Bởi vì cô vẫn chưa quên được khuôn mặt làm người ta ghét bỏ của Cố Nghiêu Dã cách đây không lâu.
Lúc này ngay cả khi vẻ mặt anh có ôn hoà, nhẹ nhàng nói chuyện với cô, cô cũng không muốn phản ứng lại với anh.
“Khả năng em phải đi trước, công việc trong cục nặng nề, một mình Tư Tư gánh không nổi.”
Giang Tĩnh Nguyệt nói câu này với Chu Thỉ.
Giọng điệu của cô dịu dàng, nghe vào thuỳ mị động lòng người.
Thái độ hoàn toàn khác khi đối mặt với anh.
Giống như hai người khác nhau.
Chu Thỉ hiểu công việc Giang Tĩnh Nguyệt bận rộn, nên cũng không giữ cô lại.
Anh cũng ân cần dặn dò cô cứ yên tâm đi trước, bên Cố Nghiêu Dã và Cố Tri Vi để anh chào hỏi.
Giang Tĩnh Nguyệt có chút do dự, cô không yên tâm để Chu Thỉ một mình đối mặt với hai anh em Cố Nghiêu Dã.
Nhưng đúng lúc Cố Tri Vi vừa từ phòng rửa tay trở về, vì vậy Giang Tĩnh Nguyệt không tiện mở miệng thúc giục hai anh em họ ăn nhanh xong giải tán.
Vì lý do công việc, Giang Tĩnh Nguyệt phải để Chu Thỉ một mình tiếp tục ăn tối với hai anh em Cố Nghiêu Dã.
Trước khi đi, cô cố ý ghé vào tai Chu Thỉ thì thầm với anh.
Nếu một hồi anh cảm thấy không thoải mái khi ở lại với hai người Cố Nghiêu Dã, thì cứ trực tiếp rời đi, không cần phải do dự.
Coi như để lại cục diện rối rắm, trở về cô sẽ giải quyết.
Chu Thỉ dở khóc dở cười, dùng giọng ấm áp nhắc nhở Giang Tĩnh Nguyệt mình không phải là một đứa trẻ.
Hơn nữa, không có lý do gì để bạn gái dọn dẹp mớ hỗn độn cho mình.
“Vậy được, mọi người ăn tiếp đi, tôi đi trước.” Giang Tĩnh Nguyệt chào hỏi, sau đó đứng dậy xách túi rời khỏi bàn.
Cô phải chạy vội về cục, trước khi đi còn không quên đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn.
Lúc này, tại quầy lễ tân của nhà hàng không có nhiều người trả tiền.
Giang Tĩnh Nguyệt lấy ví từ trong túi ra.
Chỉ một hai phút sau, một bóng người cao gầy đột nhiên xuất hiện sau lưng cô.
Với cánh tay dài và gầy của người đàn ông đưa qua tai cô, đưa cho nhân viên thu ngân một tấm thẻ đen.
“Quét của tôi đi.” Giọng nam trầm thấp mạnh mẽ.
Đầy áp lực, làm người ta không dám chất vấn, vì vậy chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của anh.
Vì vậy, nhân viên thu ngân đã quẹt thẻ của Cố Nghiêu Dã, còn đưa hóa đơn cho anh bằng cả hai tay.
Lúc này, Giang Tĩnh Nguyệt đang lấy ví từ trong túi ra, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Cô quay đầu lại nhìn Cố Nghiêu Dã đang cất thẻ hóa đơn đi, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: “Anh làm gì vậy?”
Bữa ăn này nên do cô và Chu Thỉ mời khách, Cố Nghiêu Dã đang diễn tuồng gì vậy?
Giang Tĩnh Nguyệt không hiểu, nhưng trong lòng vẫn cô sinh ra mấy phần cảnh giác với anh.
Theo bản năng, cô cách xa anh một chút.
Cố Nghiêu Dã thấy vậy, khóe môi nhếch lên: “Không phải em vội vàng chạy về làm việc sao, còn có thời gian thanh toán hóa đơn sao?”
Giang Tĩnh Nguyệt cau mày, trong lòng cảm thấy khó tả.
Luôn cảm thấy Cố Nghiêu Dã thay đổi quá nhanh, khiến mọi người không thể biết anh đang nghĩ gì.
“Còn chưa đi sao?” Người đàn ông lại nói, liếc nhìn ra ngoài cửa lớn nhà hàng.
Giang Tĩnh Nguyệt lúc này mới thoát ra khỏi một bụng đầy nghi ngờ của mình.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, không muốn tiếp tục kéo dài chuyện thanh toán hóa đơn với người đàn ông: “Anh gửi hóa đơn cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”
Tối nay nói thế nào cũng không thể để Cố Nghiêu Dã trả tiền.
Người đàn ông không nói gì nhưng gật đầu với cô, cúi đầu ừ một tiếng.
Sau đó, Giang Tĩnh Nguyệt yên tâm rời đi, cũng không quay đầu lại.
Cô bước ra khỏi nhà hàng, quét chiếc xe đạp dùng chung bên đường rồi phóng nhanh về phía cục thành phố.
Cô hoàn toàn không để ý Cố Nghiêu Dã ở phía sau không xa, mặc áo sơ mi và vest, cũng quét một chiếc xe đạp chung, đạp xe chậm rãi, đi theo cô ấy.
Trên bàn ăn vừa rồi, Giang Tĩnh Nguyệt còn nhắc nhở Cố Tri Vi rằng Thẩm Quyến gần đây không yên bình, để cô bé không nên ra ngoài một mình vào ban đêm.
Kết quả vừa đảo mắt, cô đã đạp xe chạy lung tung.
Thật là không có chút ý thức cảnh giác an toàn nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Nghiêu Dã liền mắng Chu Thỉ.
Mắng anh làm bạn trai không xứng chức, lại để bạn gái một mình rời bàn ăn, cũng không đưa tiễn.
Thật không biết mắt của con nhóc Giang Tĩnh Nguyệt kia thế nào, vậy mà lại coi trọng anh ta.
Vỉa hè trước cửa Cục Công an thành phố rợp bóng cây.
So với sự hối hả và nhộn nhịp của những nơi khác, khu vực này càng lộ vẻ nghiêm túc, an lành và yên tĩnh hơn.
Giang Tĩnh Nguyệt đỗ chiếc xe đạp chung tại địa điểm được chỉ định, nhặt chiếc túi trong giỏ và đi đến vào cửa chính cục thành phố.
Qua khóe mắt, cô vô tình thoáng thấy Cố Nghiêu Dã đang đi theo mình.
Người đàn ông mặc áo sơ mi, áo vest và quần tây, một thân chính trang lịch sự, có khí chất hơn người.
Nhưng lại đi xe đạp chung...
Hình ảnh quả thực là kỳ lạ khó mà diễn tả bằng lời.
Nhưng điều mà Giang Tĩnh Nguyệt để ý nhất lúc này là sao Cố Nghiêu Dã lại đi theo cô.
Hơn nữa hiển nhiên là anh vẫn luôn đi sau cô, còn bám theo một đoạn.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Giang Tĩnh Nguyệt trở nên lạnh lùng, cô nhìn Cố Nghiêu Dã đi xe đạp chung dần dần dừng lại trước mặt cô.
“Anh đi theo tôi làm gì?” Giang Tĩnh Nguyệt trực tiếp hỏi, giọng điệu không tốt lắm.
Cố Nghiêu Dã nghe vậy cũng không hề tức giận, chỉ lầm lũi chống xe xuống, đá vào chân chống một không cách quá thuần thục.
Sau đó, người đàn ông đứng ở trước mặt Giang Tĩnh Nguyệt, thân hình cao lớn thẳng tắp như cây tùng bách, chắn gần hết tầm mắt của cô.
Cố Nghiêu Dã: “Tôi thấy em rất không có thành ý.”
Vừa nói, anh vừa đút một tay vào túi quần sờ điện thoại.
Giang Tĩnh Nguyệt ngơ ngác nhìn anh, với ánh mắt nghi ngờ, chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi người đàn ông này.
Sao cô lại không thành tâm?
Mười phần trăm cổ phần còn chưa đủ thành ý?
Nhìn vẻ mặt của cô, Cố Nghiêu Dã biết trong lòng cô nhất định lại đang mắng anh.
Nhưng dù là như vậy, tâm trạng anh cũng rất tốt, cho nên tự nhiên nguyện ý nói thêm vài câu: “Em nói về chuyển tiền cho tôi, vậy tôi hỏi em, em định chuyển như thế nào?”
“Em có kết bạn WeChat với tôi không?”
“...” Sau đó Giang Tĩnh Nguyệt phát hiện ra, kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cô đã thay đổi tất cả thông tin liên lạc của mình, bao gồm số điện thoại di động, WeChat.
Rõ ràng, Cố Nghiêu Dã cũng biết rất rõ điều này.
Trong lúc nhất thời, Giang Tĩnh Nguyệt có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn không thể hiểu hành vi của Cố Nghiêu Dã chỉ vì thêm WeChat chuyển khoản mà đặc biệt đạp xe theo cô.
“Tại sao không trả lời?” Người đàn ông cúi thấp người, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên xuất hiện trước mặt Giang Tĩnh Nguyệt.
Cô sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lảo đảo lui về phía sau nửa bước: “...”
“Nói em không thành tâm còn tức giận?” Người đàn ông chú ý tới vẻ né tránh của cô, lại đứng thẳng như không có chuyện gì, kéo dài khoảng cách với cô.
Giang Tĩnh Nguyệt khẽ mím môi, không muốn tranh luận với anh, trực tiếp lấy điện thoại di động ra: “Anh quét tôi hay tôi quét anh?”
Cô hỏi Cố Nghiêu Dã.
Các đốt ngón tay của người đàn ông đang lần mò tìm chiếc điện thoại di động trong túi quần hơi cứng lại.
Đáy lòng dâng lên cảm giác căng thẳng khó tả, bắt đầu từ lúc nãy nhịp tim đã trở nên rất nhanh.
Im lặng một lúc, người đàn ông sắc mặt bối rối lấy điện thoại ra, giọng nói có chút khàn khàn, không quá dễ chịu: “Em quẹt.”
Anh mở mã QR của mình đưa cho Giang Tĩnh Nguyệt.
Người phụ nữ ngước mắt liếc anh một cái, không nói gì chỉ quét qua rồi thêm anh làm bạn.
“Nhớ gửi hóa đơn cho tôi rồi tôi sẽ chuyển tiền cho anh.” Giang Tĩnh Nguyệt giải thích xong, cô rời đi trước.
Cô bước lên bậc thềm, bước đi thật nhanh, bóng lưng càng lúc càng xa.
Cố Nghiêu Dã đang đứng dưới chân lối vào của Cục thành phố, tay cầm điện thoại di động, nhìn bóng dáng xinh đẹp dần đi xa cho đến khi hoàn toàn biến mất, không nhìn thấy gì nữa.