Nói xong, cô nghĩ tới điều gì, hỏi Bạch Tư Tư: “Cô ấy rất hot sao?”
“Rất nổi tiếng, ừm, thật ra mà nói, cô ấy nổi tiếng ở nước ngoài hơn trong nước.”
“Nhưng em nghe nói gần đây cô ấy trở lại Trung Quốc để phát triển, muốn thử tiến quân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.”
“Sư phụ, hình như chị rất hứng thú với cô ấy.” Bạch Tư Tư một tay chống trên bàn Giang Tĩnh Nguyệt, nghiêng đầu cười với cô: “Thật hiếm thấy.”
Giang Tĩnh Nguyệt nhíu mày, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Tôi chỉ cảm thấy… Cô ấy rất quen mắt.”
“Nhìn cô ấy quen mắt cũng là bình thường, dù sao cô ấy cũng là người nổi tiếng, có lẽ chị đã vô tình nhìn thấy cô ấy.” Bạch Tư Tư dựa vào mép bàn, hai tay quơ quơ, cúi người đến gần xem điện thoại di động của Giang Tĩnh Nguyệt.
Đột nhiên, cô bé dùng một tay đè mạnh lên mặt Giang Tĩnh Nguyệt, giật lấy điện thoại của Giang Tĩnh Nguyệt, đưa điện thoại ngang mặt cô so sánh Hạ Thính Vãn và Giang Tĩnh Nguyệt.
Đôi mắt Bạch Tư Tư mở to, miệng hé mở, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Giang Tĩnh Nguyệt không hiểu hành động đột ngột của cô ấy, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Tư Tư mím môi, đôi mắt cô bé đảo liên tục giữa khuôn mặt của Giang Tĩnh Nguyệt và khuôn mặt của Hạ Thính Vãn trên điện thoại.
Cuối cùng, cô ấy run giọng nói, vẫn cảm thấy khó tin: “Sư phụ… Mặt chị và Hạ Thính Vãn có ba bốn phần giống nhau.”
“Không đúng không đúng, phải nói khi nhìn kỹ có chút giống nhau, nhưng nhìn lướt qua cũng không quá giống.''
''... Cũng không đúng, thực ra hai người cũng không giống nhưng khi nhìn đôi mắt, lông mày, lại cảm thấy rất giống....”
Càng xem càng cảm thấy giống.
Giang Tĩnh Nguyệt: “...”
Cô có thể cảm nhận được nỗi khiếp sợ của Bạch Tư Tư.
Nói toàn lời kỳ quái, nghe như lọt vào sương mù.
Nhưng sau lời nhắc nhở của cô ấy, Giang Tĩnh Nguyệt cũng đã nhận ra.
Lông mày và mắt của cô và Hạ Thính Vãn khá giống nhau.
Nếu họ che mặt nhau và chỉ để lộ lông mày và đôi mắt để so sánh, có lẽ khó có thể phân biệt được ai với ai.
Khó trách cô nhìn Hạ Thính Vãn liền cảm thấy quen thuộc, hóa ra cô ấy hơi giống cô.
“Thật sự kỳ quái, tại sao trước đó em không phát hiện.” Bạch Tư Tư xoa cằm lẩm bẩm nói.
Ngay khi Giang Tĩnh Nguyệt chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình, đi đến nhà ăn, cô gái nhỏ đột nhiên đưa ra câu trả lời: “Em biết rồi, đó nhất định là vì sư phụ đẹp hơn Hạ Thính Vãn. Cho nên em không để ý điểm này!”
Giang Tĩnh Nguyệt: “...”
Cô thực sự không thể hiểu mạch não của Bạch Tư Tư.
“Không phải chuẩn bị đi căn tin ăn cơm à.” Giang Tĩnh Nguyệt đứng dậy, cầm điện thoại di động đi ra khỏi văn phòng trước.
Bạch Tư Tư vội vàng đi theo, vẫn không thể bỏ qua chuyện Hạ Thính Vãn: “Ý em là, sư phụ, chị thực sự xinh đẹp hơn Hạ Thính Vãn.”
Giang Tĩnh Nguyệt bị sự chân thành của cô ấy làm cho cảm động, không khỏi cười nói: “Cảm ơn, em cũng rất xinh đẹp.”
Hai sư đồ vừa khen ngợi lẫn nhau vừa đi vào căng tin cục thành phố.
Tới khi ngồi xuống ăn cơm mới dừng lại chuyện này.
Bởi vì sự chú ý của Bạch Tư Tư đã nhanh chóng bị hấp dẫn bởi bản tin.
“Người thừa kế tương lai của Tập đoàn Thành Viễn đã rời khỏi thành phố Thẩm Quyến, anh ta không định ở lại Trung Quốc sao?” Bạch Tư Tư lẩm bẩm, đút một miếng thịt lợn vào miệng.
Sau đó cô bé nghĩ tới điều gì, nhìn Giang Tĩnh Nguyệt ngồi đối diện: “Sư phụ, người thừa kế tập đoàn Thành Viễn không phải là vị hôn phu cũ của chị sao? Anh ta ra nước ngoài chị có biết không?”
Giang Tĩnh Nguyệt ngừng nhai, ngước mắt nhìn Bạch Tư Tư, rồi liếc nhìn chiếc điện thoại di động mà cô ấy đưa cho.
Lại một truyền thông khác đưa tin về Cố Nghiêu Dã.
Kèm theo đó là một bức ảnh được chụp khi Cố Nghiêu Dã bước vào sân bay.
Việc Giang Tĩnh Nguyệt là con gái của Tập đoàn Hối Giang đã được lan truyền trong Cục kể từ khi video cô và Cố Nghiêu Dã chơi piano lên bảng hot search.
Sau đó Bạch Tư Tư mới nhận ra sư phụ của mình là phú nhị đại.
Điều này cũng giải thích tại sao cô lái chiếc Range Rover Evoque trị giá 6 con số đi làm.
Hơn nữa, hầu hết quần áo mà Giang Tĩnh Nguyệt mặc vào các ngày trong tuần đều không thể nhìn ra nhãn hiệu. Trước đó, Bạch Tư Tư nghĩ rằng quần áo của cô cũng bình thường như mình, được mua ở các cửa hàng quần áo phổ thông.
Mãi sau này cô mới biết quần áo của Giang Tĩnh Nguyệt về cơ bản là do các nhà thiết kế mà cô thường xuyên mặc trực tiếp may đo.
Ngay cả chiếc áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản nhất cũng vô cùng đáng giá.
Vào thời điểm đó, hot search lan truyền khắp nơi, Giang Tĩnh Nguyệt và Cố Nghiêu Dã bị moi ra quan hệ thanh mai trúc mã, hôn ước của họ cũng được bàn tán rộng rãi.
Đám người Bạch Tư Tư đều biết.
Cho nên cô bé mới hỏi Giang Tĩnh Nguyệt có biết chuyện Cố Nghiêu Dã ra nước ngoài không.
Cho dù bọn họ đã giải trừ hôn ước, nhưng bọn họ đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Tại sao Cố Nghiêu Dã rời khỏi thành phố Thẩm Quyến mà Giang Tĩnh Nguyệt cũng không đi tiễn.
Hơn nữa, trong vụ án của Lâm Bị, Cố Nghiêu Dã cũng đã cứu Giang Tĩnh Nguyệt.
Giang Tĩnh Nguyệt cũng không biết chuyện Cố Nghiêu Dã ra nước ngoài.
Không ai nói cho cô biết thì làm sao cô biết được.
Giang Tĩnh Nguyệt đặt đũa xuống, lấy điện thoại di động đăng nhập WeChat, muốn gửi tin nhắn cho Cố Nghiêu Dã.
Nhưng khi mở giao diện trò chuyện ra, cô lại không biết nên nói gì.
Chúc anh thuận buồm xuôi gió?
Hay là hỏi sao anh đi cũng không nói một tiếng?
Cuối cùng Giang Tĩnh Nguyệt lại đặt điện thoại xuống, cầm đũa tiếp tục ăn.
Cô định sắp xếp suy nghĩ của mình một chút rồi mới gửi WeChat cho Cố Nghiêu Dã sau.
Dù sao chuyện đến nước này, cô đi sân bay tiễn anh cũng không kịp.
Trên thực tế… Việc cô không tiễn anh là chuyện bình thường.
Hôn ước giữa họ đã giải trừ, ân tình vụ Lâm Bị, cô cũng mời anh một bữa cơm rồi.
Chính Cố Nghiêu Dã đã từ chối các khoản trả ơn khác.
Cho nên giữa bọn họ… Đã thanh toán xong rồi mới đúng.
Chuyện này giống như mạng nhện quấn quanh trái tim Giang Tĩnh Nguyệt.
Cũng may buổi chiều không có việc gì quan trọng, cô ở trong phòng làm việc ngồi không, tâm trạng bay bổng cũng không ảnh hưởng gì.
Nhịn đến hơn chín giờ tối, Giang Tĩnh Nguyệt thấy trong văn phòng không có việc gì gấp liền nhanh chóng tan làm.
Về đến nhà, cuối cùng cô đã hoàn thành bản nháp, định gửi cho Cố Nghiêu Dã một tin nhắn WeChat như một lời từ biệt cuối cùng.
Kết quả còn chưa biên tập tin nhắn xong, Trần Thiến Hề gọi điện thoại tới trước.
Sau khi Giang Tĩnh Nguyệt trả lời, trong điện thoại truyền ra giọng nói vội vàng của Trần Thiến Hề : “Tĩnh Tĩnh, cậu đã xem hot search chưa?”
“... Hot search lại xảy ra chuyện gì sao?” Giang Tĩnh Nguyệt có chút chậm chạp.
Khi nói đến hot search, theo bản năng cô nghĩ tới chuyện mình và Cố Nghiêu Dã cùng lên hot search.
Còn tưởng rằng Trần Thiến Hề lại muốn nói chuyện liên quan đến Cố Nghiêu Dã.
Kết quả, giọng nói của Trần Thiến Hề trầm xuống, cô ấy nghiêm túc nói: “Mau vào hot search mà xem, mục liên quan là ‘bạn trai bí ẩn của Hạ Thính Vãn’, cậu vào xem đi.”
Giọng điệu của Trần Thiến Hề rất gấp gáp, đây là lần đầu tiên cô ấy dùng giọng điệu nghiêm túc để thúc giục Giang Tĩnh Nguyệt làm một việc gì đó.
Giang Tĩnh Nguyệt mặc dù có chút mơ hồ, nhưng cô vẫn làm theo những gì cô ấy nói, lấy máy tính bảng ra, đăng nhập Weibo để xem hot search.
Mục mà Trần Thiến Hề nói treo ở vị trí thứ nhất trên bảng hot search, điều này cho thấy mức độ phổ biến thậm chí còn cao hơn so với khi cô và Cố Nghiêu Dã chơi piano trước đó.
“Cậu bắt đầu theo đuổi minh tinh từ khi nào?” Giang Tĩnh Nguyệt cười nói.
Không hề cảm thấy minh tinh lên hot search có cái gì bất thường.
Chẳng phải nghệ sĩ nổi tiếng trong làng giải trí lộ chuyện tình cảm là chuyện bình thường sao?
Nghe thấy cô đang cười, Trần Thiến Hề ở đầu bên kia điện thoại suýt chút nữa tắc thở: “Đừng cười, cậu nhấn vào mục trước để xem ảnh paparazzi chụp đi đã.”
Giang Tĩnh Nguyệt bị Trần Thiến Hề ở đầu bên kia hung dữ hù dọa vì vậy cô lập tức vội vàng điều chỉnh sắc mặt, ngoan ngoãn nhấp vào hot search.
Sau đó, cô nhìn thấy chín bức ảnh.
Bối cảnh của bức ảnh là một con phố.
Có một chiếc xe bảo mẫu màu trắng đậu bên đường, hai người họ đi về phía xe bảo mẫu.
Theo trình tự của các bức ảnh, khoảng cách giữa cả hai và chiếc xe bảo mẫu dần thu hẹp lại cho đến khi họ bước vào chiếc xe bảo mẫu.
Trong ảnh là một nam một nữ.
Mặc dù chỉ chụp phía sau nhưng Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy quần áo và bóng dáng của người đàn ông trong ảnh rất quen thuộc.
“Thế nào, cậu thấy bức ảnh không?”
“Có cảm thấy người đàn ông kia nhìn rất quen mắt?”