Thục Nữ Thời Đại

Chương 87: Mệt mỏi quá




Editor: Ddil

Tiết trời ấm áp hơn, nhiệt độ phòng cũng dần dần tăng cao, bên đó không còn đầy khói thuốc súng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ ném ra vài cành ô liu tượng trưng cho hòa bình, Dương Dương đang cố làm băng tan, hi vọng có một ngày gia đình và hạnh phúc của cô sẽ không còn là vấn đề phải lựa chọn.

Nhưng cô biết mọi thứ không phải dễ dàng như vậy, ngay cả khi cha mẹ cô có sẵn sàng tha thứ cho cô đi chăng nữa. Gia đình chấp nhận họ, xã hội chưa chắc sẽ vô điều kiện mà bao dung họ.

Nhưng đây không phải là lý do để lùi bước, ngược lại còn là động lực để tiến lên.

Quan hệ mập mờ giữa Dương Dương và Nhan Hâm ngày càng thể hiện rõ ràng, các đồng nghiệp nhạy cảm trong công ty cũng đã nhận ra từng dấu hiệu nhỏ một, Kiều Hãn Thời cũng nghe được bàn tán ở bên dưới, cô ấy nghĩ trước khi để mọi chuyện bùng phát thì phải bắt hai người dập tắt ngay.

Kiều Hãn Thời đơn giản hẹn ra người ra ngoài ăn cơm, uống trà xong bữa tối cũng xong thì nói mấy chuyện cuộc sống bình thường một chút, thấy bầu không khí thích hợp, cô ấy mới nói ra mục đích của mình.

"Trước đây tôi đã nhắc nhở hai người rồi, ở trong công ty vẫn mong hai người có thể giấu kỹ quan hệ, để tránh xảy ra những ảnh hưởng xấu."

Dương Dương và Nhan Hâm dùng ánh mắt âm thầm trao đổi, lúc đang nháy mắt thì Kiều Hãn Thời nói: "Thật sự thì không phải tôi muốn nói hai người, nhưng biểu hiện của hai người xác thật rất rõ ràng, đến cả Tần Hoài cũng biết. Hai người không thể cẩn thận che giấu một chút sao?"

"Tụi em rất cố gắng rồi." Dương Dương vì bản thân cãi lại. Họ còn chưa đủ cố gắng à? Rõ ràng đang sống chung lại phải cố tình vẽ ra một cái hố khổng lồ giữa hai người, lúc muốn nói chuyện cũng phải lén lút lấy đủ cớ vì công việc để đi tìm nàng, hai người gặp riêng cũng không dám ngồi chung với nhau, chỉ sợ vô thức sẽ nắm tay của đối phương.

Họ đã rất cố gắng, thế nhưng Kiều Hãn Thời lại còn cố tình gặp họ để nói như vậy.

"Kiều tổng, em mong là..."

Kiều Hãn Thời giơ tay lên che ở trước mặt Dương Dương: "Tôi biết em muốn cái gì. Bản thân tôi không có lập trường để nói hai người, đồng tình thấu hiểu thứ tình cảm này cũng phải đặt sau lợi ích của công ty. Hai người cần phải từ từ, còn phải làm sao để không ra kết quả xấu. Nếu hai người không có cách nào làm được, tôi đành phải áp dụng hạ sách, giữa hai người phải có một người..."

Kiều Hãn Thời nhận thấy mình đã nói quá nặng lời, cô ấy đứng lên châm trà cho Dương Dương và Nhan Hâm: "Xem như đây là yêu cầu vô lý của tôi."

Dương Dương mỉm cười: "Kiểu tổng đừng nói vậy, đây cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ cần không để cho người khác biết quan hệ giữa chúng em, vậy cũng đơn giản mà, cùng lắm thì quay về trạng thái như trước đây."

Nhan Hâm cũng không phải hiểu được trong hồ lô của Dương Dương muốn làm gì.

Trước đây? Cô và Dương Dương trước đây là dạng gì, hai đồng nghiệp không thể nào làm việc chung, có thù hằn nhưng lại không biết cái gai này đến từ đâu.

Nếu không phải lần đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không chừng cô và Dương Dương cũng sẽ giống như trước đây, hai người sẽ không sóng vai ngồi bên nhau, càng sẽ không cùng nhau về nhà.

Ngồi trên xe của Nhan Hâm, Dương Dương vốn đang nhìn phong cảnh bên ngoài, nhìn chán con đường của thành phố rồi thì Dương Dương quay đầu lại nhìn Nhan Hâm nghiêm túc ở bên cạnh.

Vài sợi tóc rơi ra khỏi búi tóc của nàng, rơi vào trong cổ áo, cổ áo sơ mi trắng hơi mở ra, để lộ cần cổ trắng như tuyết.

Dương Dương nhìn chăm chú, giống như đang chiếm lấy mỗi tấc da thịt của nàng.

Nhan Hâm biết người bên cạnh đang dùng ánh mắt để cởi trang phục của nàng, như một con dã thú đói khát.

Có lẽ mùa xuân đã đến, có người cũng biến hóa theo mùa. Nhưng có lẽ cũng không phải vì lý do này, ai đó một năm bốn mùa đều như vậy, mùa đông khát khao ấm áp, mùa hè nhiệt tình như lửa mùa xuân, mùa thu cũng không nhàn rỗi.

Nhan Hâm nghĩ đến chuyện đó, khóe miệng vô tình nhoẻn lên.

Dương Dương thấy nàng cười cho nên hỏi: "Em đang tự biên tự diễn cái gì trong lòng đó?"

Điều Nhan Hâm nghĩ thật khó để nói ra, nếu không thì ai đó sẽ trở thành Angy Bird. Nhan Hâm lảng sang chuyện khác: "Dương hứa với Kiều tổng nhanh như vậy, chắn chắn mình làm được sao?"

"Tôi cảm thấy không khó." Dương Dương lăn cửa sổ xuống, bàn tay nằm trên cửa sổ, gió thổi qua hai bên tai tạo ra tiếng ù ù, cô không thể không nheo mắt lại: "Nếu chúng ta không làm chung công ty, tôi sẽ lo lắng, đi làm cũng không có cách nào yên tâm. Haizz, Kiều tổng làm sao lại không hiểu được nỗi lòng của tôi đây."

Lời Dương Dương nói làm cho Nhan Hâm cười càng rạng rỡ: "Dương nên nói những lời này với Kiều tổng."

"Kiều tổng sẽ nhốt lại em trong chiếc lồng sắt của công ty, như vậy thì tôi chắc chắn sẽ là người tích cực đi làm nhất rồi." Dương Dương nhún vai nói.

Hai người dùng cả một buổi tối để thảo luận nên làm sao, nhưng khi họ nhìn thấy đối phương trên hành lang lại phát hiện mình hoàn toàn không nhớ nỗi ngày hôm qua đã nói những gì.

Trong đầu trống rỗng, mà trong lòng lại bắt đầu hoảng loạn, Dương Dương nhìn thấy Nhan Hâm đi tới từ xa, khoảng cách giữa hai người đang ngắn lại, cô nhắc nhở bản thân phải làm gì, nhưng giờ phút này cô lại không làm được gì hết, lúc hai người đi thoáng qua nhau, cô vẫn còn nhìn chằm chằm Nhan Hâm, nhưng thật ra Nhan Hâm rất nhanh rút lại ánh mắt.

Trong lòng Dương Dương có chút buồn rầu, cô nghĩ nhớ lại trước đây mình đối xử với Nhan Hâm như thế nào, nếu như là trước đây, Nhan Hâm xuất hiện trước mắt, cô sẽ nhanh chóng rút ánh mắt lại, sẽ không để bản thân nhìn nàng quá lâu, nhưng mỗi một tế bào trên cơ thể đều đã rung động, mặc dù không nhìn tới nàng, lại có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng, thậm chí là còn hơn cả việc nhìn.

Qua lâu như vậy, Dương Dương mới nhận ra cảm xúc của bản thân tại thời điểm đó đã lặng lẽ thay đổi.

Buổi trưa Dương Dương đi vào phòng ăn pha cho mình một tách cà phê, sau khi pha xong đi ra thì đi ngang qua phòng Makerting, nhìn thấy bọn họ ngồi ăn bánh kem với nhau, phòng bọn họ có người đãi sinh nhật trong công ty nên mời bánh kem. Nhan Hâm nhận được miếng bánh ở giữa, chẳng qua vẫn chưa ăn.

Nhan Hâm không thường ăn bánh kem ngọt như vậy, nhưng nàng lại không nói ra, vẫn rất nể mặt mà ăn.

Người của phòng Marketing thấy được Dương Dương, cắt một miếng bánh sinh nhật để Nhan Hâm đưa cho Dương Dương, Nhan Hâm bị mọi người thúc giục phải cầm miếng bánh đó đi ra ngoài.

"Giám đốc Dương, Tiểu Vương mời cô ăn bánh sinh nhật." Nhan Hâm tươi cười đưa bánh kem.

Dương Dương nhận bánh kem, chỉ nói một tiếng cám ơn rồi bước đi.

Mọi người ở đây trong tình cảnh này đều bị sốc khi nhìn thấy, lẽ nào Duyệt Tuyệt sư thái trở về nhân gian?

Bọn họ còn tưởng rằng nhờ giám đốc Nhan đã cảm hóa được Diệt Tuyệt sư thái, làm cho cô trở thành một người phụ nữ đầy cảm xúc, còn Dương Dương xa cách của bây giờ là ai vậy, chẳng lẽ là ảo giác.

Nhan Hâm trong lòng nhớ kỹ Dương Dương, cho dù là muốn cô đóng phim, nhưng cũng không cần diễn căng như vậy, suýt chút nữa là làm Nhan Hâm sợ rồi, còn tưởng giữa hai người vẫn không có gì thay đổi, tất cả những năm tháng tốt đẹp đều là ảo tưởng của nàng.

Nhan Hâm vì chuyện này mà thất thần, nhưng lại bị cấp dưới của nàng hiểu lầm, còn cho rằng nàng bị tổn thương trong lòng.

Chỉ biết Dương Dương không phải người tốt, không biết trân trọng giám đốc Nhan của bọn họ chút nào, thật đáng thương. Người có lòng vì Nhan Hâm mà rơi lệ chua xót.

Dương Dương cả ngày đều xụ mặt, gần như gặp ai thì cũng trợn mắt nhìn, dáng vẻ nói chuyện với Nhan Hâm cũng thật xa cách.

Mùa xuân ấm áp còn chưa tới, mùa đông tàn khốc đã tới trước rồi sao?

*********

Đến giờ ngủ. Nhan Hâm, Dương Dương và Tòng An ba người xếp hàng đánh răng cùng nhau, Tòng An chưa đủ cao đến cái bồn rửa mặt, nên phải đứng lên một cái ghế nhỏ.

Dương Dương dùng mắt trừng nhiều đến độ mắt đỏ cả lên, bản thân ở trong gương giống như bị bệnh đau mắt.

Dương Dương khẽ thở dài: "Hôm nay mệt quá."

Nhan Hâm nhả bọt trong miệng ra, nói: "Ừ, mệt chết đi được."

Tòng An đánh răng: "Con cũng mệt quá chừng."

Nhan Hâm lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng Tòng An: "Lúc đánh răng không được nói chuyện."

"Con gì mệt cái gì! Mỗi ngày không ăn thì là uống." Dương Dương nhìn Tòng An bằng ánh mắt khinh bỉ.

Dương Dương ngậm một ngụm nước, súc miệng rồi nhổ ra, Nhan Hâm thấy khóe miệng của cô còn vương bọt, nên lấy khăn lau khô cho cô.

Dương Dương hỏi nàng: "Hôm nay tôi làm vậy có đúng hay không?"

"Dương cứ nói đi?" Nhan Hâm hỏi lại cô.

Dương Dương nhìn thấy được sự trêu ghẹo từ nụ cười của Nhan Hâm, cô nói: "Tôi diễn không đạt phải không?"

"Không, Dương diễn giống lắm, giống y như chúng ta không hề quen nhau. Dương như vậy ngược lại đã hù hết cả đám tụi em. Có người còn hỏi giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, có phải Dương bị mất trí nhớ hay không?"

"Nói y như đang viết tiểu thuyết ấy." Dương Dương cười lớn, "Ngày mai tôi còn phải diễn tiếp sao? Tôi cảm thấy khổ quá chừng."

"Em cũng vậy." Nhan Hâm nhớ lại cảm xúc thay đổi xoành xoạch của nàng hôm nay thật sự giống như một cơn bão kéo đến.

Nàng lo sợ người trước mắt đang cười với nàng đột nhiên biến thành một người xa lạ, cũng lo sợ cuộc sống tươi đẹp hiện tại chỉ là một giấc mơ của nàng.

Nàng nghiêng mặt qua, gương mặt kề sát Dương Dương, đôi môi hơi hé mở mút lấy cánh môi Dương Dương, cảm nhận được hương vị bạc hà trên bờ môi cô.

Mà Dương Dương thì ngay sau đó đã ôm lấy Nhan Hâm, để cho nàng đứng sát vào mình, khiến cho giữa hai người không còn tồn tại khoảng cách.

Cô khám phá khoang miệng ấm ướt át của Nhan Hâm, trong miệng nàng có mùi nước súc miệng, sau đó mùi nước súc miệng và hương bạc hà hòa quyện vào nhau.

Đôi môi của Dương Dương chạy trên gương mặt nàng, hôn chóp mũi của nàng, đến bên tai nàng.

Đầu lưỡi linh hoạt đảo một vòng trong tai, cảm giác ướt át ấy cướp lấy hơi thở của Nhan Hâm, nàng không thể đứng vững, hai tay vịn vào bờ vai Dương Dương mới không bị nhũn xuống, nàng khẽ phát ra tiếng rên, vào lúc phần lí trí cuối cùng của nàng sắp bị hút ra ngoài thì Tòng An liền xuất hiện trong đầu nàng, giữ lại cho nàng một chút tỉnh táo cuối cùng.

Tay nàng yếu ớt đẩy Dương Dương: "Tòng An còn chưa ngủ."

Dương Dương nhấm nháp nàng như như mỹ vị, hai từ Tòng An này hiện ra giống như một chậu nước xối lên đầu cô.

Dương Dương chán nản chôn đầu lên vai Nhan Hâm: "Mỗi lần tôi sắp không còn tỉnh táo thì em cũng vẫn giữ được lí trí." Cảm giác như thế thật chán chường.

Nhan Hâm lại mỉm cười, lí trí của nàng vốn có rất nhiều, rất rất nhiều, nhưng hiện tại đã bị Dương Dương xói mòn đi từng chút một, gần như đến mức sắp không còn vương lại gì.

Nàng biết nếu nàng nói ra Dương Dương nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng nàng lại không muốn cho Dương Dương vui vẻ, tránh để cô nhổng đuôi lên trời, cho nên cũng không nói gì.

Hết Chương 87

Mình làm bản nháp còn khoảng 3 chương nữa hết thì phát hiện làm mất raw của 91, 92 rồi, nếu bạn nào còn giữ có thể gửi cho mình không. Mấy nay mình cũng hơi lười tìm:<