

Người đàn ông kia, không phải lần đầu trông thấy cô khỏa thân, không phải lần đầu trong thấy thứ kì quang trân bảo của Giai Kỳ, vẫn ngơ ngác như kẻ ngốc trước người đẹp.

Cửu Thành Ưng không ngậm được cái miệng thèm thuồng, chóp chép liên tục, bộ ngực nảy lửa chẳng có gì che đậy, gợi tình anh, hai nụ hoa hồng hào, dựng đứng mời gọi môi mỏng thưởng thức.

" Anh nhìn đủ chưa? " Giai Kỳ cất tiếng, bị anh nhìn đến mức muốn muối mặt.

Nghe cô hỏi, Cửu Thành Ưng không thể thoát ra được mê cung của cô, hơi thở dồn dập phát ra, anh bò qua chỗ Giai Kỳ, ghé sát vào tai cô mà nói một từ " chưa ".



Anh nâng gương mặt yêu kiều kia lên, đặt vào đó một nụ hôn sâu, tiếp tục thì thầm bên tai cô.

" Tôi có nhìn cả đời vẫn không thấy đủ...

Giai Kỳ...em đẹp lắm! Sao em lại đẹp đến vậy? " anh tấm tắc khen cô, tiếp tục hỏi.

" Giai Kỳ bé bỏng, em sẵn sàng chưa? "

Giai Kỳ đang cứng nhắc người, nghe câu nói thỏ thẻ dịu dàng, các cơ đang gò bó bỗng thả lỏng hết, xoay mặt sang đôi môi của Cửu Thành Ưng, để nó chạm vào môi cô, hờ hững mà đáp lại.

" Tôi sẵn sàng rồi! "

Tiếng nói của cô dụ hoặc, tăng cơn hưng phấn trong người Cửu Thành Ưng, hôn ngay môi mọng, đầu lưỡi của anh, quấn quýt triền miên đầu lưỡi của Giai Kỳ. Bàn tay không yên phận, bóp lên bầu ngực mềm mại, đàn hồi, vần vò nó đủ hình thù, anh dùng hai ngón tay, se nụ hoa hồng, hết bên này đến bên khác.

Cơ thể mảnh mai co giật nhẹ, bị anh kích thích, nụ hoa của cô se cứng, căng lên và đau, cảm giác khó chịu vô cùng, Giai Kỳ không thích cảm giác này, dùng tay muốn đẩy Cửu Thành Ưng ra.

Tên đàn ông đó, trong cơn hưng phấn đỉnh điểm, không dễ dàng cho cô thoát khỏi tay anh, cố ý giữ tay cô lại, nhắm mắt hôn điên cuồng, ép cô ngã người xuống giường.

" Ưm...Cửu Thành Ưng! Tôi khó chịu quá! " gọng Giai Kỳ bứt rứt, bị Cửu Thành Ưng hôn lên cổ, còn liếm láp kích thích tế bào trong cô chạy tán loạn.

" Giai Kỳ, ngoan! Lần đầu...sau này em sẽ thích! " Cửu Thành Ưng dụ dỗ.

Như lời anh nói, lần đầu của những cô gái sẽ phải trải qua sự kích thích khủng khiếp, còn phải trải qua một cơn đau. Giai Kỳ không ngoại lệ, có điều cô khác với các cô gái bình thường, cô không biết rõ quá trình tình dục phải trải qua, rất khó tiếp nhận nó.

" Cửu Thành Ưng, dừng lại nhé!

Người tôi khó chịu lắm! " Giai Kỳ ngửa cổ, hai tay giằng xé tấm ga.

Cửu Thành Ưng bên trên, làm lơ lời cô, cắm đầu hôn lên ngực cô, ngấu nghiến như thú hoang bị bỏ đói lâu ngày. Hai tay anh thuần thục, cởi đồ mình ngay trước mặt Giai Kỳ, cơ thể đẹp như tượng tạc phô bày trong không khí, anh cắn vào nụ hoa hồng của Giai Kỳ, rời môi khỏi đó. Bầu ngực căng tức, giật giật liên tục vì bị anh công kích, dính đầy mật ngọt từ miệng anh.

Giai Kỳ đang khó chịu, còn nhìn thấy thân thể anh, sự khó chịu đó tăng lên gấp bội, mắt cô theo bản năng, lượt khắp nơi, khi cô trượt đôi mắt thơ ngây xuống dưới. Thứ tượng trưng cho đàn ông của Cửu Thành Ưng sớm đã dựng đứng, to lớn, trướng cao, cô còn thấy nó đầy gân guốc, trông rất đáng sợ.

" Cửu Thành Ưng, gớm quá! " cô chê bai thẳng thừng.

Hai mắt hổ phách nhìn nó không rời, vừa chê vừa thấy lạ, Cửu Thành Ưng không ngại, cũng không quê trước lời cô nói. Âu cũng do cô đâu hiểu biết những thứ thầm kín này, trong mắt Cửu Thành Ưng, Giai Kỳ như trang giấy trắng, sạch sẽ không có một vết mực.

" Rồi từ từ em sẽ thích nó! " anh cười đểu.

Cô gái bên dưới không hiểu ý anh, thật sự không thích thứ đó, ánh mắt không rời khỏi nó được, tự hỏi, thứ to lớn ấy làm sao có thể vừa với chỗ nhỏ bé của cô?

Trong khi Giai Kỳ còn đang hoảng loạn, Cửu Thành Ưng bắt đầu tấn công cô, hai tay thuần thục lột chiếc quần duy nhất trên người cô ra.

" Á! " Giai Kỳ la lên một tiếng, không kịp trở tay, nửa phần thân dưới hoàn toàn trơ trụi.

Hai chân mảnh khảnh, cọ cọ liên tục, cố che đi chỗ thầm kín kia, Giai Kỳ ngượng đỏ cả mặt, nhéo vào bắp tay của Cửu Thành Ưng, mắng anh.

" Đồ hạ lưu nhà anh! Sao anh dám cởi quần của tôi? "



" Giai Kỳ, cưng à!

Làm chuyện người lớn không cởi quần sao làn được chứ? "

Giọng anh gian manh, trêu ghẹo Giai Kỳ ở bên dưới, anh càn rỡ, hôn lên xương quai xanh.

" Con mẹ anh! Cũng phải để tôi tự cởi chứ! " Giai Kỳ nổi đóa, chửi thề, đấm một phát vào ngực Cửu Thành Ưng, lực đánh của cô bây giờ cứ như mèo cào, tự dưng mất hết sức lực, không làm tổn hại được tên to con kia.

Bàn tay mềm mại, bị Cửu Thành Ưng giữ lại, hôn lên cổ tay, cười thích thú, anh thích dáng vẻ đáng yêu này, cũng thích dáng vẻ của Giai Kỳ khi lãnh đạm, cô dù ở trạng thái nào cũng vô cùng đáng yêu.

" Giai Kỳ bé bỏng!

Đợi em cởi lâu lắm! Tôi giúp em cho nhanh! " anh dùng lời trơ trẽn lại ghẹo Giai Kỳ.

Cô gái nhỏ bực bội, thượng cẳng chân, liền bị Cửu Thành Ưng tóm, thuận thế tách hai chân cô ra, để lộ vùng mặt hiểm nhỏ. Giai kỳ tá hỏa, trước ánh mắt xâu xé của Cửu Thành Ưng, cô xấu hổ đưa tay che nó lại theo bản năng.

" Đừng! " anh kéo hai tay cô ra.

Rồi, anh ngẩn mặt, đưa mắt long lanh của mình, chúi đầu hôn vào gáy cổ của Giai Kỳ, thì thầm.

" Ngoan nào! Giai kỳ bé bỏng!

Em đồng ý cho tôi ăn em thì phải nghe lời tôi chứ! "

" Tôi đồng ý...nhưng mà...

Anh làm tôi khó chịu quá! " Giai Kỳ nức nở, hốc mắt tự dưng ầng ậng lệ, cả giọng nói cũng nhè nhè như đang khóc.

" Cửu Thành Ưng, có cách nào khiến tôi không khó chịu không? " cô hỏi một câu hết sức ngây thơ.

Cửu Thành Ưng cười ngặt nghẽo, bất lực với cô gái ở bên dưới, Giai Kỳ đang khó chịu, anh cũng rất khó chịu, làm sao anh có thể giúp cô đây?

" Giai Kỳ, cưng à!

Tôi cũng đang khó chịu lắm đây! " anh ngân giọng bất lực, bày tỏ cảm xúc của mình.

Giai Kỳ nghe không hiểu, tưởng rằng, làm chuyện người lớn Cửu Thành Ưng cũng không thích, cô đờ mặt ra đó nói mấy lời lẽ vô tri.

" Anh cũng khó chịu ư?

Vậy đừng làm nữa, mắc công tôi và anh điều không thích! "

" Giai Kỳ! " Cửu Thành Ưng mím môi, bất lực nhân đôi, anh thật sự bó tay với cô.

Không có lời lẽ nào cô không cãi lại, trong cái cảnh đáng lí phải lên cao trào, Giai Kỳ lại ngốc đến mức muốn đạp đi cảnh ái muội này.