Thừa Tướng Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Chương 48: Anh đang muốn làm gì sao ?






Cửu Thành Ưng xoa trái tay, xuýt xoa vì đau, đôi mắt nhỏ lén phán xét Giai Kỳ, bình thường cô lúc nào cũng hung dữ, chỉ khi nằm dưới thân anh mới thấy được vẻ yếu mềm của cô, anh tắc lưỡi, thầm nghĩ, đúng là phụ nữ thật khó hiểu.

" Còn dám nhìn ? " Giai Kỳ quát lên, làm Cửu Thành Ưng giật bắn, ôm chặt lấy Giai Kỳ ngó sang chỗ khác.

Chiếc xe lái ra ngoại ô mất hơn 3h đồng hồ, vừa đến nơi, cái nắng nóng ở đây đã chào đón cả hai, tài xế mở cửa xe, Giai Kỳ đặt chân ra đất, liền ngẩn mặt ngó lên trời cao, cái nắng xuyên qua mảnh vải bịt đôi mắt hổ phách của cô, khó chịu, cô liền tháo nó ra, để đôi mắt được nhìn ngắm quang cảnh, ánh nắng gắt làm đôi mắt ấy long lanh như ánh vàng.

" Giai Kỳ, vào trong thôi ! " Cửu Thành Ưng lãnh đạm, khoác tay qua hông nhỏ, cử chỉ ôn nhu dành cho hôn thê nhỏ, đưa Giai Kỳ vào trong.

Trước mặt họ, một cánh đồng hoa rộng, là hoa hải đằng tím mà Giai Kỳ thích, cô gái nhỏ nhìn chúng sơ bộ, liền hiểu ngay được ý của Cửu Thành Ưng.

Anh đưa cô đến đây, để cô nhìn nhắm loài hoa cô yêu thích nhất, anh nhớ rõ sở thích của cô, khiến cô phải kinh ngạc, trong lòng dâng lên hân hoan.

Cửu Thành Ưng vì cô, cất công tìm kiếm nơi này, còn bỏ ra số tiền lớn để bao trọn vùng ngoại ô trồng đầy hoa, cho Giai Kỳ ở đây trong vòng một tuần lễ, tận hưởng.

" Giai Kỳ, em thấy sao ? " Cửu Thành Ưng dang tay khoe mẽ việc tốt của mình.

Giai Kỳ không vội đáp, đang lạc vào trong suy nghĩ, cô nhìn hoa hải đằng tím rất thích, nhưng lại có một chút cảm giác lạ thường, cứ như nơi này rất quen thuộc với cô.

" Cửu Thành Ưng, nơi này...

Trước đây là gì ? " Giai Kỳ hỏi câu khó hiểu.

Cửu Thành Ưng tuy không rõ, nhưng nghe cô thắc mắc, anh lấy giấy giới thiệu sơ bộ cánh đồng hoa hải đằng tím ở đây ra, đọc một hồi mới nói cho Giai Kỳ nghe.

Nơi này, từng là khu đồn điền cao su của một ông chủ lớn, cũng có trồng hoa hải đằng tím, không nhiều, nhưng ông chủ của khu này, sớm đã bị giết chết vào 3 năm trước, tất cả tài sản đều theo di chúc của ông ta, sung vào công hủy, biến đồn điền thành vườn hoa hải đằng tím.

" Tên của ông ta là gì ? " Giai Kỳ phản ứng nhanh mãnh liệt với lời nói của Cửu Thành Ưng, trong đầu cô, hình ảnh lúc cô bị đuối nước lại hiện lên.

" Hạn Trịnh Hạo ! " Cửu Thành Ưng đáp lại câu hỏi, nhíu mày khó chịu, trông Giai Kỳ lộ rõ nét đăm chiêu.

Người đàn ông bắt đầu sinh nghi, tự hỏi, chẳng lẽ Giai Kỳ đang nhớ lại ? Chẳng lẽ vừa thấy hoa hải đằng tím não bộ của cô liền bị kích thích ?

Cửu Thành Ưng đứng im đó, lặng lẽ dõi theo cô gái nhỏ, bàn tay mềm mại sờ vào từng đóa hoa, gương mặt luôn lộ rõ nét phức tạp, nhìn giáo giác khắp nơi.

Mà, Giai Kỳ khi nghe cái tên Hạn Trịnh Hạo, liền biết ngay, người đó chính là gả đàn ông bị cô lấy đầu vì những tội ác của ông ta, cũng là người xuất hiện trong tâm trí cô khi bị đuối nước. Cô không thể ngờ, bản thân lại có những kí ức liên quan tới kẻ độc ác ấy, bắt đầu sinh tò mò, có thể ông ta và người phụ nữ kia có liên quan với cô trong quá khứ.

Hiện tại, Giai Kỳ không thể nhớ rõ mọi chuyện ngay, dù cố gắng kích thích não bộ, ép cho nó hình thành sự việc xảy ra trong lúc đuối nước, vẫn không thu được kết quả gì.

Đầu của cô, truyền đến một cơn đau dữ dội, hai tay bất giác ôm lấy nó, gào lên.

" Ưm... "

" Giai Kỳ ! Em làm sao vậy ? "

Cửu Thành Ưng hốt hoảng, chạy đến đỡ lấy cô gái nhỏ, bàn tay đầy móng dài, co quắp, bấu lên bắp tay anh, gương mặt của Giai Kỳ tái mét, " Ưm ưm " trong miệng, làm người đàn ông luống cuống.

" Giai Kỳ, Giai Kỳ !

Em ổn không ?

Đừng làm tôi sợ ! "

Hơi thở của người phụ nữ nặng trịch, hai mắt cô ửng lệ, rồi cơ mặt đang căng hết cỡ bỗng chùng xuống, Giai Kỳ tựa đầu lên vai Cửu Thành Ưng, dường như đã bình tĩnh hơn một chút.

Có lẽ, do cô bức ép đầu óc quá mức, nên mới sinh cơn đau đầu tạm thơi, bấy giờ cô gái nhỏ đã qua cơn, thiết nghĩ không thể dùng cách gượng ép tìm lại kí ức, tạm thời cô nên ở lại đây, điều tra mọi thứ.

Giai Kỳ đẩy Cửu Thành Ưng ra, trước mặt anh, mềm giọng, yêu cầu.

" Cửu Thành Ưng, liệu có thể ở lại đây vài ngày không ? "

" Giai Kỳ, em ổn chứ ? " Cửu Thành Ưng không trả lời, hỏi ngược lại.

Thấy, Giai Kỳ gật đầu, anh mới vào trọng tâm câu hỏi.

" Giai Kỳ cưng à ! Em thích ở đây sao ? " Cửu Thành Ưng khẽ vuốt phần tóc mai ươn ướt mồi hôi lạnh.

Giai Kỳ không ngần ngại, gật đầu lần nữa, còn nói ra sự thật với Cửu Thành Ưng.

" Tôi thấy nơi này rất quen ! Dường như có thứ gì đó ở đây liên quan đến kí ức của tôi...

Cho nên...tôi nhất định điều tra rõ ! "

" Phì ! " Cửu Thành Ưng cười nhỏ.

Hóa ra là như vậy, cuối cùng anh cũng tỏ, biểu hiện lúc nãy của cô.

" Giai Kỳ của tôi !

Em yên tâm, tôi đã bao trọn nơi này cho em ở lại một tuần lễ rồi !

Em cứ thoải mái đi ! Không đủ tôi mua luôn nơi này cho em ở ! "

Cửu Thành Ưng cưng chiều Giai Kỳ, đỡ cô đứng lên, khoác tay qua eo cô, thể hiện sự hào phóng của mình với người yêu, vì lấy lại kí ức cho cô anh chẳng ngại chi bất cứ thứ gì.

Giai Kỳ đối với sự dịu dàng của Cửu Thành Ưng, dần dần quen, cũng dần hình thành sự cảm mến với anh. Cả hai bắt đầu đi quanh cánh đồng hoa rộng lớn, nhìn thật kĩ từng nơi, tìm chút gì đó khơi gợi lại kí ức, đến tận xế chiều, ánh nắng dần tắt, cả hai vẫn còn ở đó.

Người phụ nữ nhỏ đi cả ngày trời, chẳng lấy được thêm thông tin gì, ngoài thông tin của người đàn ông đã chết kia, cô bắt đầu lộ nét mất kiên nhẫn trên cánh đồng.

" Giai Kỳ, chuyện gì cũng phải từ từ

Em đừng gấp ! Thời gian còn nhiều mà " Cửu Thành Ưng biết cô gái nhỏ đang rầu rĩ, nhỏ giọng động viên cô.

Họ đi quanh cánh đồng này cả một ngày trời, bên ngoài bóng đêm đang kéo đến, cũng đến lúc họ quay về khách sạn nghỉ ngơi. Giai Kỳ phải ngừng lại việc điều tra, cô còn nhiều thời gian, nghe theo Cửu Thành Ưng nhẫn nại.

" Chúng ta về khách sạn đi, tôi đói rồi ! "

Giai Kỳ khiễng chân, để Cửu Thành Ưng theo cô, họ rời khỏi cánh đồng hoa, ở ngay một homestay gần cánh đồng ấy. Tất cả mọi thứ điều được Cửu Thành Ưng chu đáo chuẩn bị, để Giai Kỳ ở gần đó, tiện cho cô có thể sang đó ngắm hoa tìm kí ức bất cứ lúc nào.

Đêm đó, cả hai ở lại, mọi thứ điều diễn ra bình thường, đến hôm sau, Giai Kỳ cùng Cửu Thành Ưng tiếp tục sang cánh đồng, hôm nay đúng ngày kiểm tra cây định kì, sẽ có người làm vườn vào làm việc, Giai Kỳ tìm đến họ dò hỏi, lấy một chút manh mối của người đàn ông kia.

Nhưng, chẳng hỏi được gì, Hạn Trịnh Hạo là một kẻ ác, sau khi chết mọi thứ liên quan điều bị nhà nước tiêu hủy, trừ di nguyện về hoa hải đằng tím, được du di cho thực hiện.

Những người nghe nhắc đến ông ta luôn dành những câu miệt thị, Giai Kỳ nhớ lại, trước khi giết chết Hạn Trịnh Hạo, cô có nắm sơ qua thông tin của ông ta, vợ con không có, chỉ có những cô hầu gái được ông ta nuôi dưỡng để thỏa mãn dục vọng.

Có lẽ, những người này sẽ biết chút ít manh mối, nhưng điều khó ở đây, những người làm vườn cho Giai Kỳ biết một tin chẳng tốt, phần lớn những cô hầu đó đã chết, những người còn sống đều xa xứ, không một ai để lại bất cứ dấu về nào.

Giai Kỳ nghe xong, việc tìm kí ức của cô đã tăng thêm phần khó khăn.

" Giai Kỳ, đừng lo quá !

Tôi sẽ cho người tìm kiếm tung tích những người đó cho em ! " Cửu Thành Ưng khuyên cô.

" Không cần đâu ! " Giai Kỳ chán nản.

Hơn mười mấy năm mất kí ức, hy vọng rồi lại hụt hẫng, Giai Kỳ sớm đã quen với điều này, dù sao cũng chẳng biết khi nào cuộc đời cô kết thúc, cứ bình tĩnh tìm kiếm cũng không sao.

Giai Kỳ sợ mình làm ảnh hưởng tâm trạng của Cửu Thành Ưng, liền điều tiết tâm trạng, bình thản nhất có thể, kéo theo anh đi ngắm hoa, lần này không cắm đầu cắm cổ vào tìm kiếm kí ức nữa.

Cả hai rong chơi như đi hưởng tuần trăng mật, đến gần xế chiều, những người chăm sóc cây theo định kì cũng rời khỏi cánh đồng, không còn lại bóng người nào ngoài Giai Kỳ và Cửu Thành Ưng.

Cô gái nhỏ đứng cạnh người đàn ông ngay gần một tán cây cổ thụ lớn, nhắm mắt tận hưởng gió chiều mát mẻ, mang theo hương thơm của hoa cỏ. Đàn chim trên trời cao bắt đầu bay về tổ, cả những con bướm hút mật cũng thế, chúng gấp gáp chạy trốn màn đêm.

Giai Kỳ đưa tay, đón lấy những con bướm đang tung cánh đầy phấn, trên người cô còn ám mùi hoa hải đằng tím, chúng bị dẫn dụ bay đến đậu trên người cô không chút phòng bị.

" Mấy con bướm phiền phức này ! " Cửu Thành Ưng ở cạnh, thấy chúng xúm lại, sợ những hạt phấn trên cánh chúng ảnh hưởng sức khỏe, liền đưa tay đuổi chúng đi.

" Nhẹ tay thôi ! Chúng rất mềm yếu đấy ! " Giai Kỳ ảm đạm nhắc nhở, không ngăn cản hành động của Cửu Thành Ưng.

Ngón tay của cô còn đang để một con bướm đậu lên, ngắm nghía nó, màu sắc sặc sỡ của chúng làm tâm trạng của Giai Kỳ được thả lỏng.

" Giai Kỳ, em còn nhảy lên cây được không ? "

Cửu Thành Ưng bỗng cất tiếng, hỏi một câu lạ thường, như đang có ý định gì đó.

" Còn !

Nhưng tôi không vác nổi anh đâu ! " Giai Kỳ đạm mạc đáp, hẩy ngón tay cho con bướm bay đi.

Người phụ nữ đang bịt mắt kia, tháo bỏ chiếc khăn, xoay về phía Cửu Thành Ưng, lạnh giọng tra hỏi.

" Anh đang muốn làm gì sao ? "