Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 128




“Gấp ôm tôi vậy sao?”



Biến cố xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, sợi thòng lọng màu vàng sẫm bất ngờ rơi xuống giữa bầu trời đêm.

Không riêng Từ Túc, tất cả người mới chạy cùng cậu đều bị thòng lọng treo cổ kéo ngược về phía sau như diều hâu vồ gà con.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà mặt đã Từ Túc đỏ gay, nắm lấy thòng lọng trên cổ giãy dụa. Cậu móc từ trong túi lá bùa mà Tsuchimikado phát, lá bùa cháy bùng lên nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì, e rằng đụng phải kẻ khó chơi rồi.

“Từ Túc!”

Người đàn ông lo lắng hét lớn, không đoái hoài đến những lời tức giận mà mình đã nói lúc trước rằng tuyệt đối sẽ không quan tâm tới Từ Túc trong công viên trò chơi, cuốn sách vu thuật trong tay không gió mà bay, lập tức thay đổi nước biển trong biển đen, biến thành hơn mười mũi tên nước trên không trung chém thẳng về phía dây thừng.

Sau lưng cậu ta, thực tập sinh cấp cao của các tổ chức đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Rất nhiều người biết trước đây Hứa Sâm chỉ là một thực tập sinh cấp C lâu năm, theo lý mà nói, nếu sau một thời gian chinh chiến trong vòng lặp vô hạn vẫn là cấp C thì hoặc là do tâm tính kém, hoặc là do xui xẻo.

Bởi vì từ ngày rút được cuốn sách vu thuật đen “The Black Pullet” nổi tiếng thời Trung cổ từ hộp mù cấp A, Hứa Sâm đã vọt thẳng lên cấp A, nhiều tổ chức lớn đã tỏ ý chiêu mộ cậu ta, ví dụ như Hội phù thủy chuyên về vu thuật, tiếc rằng tất cả đã bị cậu ta từ chối.

Bây giờ xem ra, cấp A của Hứa Sâm đúng là danh xứng với thực.

Đạo cụ đặc thù cũng chia nhiều loại, trong đó nhiều nhất là đạo cụ đặc biệt, hiếm nhất là đạo cụ tấn công. Kết quả thứ mà Hứa Sâm rút được chính là thứ hiếm nhất, sao có thể không khiến người ta ghen tỵ chứ? Biết đâu trong số 100 người debut cuối cùng, Hứa Sâm sẽ giành được một suất cũng nên.

Chẳng ai ngờ khi mũi tên nước bay đến giữa không trung, một sợi dây thừng bất ngờ bay ra từ trong bóng tối, chặn đứng những mũi tên nước.

Dù sao mũi tên nước cũng được làm bằng nước nhưng cắt trúng dây thừng thì hết sức, vỡ tan giữa không trung, lần nữa biến thành những giọt nước rơi tí tách trên gạch lát nền.

Hứa Sâm nhắm mắt, tay khác bất chợt chấm lên cuốn sách ma thuật nổi tiếng được chế từ da người. Không có ống tay áo che, nên mọi người đều nhìn thấy một khúc ngón tay trái cháy khô.

[Tay của thực tập sinh mới lên cấp A này bị gì vậy, có chị em nào phổ cập kiến thức không ạ?]

[Á đù, sợ thế, tôi nhớ vu thuật đen mà Hội phù thủy làm hình như có nguy cơ phản phệ, nhưng cái này ghê quá, biến thành thây khô cmnr.]

[Tui biết tui biết nè, hồi trước Hứa Sâm là cấp C, phó bản tập thể của cấp C là núi Olympus phớ hôn, cậu ta thể hiện rất xuất sắc, dùng vu thuật đen cấm kỵ trong các đạo cụ đặc biệt cấp A, cần hấp thu sinh lực của người thi thuật. Chứ không mấy bà nghĩ sao cậu ta có thể nhận được đánh giá cấp A của hệ thống chủ, chắc chắn là có trả giá rồi.]

[Cũng đúng, hóa ra làm thế mới lên cấp A, đúng là không dễ dàng chút nào, thổn thức.jpg]

Từ Túc cũng thấy cảnh tượng này, cậu đang giãy dụa bỗng nhiên ngừng lại, trợn tròn mắt không dám tin.

Sau khi trở về từ núi Olympus, Hứa Sâm đã thay một bộ quần áo rộng, cố tình may tay áo thật dài.

Bọn họ chưa trò chuyện đàng hoàng từ khi Hứa Sâm lên cấp A, vả cả sau này Từ Túc khăng khăng đòi tham gia sự kiện Halloween nên hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.

Cho đến hiện tại, Từ Túc mới biết tay Hứa Sâm đã biến thành như vậy. Chẳng trách mấy hôm nay, Hứa Sâm luôn che che giấu giấu trong những lần chạm mặt ít ỏi của hai người.

Tiếc rằng cậu không có thời gian nói, vì trong giây phút thoáng thả lỏng, dây thừng đã kéo mạnh cậu vào bóng tối sâu thẳm. Cảnh tượng cuối cùng trong tầm mắt, chính là đôi mắt đỏ hoe của Hứa Sâm.

Trong bóng tối rất yên tĩnh, yên tĩnh một cách lạ thường.

Một người mới mặt như đưa đám, “Khụ khụ khụ, thôi xong, chắc bọn mình phải viết di chúc ở đây rồi.”

“Tôi còn trẻ mà đã bị kéo đến cái nơi xui xẻo này, tôi vẫn chưa muốn chết mà.”

“Biết trước thế này tôi ứ tham gia sự kiện Halloween đâu, thà đi tìm boss Tsuchimikado trước còn hơn.”

Mọi người buồn rười rượi, cố nói vài câu xàm xàm để làm sinh động bầu không khí, tiếc rằng bọn họ đã bị thắt cổ. Tuy bây giờ dây thừng không tiếp tục dùng sức, nhưng nỗi sợ như cá nằm trên thớt vẫn lởn vởn quanh đó. Huống chi giây tiếp theo, một tiếng rắc đáng sợ vang trên đỉnh đầu họ như có thứ gì đó bò trên sợi dây, vật thể tanh hôi sền sệt không rõ chảy xuống dọc theo sợi dây cỏ bện, mùi rất khó chịu. Trong ánh trăng mờ tối, họ nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt.

Tóc đen bóng bẩy xõa xuống thuận theo khuôn mặt kia, kề sát sợi dây cỏ bện khiến sống lưng mọi người lạnh run.

Các thực tập sinh sợ muốn la toáng lên, lại bị khí lạnh tái tê tột độ xâm nhập toàn thân khiến hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Ai cũng là người mới nên chẳng có mấy người sử dụng đạo cụ đặc biệt, vừa nãy đã dùng hết bùa hộ mệnh rồi.

Từ Túc nghĩ, thôi rồi bu em ơi, kiếp này coi như bỏ.

Điều tiếc nuối duy nhất… Quả nhiên vẫn là…

Cậu siết chặt nắm đấm, khuôn mặt lo lắng của Hứa Sâm hiện lên trước mắt. Chàng trai đau khổ nhắm mắt chờ đợi cái chết tìm đến.

Thời gian sau đó dài đằng đẵng. Dài đến mức cơn đau vẫn chưa siết cần cổ, cái chết không đến như đã đoán. Sau năm phút yên tĩnh, nhóm thực tập sinh đều nhận ra sự khác thường. Thế là mọi người run rẩy mở mắt ra, lại thấy nữ quỷ lơ lửng giữa không trung cất tiếng sâu xa, tròng trắng mắt ố vàng, đôi môi đỏ như máu.

“Ai trong số các cậu có thể kể chuyện xưa? Chính là câu chuyện rốt cuộc công chúa và hoàng tử có đến được với nhau không?”



Tông Cửu nắm lá bài The Devil trong tay, ánh mắt nguy hiểm.

Nước đi này hẳn méo ai nghĩ ra được, một thực tập sinh có thân phận người hướng dẫn, còn là NPC parttime, bây giờ lại trở thành Quỷ Vương của sân chơi Battle Royale?

Mới sửng sốt xíu mà khoảng cách giữa Thần chết và ván trượt bỗng bị rút ngắn rất nhiều. Sương đen dày đặc từ miệng mũ trùm ùa ra, Áo choàng trống không cao cỡ hai người lại lơ lửng trên mặt đất như một ngọn núi nhỏ, chỉ riêng bóng đen chiếu từ phía sau đã rộng bằng ba vòng tay của thanh niên tóc trắng.

Hơi thở lạnh lẽo như gần trong gang tấc, tiếng cười há há trêu tức vang ngay bên tai. Có vẻ Thần chết không bận tâm đến việc Ảo thuật gia phát hiện thân phận thật của mình.

Tông Cửu cười khịa, ngồi xổm xuống ván trượt, “Chẳng lẽ hệ thống chủ trả gấp ba lương cho anh hay gì?”

Trong chớp mắt, cạnh ván trượt lướt trên sàn xi măng, vẽ một đường vòng cung duyên dáng trên ngã rẽ, lao nhanh về phía lối đi chật hẹp khác.

Tông Cửu vừa chạy, vừa thầm tính toán thời gian.

Trong công viên trò chơi có một công trình xe lửa nhỏ chạy tham quan toàn bộ công viên, cách nửa tiếng sẽ chạy một lần, tốc độ không chậm hơn tàu bình thường là mấy.

Nếu cậu có thể nhân lúc No.1 chưa chuẩn bị để chạy lên xe lửa, hành trình tiếp theo sẽ bớt lo hơn chút. Vô số thực tập sinh trong công viên mắt chữ O mồm chữ A, ngó theo Ảo thuật gia và Thần chết chơi trò rượt đuổi trên không trung trong đêm tối mờ ảo.

Chàng trai nhảy xuống từ trên cao, bánh xe mài lên tấm thép bắn ra từng tia lửa chói mắt, bóng đen đáng sợ vẫn mót theo sau đít cậu như hình với bóng.

Đúng lúc này!

Tông Cửu giẫm mạnh lên phía trước ván trượt, bàn tay rũ xuống thuận thế nhấc ván trượt khỏi mặt đất, nhảy về phía đường ray.

Tàu hỏa màu xanh đời cũ được quấn quanh bởi một vòng dây cáp thép mắc xung quanh toa tàu, giẫm lên nó là có thể lên đỉnh tàu hỏa. Động tác của cậu gọn gàng mà linh hoạt, không chút dư thừa. Vạt áo bị gió thổi bay trong không khí, cậu tung người lên rồi mang theo ván trượt chạy lên đầu tàu hỏa. Những người vây xem không rõ chuyện, nhìn cậu thế này còn tưởng đang đóng một bộ phim hành động bom tấn.

Đừng nói là thực tập sinh, quỷ quái ở các khu vực cũng được chứng kiến cảnh tượng đó, kẻ nào cũng trầm trồ khen ngợi.

Số lượng người xem trong phòng livestream của Tông Cửu càng tăng mạnh, khán giả đều rất hứng thú với lý do Quỷ Vương lại đuổi theo cậu.

[Có chị em nào đếm không, chạy bao xa rồi ta?]

[Chạy gần hết mười một khu rồi, quá đỉnh, tui vừa ngó thấy Thần chết lướt qua đường ray… n oán hận thù gì vậy trời, hơn hai nghìn thực tập sinh mà chỉ đuổi theo một người, tội nghiệp Ảo thuật gia quá!]

[Khổ ghê, Ảo thuật gia thấy thương quá. Cơ mà có phải cậu ấy cường hóa thể lực không, cảm giác cả người nhẹ nhàng uyển chuyển vãi, tui nhìn động tác rượt đuổi mà chết lặng luôn, còn tưởng đang xem phim chớ…]

[Tui cũng định nói cái này, trâu bò vãi, dòm cái điệu này, chắc là ổng cường hóa sức mạnh và độ linh hoạt đó. Tui nhẩm tính số điểm sinh tồn cần có, làm phiền rồi.jpg]

Bọn họ đã chạy trong công viên này hơn hai ba tiếng, dù đã lên tàu, Ảo thuật gia vẫn không có nhiều thời gian xả hơi.

Bây giờ các thực tập sinh trong toàn bộ công viên, bao gồm cả những thực tập sinh đang theo dõi bên ngoài, những Người sống sót trong phòng phát sóng trực tiếp… Tất cả mọi người đều biết Ảo thuật gia không may bị Quỷ Vương nhắm trúng nên chạy như điên.

Dù là Tông Cửu đã cường hóa thể năng, nhưng vẫn có chút không chịu nổi khi chạy cường độ cao như vậy.

[Hai người kia rượt nhau sắp ba tiếng cmnr, cứ tiếp tục thế tính chạy tới hừng đông hay gì?]

Khán giả lo lắng không thôi. Tình cờ đúng lúc này, hệ thống chủ thông báo địa điểm nhà an toàn thứ tư.

Mỗi khi thông báo địa điểm nhà an toàn từng vòng, không phải Tông Cửu không nghĩ tới việc đến đó, tiếc là Ác ma như đang cố ý ghẹo cậu mà chặn ngay ngã tư.

Bài tây trong tay Tông Cửu hoạt động liên tục, cậu dứt khoát chạy thẳng về một phía theo trí nhớ. Để vào được ngôi nhà mái ngói đỏ, thậm chí Tông Cửu đã phải bỏ ván trượt của mình, bấy giờ mới vọt tới lối vào một cách đầy nguy hiểm.

Nhà kính là một ngôi nhà rộng lớn được làm từ gương. Chàng trai tóc trắng chạy vào từ cửa. Hàng nghìn tấm gương được rải khắp bốn phương tám hướng, ngay cả mặt sàn và trần nhà cũng là hình ảnh phản chiếu. Màu trắng và màu đen đuổi theo nhau ở lối rẽ đầy dấu vết khó phân biệt này.

Ảo thuật gia chợt lóe lên từ tấm gương bên trái rồi biến mất, Thần chết chém nứt một tấm gương bên phải.

Gần đến giờ rồi.

Lá poker lóe lên giữa những ngón tay thon dài của Tông Cửu bay vút trên không, cậu lăn một vòng quay người lại đập vỡ một chiếc gương, đi tới vị trí lối vào mà mình vừa bước vào nhà kính như một trò ảo thuật.

Có vài lối rẽ trong nhà kính, Tông Cửu kiểm tra hiện trường, phát hiện một con đường có thể quay trở lại.

Nghĩ đoạn, cậu quay đầu.

Mặt gương tối đen như mực, sương mù đen kịt che khuất mọi thứ. Cvẳng biết vì sao, rõ ràng đây là con đường do chính cậu lên kế hoạch cẩn thận nhưng lại khiến Tông Cửu không yên lòng.

Ngay sau đó, cậu đã biết lý do.

Ảo thuật gia bước khỏi lối ra, đâm sầm vào trong chiếc mũ trùm đầu của Thần chết.

Hai cánh tay mạnh mẽ lạnh lẽo ôm siết cậu, áo choàng cao bằng hai người nuốt chửng thanh niên ngay tại chỗ.

“Gấp ôm tôi vậy sao?”