Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 100






“Dù sao cũng là học sinh yếu kém”

“À à, đúng đúng, thầy Nam của trường tôi đã tự mình kiểm tra rồi.”
Hiệu trưởng đang sầu não nghĩ cách giải thích với lãnh đạo, vừa khéo Ác ma đưa thang nên lão vội vàng bước xuống chiếc thang này, “Khi thầy Nam nhận lớp cũng hỏi vấn đề này rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, haha, hiểu lầm thôi ạ.”
Nếu vì chút chuyện vặt này khiến nhóm lãnh đạo có ấn tượng xấu về trường, vậy thì chẳng đáng.

Lãnh đạo trường trung học Số 1 căng thẳng nhìn Người không mặt kia, thấy đối phương gật đầu bỏ qua mới thở phào.

Nhưng đúng lúc này lại xảy ra sự cố!
Một thực tập sinh nửa Ma cà rồng ngã xuống dưới giỏ bóng rổ, đầu nghiêng sang một bên, không thể đứng dậy dẫn tới rối loạn.

Nhóm thực tập sinh đang chơi bóng phản ứng khá nhanh, lập tức dừng chơi, xúm lại giữa sân.

Trọng tài thổi còi tạm dừng, cầm bản danh sách bước tới, “Có chuyện gì?”
Số 99 ngồi xổm thò ngón tay dưới mũi thực tập sinh nọ, sau đó áp tai lên tim đối phương, vô cùng hoảng sợ, “Thưa thầy, cậu ta tắt thở, tim ngừng đập rồi!”
Vừa nghe câu này, thành viên các đội khác xôn xao.

Vì sân bóng cách rìa một khoảng nên học sinh các lớp khác không biết chuyện gì đang xảy ra, tất cả ngơ ngác nhìn nhau.

Chỉ có khán giả zoom ống kính lên, tình cờ xem được toàn bộ quá trình, phản ứng của bọn họ cũng giống các thực tập sinh trong đội bóng, ai cũng sững sờ không hiểu gì.

[Ủa? Lùm mía, chuyện gì đây trời? Ngủm rồi hả??]
[Thành thật mà nói, dựa theo kiến thức y học thì ngã từ độ cao đó kết hợp đập gáy xuống sàn, quả thực có khả năng sẽ chết tại chỗ nhưng ca này hơi ảo.]
[Không phải chứ, té một cái thôi mà, sao lại chết được? Em hoang mang quá, có bác nào thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra không…]
[Chả để ý, vừa nãy ảo thuật gia nhảy lên muốn tung cú Slam Dunk, thực tập sinh này và No.2 cùng lao lên cướp bóng, nhưng sau đó có vẻ cậu ta vô tình bị hai người va phải nên ngã xuống từ độ cao đó, nhưng đâu đến mức ngã một cái đã tèo ngay được, hoảng sợ.jpg]
Xa xa, nhóm lãnh đạo đang chuẩn bị đi kiểm tra khu vực tiếp theo cũng chú ý tới động tĩnh bên này.

Trọng tài hung hăng lườm cả bọn, khuôn mặt phẳng lì nặn ra biểu cảm âm u tàn nhẫn, “Câm mồm, đứng lên hết cho tôi.”
Thực tập sinh hai đội dòm nhau, đồng loạt đứng dậy.

Sau khi mọi người đứng lên hết, trọng tài mới thuần thục ngồi xuống, giả vờ đỡ “xác chết” hoàn toàn không có hơi thở và nhịp tim trên đất ngồi dậy, gọi to, “Nhân viên y tế, nhân viên y tế đâu rồi? Hình như em học sinh này bị chuột rút và say nắng, nhanh chóng đưa em ấy đến chỗ thoáng mát để nghỉ ngơi đi.”

Khả năng đổi trắng thay đen đúng là thần sầu.

Hôm nay là ngày quan trọng lãnh đạo đến kiểm tra, chứ ngày thường có chết ai chưa chắc cái trường này đã quan tâm.

Dưới thời điểm đặc biệt như hiện tại, tuyệt đối không được xảy ra sai sót, trọng tài biết rõ quy định nghiêm ngặt của nhà trường, nhanh chóng quyết định ngụy trang thành ngất xỉu rồi tính tiếp.

Nhưng dù cẩn thận thế nào, vụ náo loạn này vẫn thu hút sự chú ý của nhóm lãnh đạo.

Người không mặt trưởng nhóm lãnh đạo bước tới, “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Tầm mắt bọn họ chuyển sang thợ quay phim luôn ôm camera đứng bên sân tập ghi hình.

Anh thợ cài đặt chuyển động chậm 0.5 lần, giơ máy lên.

Tình huống vừa xảy ra được chiếu trên màn hình nhỏ.

Bóng dáng thanh niên tóc trắng rê bóng hiện lên chớp nhoáng, giày thể thao giẫm lên nền sơn lạnh lẽo, mái tóc trắng sau đầu hất tung, ánh mắt sắc bén.

Cậu cầm bóng rổ trong tay, luồn lách mấy bước đã dễ dàng vượt qua các tuyển thủ đứng chặn trước mặt mình, lưu loát xoay người làm một động tác giả, ngay sau đó khuỵu gối cong lưng, nhảy lên đầy sức bật lao đến giữa khoảng không, chỉ còn cách khung giỏ bóng rổ một bước.

Đúng lúc này, Phạm Trác giơ tay ra cướp bóng, một tuyển thủ nửa Ma cà rồng cũng nhảy lên theo, tấn công từ hai phía trái phải, tình huống lập tức trở nên vô cùng nguy hiểm.

“Rầm…”
Với sức bật kinh người, thủ lĩnh Dạ tộc dễ dàng chặn đứng quả bóng ngay giữa không trung.

Nhưng không biết vì sao, có lẽ cùng nhảy lên theo đường vòng cung nên ba người tụm vào nhau, nửa ma cà rồng đội 1 vô tình bị Phạm Trác thúc trúng.

Mà lúc bóng bị chặn, Tông Cửu cũng giơ tay cố gắng cản bóng.

Kết quả xung lực của hai người va vào nhau lại truyền sang nửa Ma cà rồng vô tội đang đến gần, khiến cậu ta ngã xuống từ trên không, phần gáy không may đập xuống sàn xi măng cứng ngắc.

Chi tiết này không có trong kịch bản.


Nhiều học sinh chưa rõ tình hình, còn tưởng có người bị thương gì đó.

Chỉ riêng khán giả là biết sự thật.

[Xin lỗi, tui chính là Người sống sót khoe kỹ năng y học vừa rồi.

Hồi nãy tui không nhận ra đây là nửa Ma cà rồng, tui xin rút lại lời nói đầu, coi như tui chưa nói gì nhen.]
[Vừa rồi hoảng sợ quá, bây giờ tôi mới thấy người bị kéo ngã là nửa Ma cà rồng, nếu đập gáy mà chết thì Dạ tộc khỏi cần lăn lộn chi nữa.]
[Nửa Ma cà rồng vốn không có hơi thở và nhịp tim mà, tôi phát hiện rồi, bọn họ đang âm mưu gì đây?]
[Ê từ từ, tôi nhớ ra rồi, các ông còn nhớ lúc trước lớp 9 đã nói với nhau, nhất định phải chui vào hồ dìm xác kiểm tra thử trong trận bóng rổ lần này không?]
Bình luận này vừa bay lên, những Người sống sót đang hóng chuyện trong phòng livestream cũng nhớ ra.

Phòng livestream lớp 9 là phòng có số lượng người hoạt động nhiều nhất, lần trước bọn họ xúm lại bàn kế trong lớp, mặc dù chặn camera của trung học Số 1 nhưng không thể chặn camera toàn cảnh của phòng phát sóng trực tiếp.

[Mấy ông nghĩ lại mà xem, hồ dìm xác có người canh gác hàng ngày, người vào đó thuận tiện nhất là người chết còn gì!]
Mọi người lập tức vỡ lẽ.

Lúc trước mọi người đoán lớp 9 muốn chờ đến trận đấu bóng rổ, các giáo viên tập trung hết ở sân tập rồi lẻn vào hồ, chẳng ngờ bọn họ dùng cách thông minh nhất.

Hồ dìm xác là nơi trường trung học Số 1 dùng để tiêu hủy xác chết, nghe đồn những rãnh nước bẩn xung quanh sân tập đều chảy vào đó, điểm đến cuối cùng của những học sinh bị xử phạt.

Ban đầu mọi người định lẻn vào nhưng ngẫm lại, chỉ cần là xác chết là sẽ bị kéo đến đó xử lý, vậy tại sao không để một “xác chết” chui vào cho gọn?
Nửa Ma cà rồng đã được sơ ủng vốn không có hơi thở và nhịp tim, thoạt nhìn chẳng khác gì xác chết, đương nhiên bọn họ phải gánh phần việc này chứ sao.

“Thi đấu bóng rổ bị thương cũng bình thường thôi, bình thường thôi ạ.”
Chủ nhiệm khoa vội giải thích, cười làm lành.

Chỉ có No.1 đứng xem hết đoạn video vừa rồi, hắn nhìn thanh niên tóc trắng cách đó không xa bằng ánh mắt nhàn nhạt.

Tông Cửu rũ mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vẻ mặt lo lắng, đóng vai người gây ra họa vô tình đụng ngã bạn học trong sự cố bóng rổ.


Trung học Số 1 không đời nào xử phạt No.2 và ảo thuật gia, hai học sinh xuất sắc chỉ xếp sau các thực tập sinh không mặt.

Thậm chí chủ nhiệm khoa còn không thèm hỏi về thương tích của nửa Ma cà rồng kia, ngược lại lo lắng hỏi hai người có bị thương không.

Nhân viên y tế mặc áo khoác trắng nhanh chóng xuất hiện.

Chẳng biết mấy nhân viên y tế này chui từ đâu tới, trường trung học Số 1 đâu có phòng y tế, giờ lại xách cáng cứu thương ra khiêng người đi.

Số 99 bắt gặp ánh mắt của hai đội trưởng, ngầm hiểu ý, chờ cáng cứu thương rời đi bèn dùng thân phận tuyển thủ dự bị chạy vào toilet.

Mọi chuyện coi như trót lọt, chủ nhiệm khoa vội lái sang chủ đề khác, trọng tài lập tức thông báo bắt đầu trận đấu lần nữa.

Tông Cửu ngồi xuống buộc giây giày, bắt tay với Phạm Trác, người kia lặng lẽ gật đầu với cậu.

Trái bóng lại được tung lên.

—-
Số 99 trông như đang đi về phía toilet, thật ra cậu ta đang bám sát bên ngoài toilet tầng một, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Phạm Trác và Tông Cửu đã lên kế hoạch cẩn thận, bọn họ nhận được hai lá bùa truyền tin nhờ sự hỗ trợ kỹ thuật của Tsuchimikado.

Một lá nằm trên người nửa Ma cà rồng giả chết, một lá nằm trên người số 99.

Có lá bùa này, số 99 sẽ nghe thấy động tĩnh bên phía nửa Ma cà rồng.

Cậu ta yên tâm ngồi xổm tại chỗ.

Quả nhiên không lâu sau, nhân viên y tế khiêng cáng cứu thương đã tới.

Nhóm nhân viên y tế vốn là trợ giảng tạm thời ngụy trang, trường này làm gì quan tâm đến sống chết của học sinh, lúc phát hiện học sinh gặp nạn, phản ứng đầu tiên là dìm chuyện xuống, tiêu hủy xác chết xóa bỏ dấu vết.

“Xem ra tắt thở thật rồi.”
“Ném vào hồ dìm xác đi, tim dừng luôn rồi, dù sao cũng là học sinh yếu kém, sống hay chết không quan trọng.”
Bọn họ vừa nói vừa vội vã xuống cầu thang, chuyển cáng cứu thương đến cổng sắt.

“Nhìn thử đã, được rồi, vứt xuống là được.”
“Dinh dưỡng năm nay cũng không tệ, sản lượng khí gas dồi dào, nước nóng tắm rửa mùa đông ấm hơn hẳn bình thường.”

“Chứ còn gì nữa, tận ba lớp chết cơ mà.

Lên men một lần cũng đủ dùng rồi, thoải mái hơn những năm trước nhiều.”
Trong lúc trò chuyện, có tiếng lạch cạch mở khoá.

Trước đó không lâu, No.10 từng tới đây khảo sát hiện trường, còn kết ấn mấy lần, cuối cùng kết luận trường này không có ác linh, nhưng không có nghĩa là oán khí không nặng, mới tới gần cửa sắt của hồ dìm xác thôi đã cảm thấy lạnh lẽo âm u.

Bây giờ nghe cuộc trò chuyện của các trợ giảng mới biết, thì ra toàn bộ hệ thống điện, hệ thống sưởi, thậm chí cả nước nóng và thắp sáng của trường trung học Số 1 đều hoạt động bằng khí gas lắng đọng từ hồ dìm xác.

Bởi vì xác chết, lá cây thối rữa, phân người và nước tiểu đều là những nguyên liệu tuyệt vời để sản xuất khí gas.

Số 99 thấy ngực nghẹn ứ muốn trào hơi muốn ói.

Nói là hồ dìm xác, thực chất lại là bể phân tự hoại, hố biogas khổng lồ.

Bọn họ đang sống nhờ vào nguồn cung cấp của xác chết mỗi ngày.

—-
Số 99 bên kia thu hoạch đáng kể, Tông Cửu bên này cũng có động tĩnh mới.

Chẳng qua động tĩnh này không khiến người ta phấn chấn là bao.

Đội 1 và đội 2 đấu xong thì đến màn so tài của đội 2 và đội 3.

Sau mười lăm phút nghỉ ngơi, hai đội trưởng bắt tay ra hiệu.

Ngón tay Phù thủy đen thon dài cứng cáp nhưng gầy quá, khớp xương cộm lên cứ như chỉ bọc một lớp da.

Lúc bắt tay với gã, Tông Cửu chợt thấy lạnh thấu xương.

Trong chớp mắt, Tông Cửu đã nhận ra điều gì đó.

Lúc vượt biên ném bóng vào rổ, ngón tay cậu quét ngang theo hướng chéo lên trên.

Quả nhiên, cậu sờ thấy vài sợi dây thép lạnh như băng..