Thuần Huyết Huyết tộc

Chương 52




Long Tử Nguyệt thấy mọi người chỉ trỏ nhìn nàng như xiếc khỉ ánh mắt vừa rồi còn mang theo ý cười lập tức lạnh lẽo bắn phá về cái đám kia nhàn nhạt cất giọng: "Ăn cơm thì ngồi xuống, không thì cút. Bản công tử không thích kẻ chỉ người trỏ vào bản công tử!". 

Vừa nghe Long Tử Nguyệt đe dọa cơ hồ mọi người vừa rồi vội vã tháo chạy ra khỏi khách đếm như một làn khói, không ai dám ở lại thêm một giây nào sợ rằng vũng máu kia cũng có đóng góp thêm chút ít máu của bản thân a..., nhìn qua thật yếu thư nhược nhưng cái vẻ mặt kia thật là kinh khủng....

Khẽ "Hừ hừ" một tiếng định cầm đũa lên gắp vài món trước mặt ăn thì phát hiện....ống đũa trước mặt chỉ còn lại vài chiếc, cái thì dài, cái thì ngắn, cái lại cong.... Bực bội cầm cả ống đũa ném đi chỗ khác lớn giọng gào: "Tiểu nhị đâu, mang đũa lên cho bản công tử!".

Vẻ mặt Long Tử Nguyệt cau có khó chịu hệt như đứa trẻ không được kẹo ăn mà gắt gỏng. Tiểu nhị run rẩy đưa lên cả một ống đũa đầy, rút ra một đôi đẹp nhất trong đó hai tay run run đưa cho Long Tử Nguyệt cầm. 

Tiếp được đôi đũa từ đôi tay run rẩy dữ dội hệt như động kinh của tiểu nhị, ánh mắt Long Tử Nguyệt quét qua tiểu nhị đằng xa lại vô tình thấy được dáng dấp lão bản đang núp sau quầy tính tiền sợ hãi lâu lâu hé mắt nhìn sang nàng.

Long Tử Nguyệt nhìn lại quang cảnh xung quanh quán, có vẻ cũng bị tổn thất khá lớn vẻ mặt dịu đi một chút, tiện tay rút ra một tờ ngân phiếu cùng một ít bạc vụn đưa cho tiểu nhị nói: "Bạc này trả tiền cơm, còn ngân phiếu coi như ta bồi thường cho lão bản đi.". 

Xong lại tao nhã gắp thức ăn bỏ vào miệng nhẹ nhàng nhai vài cái rồi nuốt ực xuống, quả thực Long Tử Nguyệt mất đi vị giác nên cũng không có hứng thú ăn uống cho lắm, thử một vài miếng rồi buông đũa. Tiểu nhị đứng gần đó thấy Long Tử Nguyệt vừa ra tay đã hào phóng như vậy, thành kiến ban nãy đã bị dập tắt ngúm, hiện tại nàng lại chỉ ăn có vài miếng rồi buông đũa.

Nuốt nuốt ngụm nước miếng, tiểu nhị hít sâu một hơi lấy can đảm tiến tên ân cần quan tâm hỏi: "Thức ăn không vừa miệng công tử chăng?", Long Tử Nguyệt nghe tiểu nhị hỏi thì chỉ nhàn nhạt đáp: "Không có, tại bản công tử không có hứng thú thưởng thức nữa thôi.". 

Đang nhàm chán ngồi ngẩn người thì chợt nghe tiếng một đoàn bước chân đông đảo tiến về phía khách điếm, Long Tử Nguyệt cũng đoán ra là ai kéo đến rồi, hơi xê dịch cơ thể điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, rồi giương mắt nhìn đoàn người kia tiến vào trong khách điếm nhỏ hiện giờ chứa đầy người trông có vẻ càng thêm chật chội hơn nhiều.

Tiểu nhị thức thời kéo lão bản tháo chạy ra cửa sau cũng không dám ở lại đây hóng chuyện, sợ đến cái mạng cũng không còn đi, số tiền Long Tử Nguyệt bồi thường đủ để lão bản mở ra hai ba cái khách điếm như vậy, tội tình gì phải ở lại hứng chịu cảnh tượng kinh khủng như vừa rồi đi. 

Đoàn người tiến vào dẫn đầu là một lão trung niên có vẻ như là phụ thân của Vương nhị thiếu, còn bản thân thân hắn thì đi ngay sau lão, vẻ mặt ai ai cũng đầy sự căm tức cùng cảnh giác nhìn trừng trừng vào Long Tử Nguyệt.

Vương nhị thiếu nhanh chóng phát hiện ra ống đũa trước mặt Long Tử Nguyệt lại đầy lại rồi, làm gã nhớ lại quang cảnh ban nãy mà toát hết mồ hôi, vội níu ống tay áo của lão phụ thân rước mặt nhỏ giọng thì thầm: "Phụ thân, cẩn thận bị mấy chiếc đũa kia đã thương...".

Lão trung niên nheo ánh mắt nguy hiểm đánh giá cao thấp con người đã làm cho cả đám gia đinh vạm vỡ, cùng võ công cũng không tệ nửa sống nửa chết lê lết về phủ đệ của lão. Long Tử Nguyệt nghe được lời Vương nhị thiếu nói nhưng lại lơ đãng không hề để ý đến ánh mắt của lão cùng cả đoàn người sau lưng hắn, tầm mắt chỉ nhìn tới nhìn lui cái chiết phiến đen tuyền trên tay nghịch nghịch.