Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 28: Phong Thần Dật




"Mẹ!! Ông nội!" Vừa đến thứ bảy, Dao Dao đã nhanh chóng đến bệnh viện. Đây là ngày đầu tiên cô được nghỉ kể từ khi làm tình nhân của Ngự Ngạo Thiên. Cô cảm thấy hôm nay thật khác, bản thân vô cùng tự do, thoải mái, giống như được trở lại trước kia, có điều một tuần chỉ có một ngày như thế thật là khó chịu.

"Bảo bối, đang yêu quả nhiên khác trước nha."

Hả? Nhìn mẹ nở nụ cười hiền lành, cô cảm thấy câu nói của mẹ có chút kì quái? "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

"Ha ha, nhìn bảo bối ông đáng yêu chưa, lớn như vậy rồi mà động một chút lại đỏ mặt."

Ạch, sao hôm nay ông nội cũng…? "Ông nội, mẹ, hai người nói vậy là thế nào?"

Ông nội và mẹ đưa mắt nhìn nhau, không hẹn cùng nói: "Chúng ta rất hài lòng bạn trai của con."

Ngự Ngạo Thiên... Đã tới đây?!

"Dao Dao, ngày trước mẹ còn tưởng rằng con... Báo hại mẹ lo lắng như vậy, bây giờ gặp bạn trai con rồi, mẹ tạm thời yên tâm. Có điều, mẹ cũng phải nhanh chóng trả lại tiền cho cậu ấy." Nói tới đây, mẹ Lạc và ông nội không khỏi lộ ra vẻ hổ thẹn.

Nhưng cũng coi như bỏ được gánh nặng lo lắng trong lòng. "Đúng rồi, Dao Dao, tuy mẹ biết gần đây công việc rất bận, con phải ở lại ký túc xá công ty, nhưng vẫn nên quan tâm đến cậu ấy một chút!”

"Đúng đấy, đàn ông tốt như vậy, cháu không thể chỉ biết đến công việc!"

Mẹ Lạc và ông nội, mỗi người nói một câu, đầu Dao Dao càng ngày càng choáng váng.

Tuy cô nói với mẹ vì công việc bận rộn, phải ở lại ký túc xá công ty, mặc dù rõ ràng cô vẫn luôn bên cạnh Ngự Ngạo Thiên, sẽ không phải là anh chứ? Không đúng... Không đúng. "Mẹ, ông nội, hai người cho con biết…Bạn trai con đã nói gì vậy?"

"Ha ha, Thần Dật nói a..."

Thần... Dật?! Phong... Phong Thần Dật đã đến đây? ‘Thình thịch’ tảng đá nặng đè trong lòng cô vỡ vụn, không phải, Phong Thần Dật đã nói...

Tại sao? Vì sao anh ấy lại chạy tới đây nói với mẹ và ông nội anh ấy là bạn trai cô?? Tại sao?!

"Dao Dao? Con làm sao vậy? Sắc mặt đột nhiên trở nên kém như vậy??"

Cô miễn cưỡng gặng cười: "Con, con không sao. Mẹ, mẹ nói tiếp đi..."

'Kỳ thực, khi con đưa cho mẹ khoản tiền kia, mẹ rất sợ, mẹ sợ con vì cứu ông nội mà chịu oan ức đi làm tình nhân cho người ta. Nhưng bây giờ mẹ đã gặp Thần Dật.'

'Khi mẹ gặp cậu ấy, mẹ yên tâm hơn rất nhiều. Cậu ấy trẻ tuổi, thận trọng, hơn nữa hiếu thuận, lễ phép. Mọi thứ đều xuất chúng như vậy, mẹ thật sự sợ con không xứng với người ta. Nhưng sau đó, cậu ấy kể với mẹ và ông nội chuyện hai đứa ở Nhật Bản, mẹ phát hiện ra cậu ấy rất yêu con, bằng không sẽ không quan tâm chúng ta nhiều như vậy.'

'Cách hai ngày cậu ấy lại đến thăm ông con. Mỗi lần đến đều ngồi trò chuyện với chúng ta mấy tiếng đồng hồ. Mẹ cảm giác công việc của cậu ấy rất nhiều, vô cùng bận rộn, bởi vì điện thoại liên tục đổ chuông, nhưng vẫn kiên trì ngồi lại.'

'Ha ha, con hẳn đã biết tính mẹ và ông nội, Lạc gia chúng ta chưa bao giờ trèo cao, cũng không hám tiền của. Thậm chí không hy vọng con sẽ kết hôn với người môn đăng hộ đối. Nhưng xem ra Thần Dật là ngoại lệ, cái gì cậu ấy cũng tốt, quan trọng nhất là... Mẹ cảm giác được cậu ấy rất có bản lĩnh đàn ông.'

'Dao Dao, tuy rằng Thần Dật lớn hơn con 3 tuổi, vì thế mẹ mới phát hiện ra cậu ấy hiểu phải chăm sóc con như thế nào. Có điều, con cũng thật là, rõ ràng theo người ta du lịch Nhật Bản, sao không nói cho ông nội và mẹ biết?'

Dao Dao nghe mẹ kể lại sự tình, cả ngày trở nên ngơ ngơ ngác ngác, mãi đến tận chiều rời khỏi bệnh viện, trong đầu vẫn còn lời khen của mẹ dành cho Phong Thần Dật.

Là!

Cô không phủ nhận, 3 năm bên cạnh Phong Thần Dật, anh ấy đối với cô chăm sóc tỉ mỉ chu đáo. Mặc dù anh ấy rất ương bướng, nhưng với cô luôn luôn nhân nhượng.

Nếu không xảy ra chuyện động trời kia, có phải... Trong lòng cô, Phong Thần Dật mãi mãi là người đàn ông tốt đẹp nhất. Nhưng, dường như mẹ đã nhìn lầm người, bây giờ Phong Thần Dật đã không còn hoàn mỹ.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Không phải bọn họ đã trở thành xa lạ rồi sao? Vì cái gì anh ấy lại muốn đối với mẹ và ông nội? Bây giờ mẹ và ông nội đã quyết định chọn Phong Thần Dật làm con rể tương lai rồi, lần này nói cô nên làm thế nào đây???

"Dao Dao? Dao Dao?? Dao Dao!!"

Nghe có người gọi mình, thần trí cô quay về hiện tại, ngẩng đầu nhìn lên: "Hạ, Hạ Nhâm Lương? Anh làm gì ở đây?"

"Mẹ tôi bị bệnh, tôi đến thăm. Còn cô?"

"Ha ha, tôi đến thăm ông nội."

"Vậy sao?" Hạ Nhâm Lương cười: "Vừa vặn, đã hơn năm giờ, tôi phải đến nhà Ngự tổng, cùng đi với tôi chứ."

"Hừm, cũng được, vậy phiền anh." Bọn họ cùng lên xe Hạ Nhâm Lương đỗ trước cổng bệnh viện.

Nịt giây an toàn, ánh mắt cô vô tình nhìn thấy âu phục xanh đen nhàn nhã Hạ Nhâm Lương đang mặc...

Nếu cô không lầm, y phục này là mẫu mới nhất năm nay của Armani? Chí ít mười mấy vạn. Ánh mắt ý thức nhìn xuống đôi giày dưới chân anh ta, là Bottega Vea sao?

Tiền quần áo cộng lại ít nhất hai mươi vạn, anh ta chỉ là nhân viên bình thường, tại sao có thể tiêu nhiều tiền mua hàng hiệu như vậy, lẽ nào? "Anh..."

"Sao vậy? Dao Dao."

Quên đi, đó là việc riêng của người khác, không nên hỏi. "Không, không có gì, lái xe đi."

"Ngạo Thiên?" Mạc Tuyết Đồng nghi hoặc nhìn Ngự Ngạo Thiên đột nhiên đứng lại trước cổng bệnh viện. Theo ánh nhìn của anh, Tuyết Đồng thấy Dao Dao đang leo lên xe một người đàn ông.

"Tuyết Đồng, kia là ai..."

"Hạ Nhâm Lương!" Mạc Tuyết Đồng lạnh lùng đáp.

Cái tên kia đối với Ngự Ngạo Thiên có đôi phần xa lạ: "Ưm, chưa từng nghe qua."

"Anh ta là..." Mạc Tuyết Đồng nhón chân lên ghé vào lỗ tai anh thì thầm.

Nghe xong, khóe miệng Ngự Ngạo Thiên không khỏi nổi lên vệt cười khẩy: "Hóa ra là hắn! Thú vị." Xoay người, anh cùng Mạc Tuyết Đồng đi thẳng đến phòng bệnh của ông nội Dao Dao.

"Dì Lạc, ông nội, mọi người vẫn khỏe." Mạc Tuyết Đồng đẩy cửa bước vào.

Mẹ Lạc cùng ông nội sửng sốt nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên: "Đây là?"

"Ha ha, Lạc bá mẫu, con là bạn tốt của Dao Dao, còn đây là bạn trai của con, Ngự Ngạo Thiên."