Hôm đó, ta ôm đầu gối ngồi ở cửa Từ Ninh cung, nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết bên trong. Dân gian đồn đại, có một số loại thuốc độc có thể khống chế tâm trí con người, lâu ngày ngấm vào xương tủy, quá trình phát tác không khác gì lóc thịt lột da, rút gân. Đau đớn đến mức sẽ phá hủy tất cả mọi thứ trong tầm mắt.
Mãi đến khi trời sáng, tiếng kêu thảm thiết mới dừng lại.
Mà tất cả những chuyện này, đều bắt nguồn từ, dã tâm của một người nữ nhân.
Thiệu Dật không phải trời sinh không có mẫu thân, khi hắn vừa sinh ra, cũng rất khỏe mạnh, không bị bệnh về mắt. Vốn nên sống một cuộc đời giàu sang phú quý, làm một vị Vương gia tiêu d.a.o tự tại, nhưng việc Hiền phi không thể sinh con đã phá vỡ tất cả.
Bà ta hại c.h.ế.t Chiêu nghi, hạ độc Thiệu Dật.
Lại mượn cớ chữa bệnh, gieo xuống người hắn rất nhiều loại cổ thuật. Xông pha trận mạc, trăm phương ngàn kế, không phải vì hắn, mà là vì nắm giữ một vị Hoàng đế bù nhìn, sau đó từ từ chiếm đoạt Hoàng vị.
Câu chuyện rất hấp dẫn.
Nhưng thiếu niên khác trong câu chuyện, không hề yếu đuối như bà ta nghĩ. Ngày đêm huấn luyện chim ưng, lại bị mổ mắt, Thiệu Dật nhẫn nhịn nhiều năm, ra tay trước tiễn bà ta xuống suối vàng. Tiếp theo, vốn nên diệt trừ cả nhà họ Tiết, chỉ là không ngờ bà già này còn để lại một chiêu, gieo cổ mẫu lên người Tiết Nghênh.
Kiếp trước, Thiệu Dật không màng triều chính, đối phó qua loa.
Khi không khống chế được thì nhốt mình trong Vạn Đạo cung luyện đan, sau đó tần suất ngày càng nhiều, hắn cũng từng nghĩ đến việc hợp tác với Diệp gia, ta khi còn nhỏ bái phu tử làm thầy, danh tiếng thông minh đã sớm vang xa.
Ai ngờ người được đưa vào cung lại là Diệp Mạn. Nàng ấy nhút nhát u ám, trưởng thành quá chậm, bạo quân và Diệp gia không thể liên kết với nhau.
Nửa năm sau, phụ thân ta mới phát hiện ra điều khác thường. Ông là vị quan ngay thẳng nhất Chiêu quốc, bắt đầu cắn xé điên cuồng với Tiết gia. Ngày đêm canh giữ ở Vạn Đạo cung, chỉ để đảm bảo Thiệu Dật bình an.
Tiết Nghênh cố ý kích động cổ tử, bạo quân mất kiểm soát. Trong lúc điên cuồng, cầm d.a.o muốn c.h.é.m phụ thân ta, bị thị vệ ngăn cản, người trong kinh thành đều đồn rằng phủ Thừa tướng thất thế.
Không lâu sau, thứ muội "hạ độc".
Cả Diệp gia bị g.i.ế.c c.h.ế.t thảm thương, Đại Lý Tự chỉ làm cho có lệ. Thi thể của ta và người nhà đều do bách tính xót thương chôn cất. Lòng dân bắt đầu sôi sục, trong quán trà công khai hát, bạo quân bất tài vô đức. Bắt hết đợt này đến đợt khác, nếu muốn bịt miệng dân chúng, so với việc ngăn nước sông còn khó hơn.
"Ngày nào mới diệt vong? Ta sẽ cùng người chết!"
Ta lại nhớ tới bài hát dân gian nghe được khi làm quỷ kiếp trước.
Tay nhẹ nhàng nâng tay lên, xòe ra trong không trung, cảm nhận gió thổi qua kẽ tay, ta khẽ nhếch môi, gió lần này, cũng nên đổi hướng rồi, phải không?
8
Trưa hôm sau, Thiệu Dật ôm ta ra ngoài.
Tường sơn đỏ, hành lang dài, hàng trăm đôi mắt đều nhìn thấy, ta liền dựa vào lòng hắn, mệt mỏi nhắm mắt lại, tà áo dính đầy bụi bẩn, trên người khoác áo ngoài của hắn.
Mọi người đều tò mò, tại sao bạo quân lại không g.i.ế.c ta.
Bảy năm qua, ta là người duy nhất sống sót ra ngoài ngoại trừ Tiết quý phi. Tiết thị là thanh mai trúc mã với hắn, tuyệt nhiên không thể bắt chước được, thế thì ta có gì mà có thể thoát khỏi miệng hổ.
Trong kinh thành nhất thời xôn xao.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ngay cả trong thư nhà mẫu thân gửi đến cũng oán trách vài câu, gần đây người đến bái phỏng ngày càng nhiều. Bà đang hỏi ý ta một cách uyển chuyển, có cần phụ thân ở triều trước giúp đỡ một tay hay không.
Trước kia, nếu triều thần muốn thăng quan tiến chức, phần lớn đều đi theo con đường của Tiết phủ. Không chỉ đòi bạc nhiều, mà còn có rất nhiều quy tắc ràng buộc. Phụ thân đã chịu đựng chuyện này từ lâu --- nhưng ai bảo Thánh thượng lâu ngày không xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ có Tiết thị mới có thể gặp được. Bây giờ cuối cùng cũng có một khe hở, ông ấy không thể đợi được muốn thanh lý.
Từ đầu ta đã không nghĩ đến việc chỉ dựa vào sức lực của mình, chống đỡ cuồng phong, tất nhiên cũng tán thành ý kiến này.
Hai tháng qua đã c.h.é.m g.i.ế.c một đám quan tham. Bên ngoài sóng gió nổi lên, hậu cung đương nhiên cũng không yên ổn, Tiết quý phi gần như mỗi ngày đều đến tìm ta gây sự. Lúc này Thiệu Dật vẫn bế quan ở Vạn Đạo cung, bên trong không có đạo sĩ, mà là vu tế Miêu Cương được phụ thân ta đưa đến.
Kiếp trước khi làm quỷ ta biết được Ngoại tổ của Hiền thái hậu có chút huyết thống dị tộc, cổ thuật của bà cũng bắt nguồn từ đó. Hoàn toàn dựa vào tự học, người nữ nhân có dã tâm và năng lực này đã từng giấu phương thuốc trong một số cuốn du ký, tặng cho Tiết Nghênh. Đó là lá bài tẩy bà ấy để lại cho Tiết gia, nhưng chưa kịp dặn dò đã bị Thiệu Dật g.i.ế.c chết.
Mà bây giờ, thứ có thể bảo vệ Tiết gia thăng tiến, sẽ trở thành lưỡi d.a.o đ.â.m vào bọn họ.
Bệ hạ sẽ không tin lời nói một phía của ta, cho nên ta đã chứng minh cho hắn thấy: Hương trầm là vu tế đặc chế dựa theo phương thuốc. Quả thật có chút hiệu quả, sau có nhiều thời gian, còn có thể không ngừng hoàn thiện.