Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 133




Nhờ bộ đôi điên cuồng này, mà đám đông trên bãi biển đã sợ hãi bỏ chạy gần hết.

Tông Cửu mang tâm trạng nặng nề đi về phía chiếc mũ. Sau lưng cậu là ánh mắt mong đợi của Chú hề và Gã bán mũ điên, cả ánh mắt khích lệ của Gia Cát Ám, trong phút chốc lại có cảm giác hoang đường không biết nên khóc hay cười.

“Khoan đã, tôi quên mất một chuyện!”

Ngay lúc Tông Cửu định nhắm mắt đưa chân ngồi xuống chiếc mũ kia, Chú hề chợt vỗ đầu như nhớ ra điều gì. Nó móc một tấm thẻ mỏng từ trong bộ đồ không hề có túi như làm ảo thuật, đưa cho cậu với vẻ mặt mong đợi.

“Tôi ở trong thế giới phó bản này nè, chào mừng tới chơi với tôi nhen.”

Cái miệng tô màu đỏ tươi của chú hề nhếch lên ngượng ngùng, khuôn mặt phủ đầy sơn trắng lộ ra nụ cười kinh dị. Điều trái ngược chính là giọng điệu thận trọng nhẹ nhàng, sợ bị từ chối của nó, “Đương nhiên… Cũng có thể dùng tấm thẻ này để tìm tôi chơi!”

“Ừm, đúng thế. Cả tôi nữa, đây là biển số phòng trong phó bản của tôi.”

Gã bán mũ điên gãi đầu đưa một tấm danh thiếp giống hệt, “Chỗ này tổ chức tiệc trà quanh năm, tôi rất sẵn lòng mời cậu nếm thử món Bloody Mary đặc chế của tôi.”

Trên danh thiếp, ảnh chân dung chibi của Chú hề và ảnh chân dung chibi của Gã bán mũ điên đang nhếch miệng cười toe toét với cậu. Phải công nhận là hình chibi đáng yêu hơn người thật rất nhiều.

Cùng lúc đó, Tông Cửu cũng nhận được lời nhắc nhở nồng nhiệt từ hệ thống chủ.

[Chúc mừng thực tập sinh Tông Cửu đã nhận được đạo cụ cấp B x2: Danh thiếp tình bạn của Chú hề và Gã bán mũ điên.]

[Công dụng của đạo cụ: Số hiệu thế giới phó bản của hai vị quỷ được ghi trên thiếp, chúng chỉ cho những người bạn mà chúng thật lòng chấp nhận. Thực tập sinh có thể sử dụng danh thiếp để triệu hồi hai vị này đến phó bản hiện tại, thời hạn là ba mươi phút.]

[Lưu ý khi dùng đạo cụ: Nếu không có quan hệ thân thiết với chủ nhân danh thiếp, đề nghị đừng tùy tiện dùng thử, bởi vì đạo cụ chỉ có tác dụng triệu hồi, không đảm bảo quỷ quái sẽ ngoan ngoãn sẵn sàng giúp đỡ, hoặc giây sau bẻ gãy đầu người sử dụng. Xin vui lòng cân nhắc.]

Hay lắm, đây đúng là thứ tốt.

Tông Cửu vô cùng bình tĩnh nhận danh thiếp, “Tôi biết rồi, có chuyện vui sẽ gọi các cậu tới chơi.”

Thấy Ảo thuật gia nhận danh thiếp, hai đứa lập tức cười toe toét vỗ tay rồi xướng một đoạn Latin ngẫu hứng, kèm theo những tiếng cười chói tai kiểu như “Chú hề có bạn rồi”, “Rốt cuộc thư mời tiệc trà của Gã bán mũ điên cũng được gửi đi”.

Ở mức độ nào đó, sự thú vị của Chú hề và Gã bán mũ điên cũng ngang ngửa với sự hứng thú của Tông Cửu, bọn họ có một sự đồng nhất đặc biệt về chủ đề này. Đối với Tông Cửu, đây vừa hay có hai tên đàn em miễn phí, tội gì không nhận?

Niềm vui bất ngờ mà hai gã điên mang đến cho Tông Cửu còn hơn thế nữa. Thanh niên tóc trắng khá dè dặt ngồi xuống mũ.

Có lẽ vì dáng người cao ráo mảnh khảnh, chiếc mũ gần như che khuất toàn bộ cơ thể Tông Cửu, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy mái tóc, phần eo thon thả và bắp chân buông thõng bên ngoài. Tông Cửu đã thử nhiều lần nhưng không thể điều chỉnh tư thế, không khỏi ngẩng đầu đánh giá chiều cao của Gã bán mũ điên. Ừm, hơn hai mét, vậy cái mũ lớn thế cũng hợp lý.

“Đây không phải vấn đề to tát, khi cậu quen với độ cao và khả năng giữ thăng bằng của nó, cậu có thể đứng trên đó.”

Chú hề hờ hững phất tay, làm bộ như muốn buông bàn tay đang giữ vành mũ ra, “Chuẩn bị xong chưa, sắp buông tay nè…”

Giờ còn chưa đầy hai mươi phút nữa là hoạt động kết thúc, Gia Cát Ám ra hiệu bảo Tống Cửu nhanh lên, đừng chậm trễ.

Tông Cửu khẽ gật đầu, dáng vẻ thấy chết không sờn. Một giây sau, giữa tiếng vỗ tay của Chú hề và Gã bán mũ điên, cậu bị khinh khí cầu kéo bay lên trời.

Có lẽ vì buộc hơi nhiều bóng bay nên khi Chú hề vừa buông tay, chiếc mũ bay vút lên cao với tốc độ không tưởng, có thể sánh ngang với tốc độ của khinh khí cầu.

[Chúc mừng thực tập sinh Tông Cửu thu hoạch được đạo cụ cấp D: Bóng bay mũ điên.]

[Tác dụng của đạo cụ: Ngoài chức năng bay thì không còn tác dụng nào khác, may thay nó được chế tạo bởi hai thợ thủ công lành nghề nên có thêm khả năng khác biệt, chẳng hạn như điều chỉnh phương hướng và bay cao hơn mũ bóng bay bình thường.]

[Lưu ý khi dùng đạo cụ: Nó chỉ có thể bay lên trời và không thể hạ xuống, trừ khi cắt từng quả bóng bay một nhưng nếu làm vậy sẽ dẫn đến khả năng đạo cụ mất tác dụng, xin lưu ý.]

Dù danh thiếp hay mũ bóng bay đều là đạo cụ có thể tái sử dụng, tuy ít lực công kích nhưng Tông Cửu vẫn khá hài lòng. Cậu có linh cảm hai đạo cụ này sẽ mang đến cho mình những niềm vui bất ngờ trong tương lai.

Tông Cửu điều chỉnh trạng thái, chú ý dây bóng bay và điều khiển hướng bay. Thành thật mà nói, dù hệ thống chủ đóng dấu chứng nhận đây là đạo cụ phi hành nhưng sau khi ngồi lên vẫn có cảm giác vô lý khôn cùng.

Đâu riêng gì Tông Cửu, các thực tập sinh bên dưới bao gồm cả khán giả trong phòng livestream đều bị chấn động, nhìn chàng hoàng tử Disney đang chạy trốn bắt đầu màn trình diễn người bay trên không của mình.

[Đậu má, tui thực sự rất muốn nhìn bầu trời từ góc nhìn thứ nhất của Ảo thuật gia!]

[Tui cũng muốn huhuhuhuhu từ sau khi Ảo thuật gia bị Quỷ Vương bắt rồi lại được thả ra một cách khó hiểu, tui không thể vào phòng livestream của ảnh nữa.]

[Haiz, ai chả thế, bây giờ tôi đang ngồi xổm trong phòng livestream của boss Gia Cát Ám ngẩng đầu nhìn trời này.jpg]

[Chị em lầu trên, thoát ra đến phòng live của Thánh Tử xem rõ hơn đấy, vì Thánh Tử cũng đứng cao lắm!]

[Cảm ơn cảm ơn, đi liền luôn!]



Chẳng mấy chốc, Tông Cửu đã bay lên trời.

Từ trên cao nhìn xuống mặt đất, cậu trông thấy đám ma trơi đang phiêu đãng, bồn hoa và đèn màu trên cây gộp thành một. Xa xa, biển nối bãi biển, những quả cầu ánh sáng lơ lửng chìm nổi trên mặt biển. Nơi trời biển giao nhau sắp đón bình mình, ánh sáng trắng bạc xua tan bầu trời đêm u ám, vén lên một đường mây đỏ phía dưới.

Chẳng mấy chốc ánh bình minh sẽ phủ sáng nhân gian.

Chàng trai tóc trắng ngẩng đầu.

Ở nơi cao hơn, Phù thủy đen đang đứng trên khinh khí cầu. Bên cạnh gã, một người đàn ông khác ẩn mình trong bóng tối đang lười biếng ngồi trên mép giỏ treo, nghiêng đầu cười híp mắt nhìn cậu.

Khuôn mặt Tông Cửu lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, siết chặt bài poker trong tay. Thiết bị bay dưới chân cậu quá đơn sơ, nếu No.1 có ý đồ xấu, điều khiển vài sợi tơ rối cắt dây bóng bay thì cậu sẽ từ ‘hoàng tử bay’ biến thành ‘hạ cánh khẩn cấp’.

Nhưng bài tây của Tông Cửu cũng không dễ xơi, huống chi cậu còn có thể nhìn thấy đường chuyển động của tơ rối và điều khiển hướng bay của mũ, nếu buộc phải đánh nhau trên không cũng chưa chắc rơi vào thế yếu.

Tông Cửu phải bay vượt lên khinh khí cầu, nhiệm vụ qua màn đặc biệt là đứng ở đỉnh cao nhất trong công viên, mũ bóng bay không phải trang thiết bị của Công viên trò chơi như khinh khí cầu.

Hiển nhiên, Ác ma cũng biết kế hoạch của cậu nên Tông Cửu luôn đề phòng động thái bất ngờ của hắn. Chẳng qua thoạt nhìn Ác ma không có ý định ra tay.

Người đàn ông luôn duy trì tư thế cũ, mỉm cười nhìn Ảo thuật gia tóc trắng ngồi trên mũ bóng bay, càng lúc càng gần hắn, thậm chí còn rất nhàn nhã chào hỏi đối phương.

“Buổi sáng tốt lành nhé!”

Tông Cửu mím môi không nói.

Bọn họ nhìn nhau giữa không trung.

Từ vài chục mét đến vài mét, cuối cùng còn khoảng ngắn, vẫn không ai ra tay. Thấy thanh niên tóc trắng không nói gì, Ác ma dứt khoát vươn tay. Đôi tay khuất dưới ống tay áo dài mạnh mẽ và khỏe khoắn, ánh nắng chói mắt lộ ra từ những kẽ ngón tay của chiếc găng tay. Đôi mắt màu vàng sẫm ẩn chứa sự đùa cợt như có như không, ưu nhã chào hỏi.

“Rất vinh dự được phục vụ cậu.”

Tông Cửu nheo mắt, không hề có ý trốn tránh, thẳng thắn bắt tay lại.

Bàn tay ấm áp và bàn tay lạnh lẽo đan vào nhau, dù cách một lớp găng tay da mỏng nhưng vẫn không thể chắn được nhiệt độ ngàn năm không đổi bên trong.

Cậu nắm lấy bàn tay Ác ma rồi dùng sức, gót chân móc vào cạnh cứng của giỏ treo, trở tay nhảy vào trong giỏ treo.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tay áo bay qua bay lại mấy lần trên cao. Mái tóc trắng của chàng trai tung bay trong không khí như rong biển, những lá bài poker cắt ngang không khí, đầu gối cong lại sút thẳng vào ngực người đàn ông không thương tiếc.

Ác ma lùi lại hai bước, không nhanh không chậm duỗi ngón tay nhẹ nhàng đỡ trên bàn chân Tông Cửu đá tới, dễ dàng chặn hành động tiếp theo của cậu.

“Làm người ta buồn ghê đó.”

Hắn trưng vẻ mặt giả đò, “Muốn vào đề sớm vậy hả?”

Tông Cửu im lặng, ra tay càng ác hơn, đòn nào cũng chí mạng. Đúng lúc này, hệ thống chủ thông báo.

[Còn năm phút nữa sẽ tới giờ đóng cửa công viên, các thực tập sinh chú ý sắp xếp thời gian hợp lý.]

Tốc độ ra đòn của cả hai nhanh vô cùng, chiếc giỏ treo chật hẹp lắc lư loạn xạ gần như không thể đứng vững trong trận so găng.

Phù thủy đen ngoan ngoãn đứng một bên, im lặng cứ như không tồn tại. Ác ma hiếm khi giữ được võ đức, không chơi hai chọi một. Nhưng dù thế, Tông Cửu so chiêu với No.1 vẫn rất khó khăn.

Bài poker và tơ rối va vào nhau tóe lên những tia lửa lập lòe, Ác ma không có ý định đánh thẳng tay với cậu mà lượn lờ như một cái bóng không thể bắt nổi góc áo, khi thì xuất hiện ở phía xa, khi thì ngón tay đặt lên lưng Ảo thuật gia như thợ săn đang ghẹo con mồi, chọc người ta phát cáu.

Các thực tập sinh phía dưới đều hoảng sợ nhìn lên cao.

“Đây… có phải Ảo thuật gia đang đánh nhau với Phù thủy đen trên đó không?”

[Ảo thuật gia đỉnh vãi, đánh với No.8 mà cũng dữ dằn như này.]

[Một chỗ bé xíu như giỏ treo mà cũng đánh nhau cho được, tui sợ bóng bay bị đánh rớt vl…]

[Quá mạnh… Các bác biết No.8 thuộc level nào rồi đấy, không nói nữa, em quỳ xuống vì newbie này trước đây.jpg]

Tông Cửu hoàn toàn không biết gì về cuộc thảo luận phía dưới. Tay phải của Ảo thuật gia rụt lại về phía cổ tay, ném bài poker một cách chuẩn xác.

Còn ba phút cuối cùng.

Trong lòng Tông Cửu đã tính toán từ trước nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, lẳng lặng tiến về phía Phù thủy đen đứng bên cạnh như vô tình.

Một phút cuối cùng.

Ảo thuật gia ngồi thụp xuống trượt qua, lưng cong lên một đường cong duyên dáng, tránh khỏi một sợi tơ rối đâm vào chóp mũi đầy nguy hiểm, vệt sáng trong mắt nhanh chóng đan xen nhau.

Trong bóng tối dưới thân cậu, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông xẹt qua tai. Bàn tay lạnh lẽo vươn ra từ bóng tối của chiếc giỏ treo, siết chặt bên eo thanh niên tóc trắng.

Ngay sau đó, Ác ma xuất hiện từ trong bóng tối, đảo khách thành chủ, tơ rối trong tay trói hai tay Ảo thuật gia đè lại sau lưng.

Mà lá bài cuối cùng trong tay Tông Cửu cũng thuận thế bay ra, đâm về phía sợi dây thừng to cỡ miệng chén ở bốn góc của khinh khí cầu.

“Xẹt xẹt…”

Theo âm thanh đứt gãy rợn người, sợi dây thừng bị đứt ngang. Giỏ treo bắt đầu mất kiểm soát nghiêng sang bên kia. Trùng hợp là Phù thủy đen đang đứng ở góc đó, còn Tông Cửu thì đang ở điểm cao nhất của đường chéo trên giỏ treo, khéo hơn nữa là cậu đứng cao hơn Phù thủy đen vài centimet.

Loạt biến cố xảy ra trong chớp nhoáng, còn chưa kịp phản ứng thì mọi thứ đã kết thúc.

Hệ thống chủ tuyên bố người chiến thắng cuối cùng.

[Nhiệm vụ qua màn đặc biệt đã kết thúc, người chiến thắng: Thực tập sinh cấp A Tông Cửu.]

[Sự kiện đặc biệt Halloween Battle Royale đã kết thúc, cảm ơn tất cả thực tập sinh đã tham dự, phần thưởng qua màn sẽ được gửi đến balo của người tham gia, hãy kiểm tra và nhận quà.]

Trong khoảnh khắc âm thanh máy móc vang lên, hàng ngàn quả pháo hoa đã nổ tung dưới lâu đài. Pháo hoa khổng lồ giống như một chiếc kính vạn hoa đang nở rộ, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đang mờ tối.

Mặt trời đỏ từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, hòa vào nhau. Tông Cửu bị đè xuống đất, cả người bị bao phủ trong bóng đen dày đặc. Cậu ngước đầu lên, đối mặt với vẻ mặt âm u khó dò của Ác ma, nhếch môi nở nụ cười rất có hiệu quả trào phúng.

“Tôi thắng rồi.”

Người đàn ông cúi đầu, đôi mắt hẹp dài híp lại nguy hiểm.

Phía xa, pháo hoa đang nở rộ, những màu sắc khác nhau trên bầu trời chiếu lên khuôn mặt Ảo thuật gia, cắt ra từng vệt quang ảnh tựa như ảo mộng.

Chỉ sau một lớp vải là một loại nhiệt độ hoàn toàn khác. Xương kêu lạo xạo, máu sôi sùng sục.

Hai đôi mắt có sự lạnh lùng giống nhau, sự bất cần giống nhau, cũng có máu chiến giống nhau, ánh sáng của kỳ phùng địch thủ.

Cảm giác ấy lại xuất hiện.

Ác ma vuốt ve bờ môi chàng trai, ấn vào viền môi dưới đến mức ứ máu nhưng vẫn xinh đẹp, vô tình để lộ nét dâm dục.

Ngọn lửa âm u bùng cháy từ đôi mắt vàng lạnh lùng, loang ra một vệt màu mực nồng đậm đến mức không thể nhìn rõ, dần trở nên sắc bén, người khác đứng ngoài nhìn thấy chỉ biết hãi hùng khiếp vía.

Tông Cửu nhíu mày, vô thức muốn đá một phát, nhưng cậu vừa rục rịch thì đã bị ghì xuống lần nữa như chú cừu non vô tội mà con người trói lên đàn tế để hiến cho ma quỷ dưới vực sâu, không thể giãy dụa.

“Cậu thật sự thắng rồi.”

Giọng người đàn ông khàn khàn, giọng điệu hờ hững bình thường toát ra tính xâm lược vô cùng nguy hiểm.

“Nhưng cướp đồ từ tay Ác ma… thì phải trả giá lớn.”

Con ngươi hồng nhạt của thanh niên tóc trắng đột nhiên trợn tròn. Một vết cắn rướm máu mờ mờ đột nhiên xuất hiện trên cần cổ xinh đẹp của cậu, như ký hiệu đánh dấu bảo vật của ma quỷ.

Ác ma chống nửa người nhìn xuống cậu từ trên cao, ngón tay chậm rãi quệt vết máu trên môi cho lên lưỡi, say mê nheo mắt như đang tinh tế nhấm nháp một chai rượu vang lâu năm thơm ngào ngạt.

Không, phải nói là còn ngọt ngào mê đắm hơn bất cứ chai rượu nào mà hắn từng uống, khiến người ta… lưu luyến không muốn về.

Hắn cười nhếch mép, âm cuối chọc người ta ngứa ngáy.

“Cảm ơn đã chiêu đãi nhiệt tình.”

Phía sau khinh khí cầu, pháo hoa trong công viên trò chơi vẫn đang xòe tung không biết mệt.

Những chùm pháo hoa nhiều sắc quyện tất cả màu sắc thành một khối, quyến luyến dây dưa dưới màn đêm.

______________

Tác giả có lời muốn nói:

Ác ma: Tôi đếch làm người nữa!