Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 137




Đối với những thực tập sinh không biết phó bản tiếp theo là phó bản tập thể, thời gian mười lăm phút để lập nhóm thực sự quá ngắn, ngắn đến mức chớp mắt là qua, không kịp tìm đồng đội ưng ý.

Hệ thống chủ giống như đang kiểm tra năng lực giao tiếp của các thực tập sinh, ở những nơi thế này vô số người đã lộ rõ khuyết điểm của mình, không biết làm việc nhóm. Nhiều người mới lấy hết can đảm lên tầng trên, hỏi các đội chưa đủ người có nhận người không. Hầu như đội nào của nhóm Tông Cửu cũng thiếu một hai người.

Thấy có người lên hỏi, vài newbie muốn tìm cơ hội bắt đầu đứng ngồi không yên. Đây là chuyện liên quan tính mạng chứ không phải trò đùa trẻ con, bỏ xuống tự ái, ăn nói khép nép với giữ mạng sống thì cái nào quan trọng hơn?

Tiếc rằng bọn họ tươi cười lên hỏi từng đội, nhưng đều nhận lại sự từ chối tàn nhẫn và lạnh lùng.

Như tiểu đội Dạ tộc do Phạm Trác đứng đầu, tuy chưa đủ ba mươi người nhưng mỗi người đều có nhiệm vụ phân công rất rõ ràng, quy định nghiêm ngặt rằng ai làm gì, ai chịu trách nhiệm về việc gì. Đúng là thực lực của Dạ tộc mạnh, nhưng nổi tiếng không nuôi kẻ vô dụng. Nhóm Người sống sót không đóng góp cho tổ chức, dù mang năng lực của nửa Ma cà rồng cũng không được ở lại Dạ tộc.

Năng lực của đám người mới rành rành ra đó, từ cái dẻo miệng đã thấy được bản tính, dẫn theo cũng không đóng góp được gì, chỉ tổ vướng chân. Nhóm thực tập sinh cấp cao nghe nịnh quen rồi, không ai muốn chia sức mạnh của đội để bảo vệ đám người mới õng ẹo đó cả.

Trừ Thánh Điện.

Thánh Điện gần như ai xin cũng cho, nhóm người mới đầu tiên xin gia nhập tiểu đội bọn họ đều được chấp nhận, bao gồm cả đội do chính Messiah dẫn đầu.

“Xin lỗi, đội chúng tôi đủ người rồi.”

Người mới quá nhiệt tình đã vây kín khu vực của Thánh Điện, các thành viên cấp cao của Thánh Điện chỉ biết xua tay xin lỗi.

Ngoài đội Thánh Điện thì đội do Tông Cửu làm thủ lĩnh là được hoan nghênh nhất, nhưng cậu chẳng có hứng thú giúp đỡ người mới, đặc biệt là những kẻ đến đây với mục đích “Em muốn ôm đùi anh”.

Có người mới bị từ chối thì tức giận mắng, “Đệch cụ, giả bộ cái gì, mình cũng là người mới được thăng cấp, bây giờ lên cấp A thì bắt đầu giả làm boss à?”

“Đúng đấy, chảnh cứ như mình quan trọng lắm, đúng là cái loại quên gốc.”

“Chẳng phải lúc trước mình cũng là người mới cấp E đấy hả… Tôi bảo chứ, chả biết cậu ta làm cách nào mà lại có quan hệ tốt với các cấp S bên kia như vậy. Phó bản nào cũng có cấp S gánh, đố điểm thấp đấy?”

Sau khi bị Ảo thuật gia từ chối, sự ghen tỵ của những người mới này đồng loạt bùng nổ. Trong mắt bọn họ, trình độ của Tông Cửu lúc vào cuộc thi không cao hơn họ là mấy, thậm chí còn thấp hơn. Nhưng xuyên suốt cuộc thi, cậu nhận được sự tán thưởng của người hướng dẫn ở sòng bạc, nguyên văn còn là “Để khen ngợi cho vẻ đẹp và lòng dũng cảm”, nhận vốn khởi nghiệp những 5.000 chip từ chỗ người chia bài. Chưa kể còn được No.1 tặng hoa trước mặt mọi người, về sau được No.3 hộ tống trong phó bản sơn thôn, nhận thư mời của Dạ tộc trong trò chơi Quốc vương, nghe nói ở phó bản trung học Số 1, mấy vị cấp S đều sẵn sàng nghe theo đề xuất kế hoạch của cậu.

Cũng thật trớ trêu, trước khi Tông Cửu vào cuộc thi thì đa số người có ác ý với cậu là người cũ cấp thấp không muốn bị dồn xuống tầng chót, trong đó tập trung vào cấp C. Bây giờ sau khi cậu thể hiện thực lực, trí tuệ và kỹ năng xã hội của mình, những thực tập sinh cấp cao luôn thờ ơ lại nhanh chóng chấp nhận sự tồn tại của cậu nhất, mọi tổ chức đều tỏ ra thiện chí với cậu, dù không thể chiêu mộ nhưng tạo mối quan hệ tốt cũng ổn. Trái lại là người mới lúc trước cùng thuộc tầng chót với cậu, sự bất mãn với cậu càng lúc càng sâu.

Tông Cửu chưa bao giờ quan tâm họ nghĩ gì nhưng Từ Túc từng phàn nàn với cậu, nói đám thực tập sinh cấp thấp đó không biết cố gắng, suốt ngày ghen tỵ người khác.

Bây giờ tình huống của bọn họ chính là không có thực lực, không có dũng khí. Hễ có người vươn lên khỏi hàng ngũ là cả bọn liều mạng kéo trở về vũng bùn. Trong mắt bọn họ, ngay cả Từ Túc cũng là kẻ phản bội ôm đùi Ảo thuật gia, bị nói xấu thậm tệ sau lưng.

“Đừng quan tâm tới họ, cứ là chính cậu thôi.”

Tông Cửu hờ hững phất tay, giọng điệu lạnh lùng. Bất luận trước hay sau khi xuyên sách, cậu luôn không thiếu kiểu chỉ trích này. Nếu Tông Cửu bận tâm tới nó thì cậu đã không thể đạt tới bước này. Tuy nhiên, không phải người mới nào cũng vô dụng.

Có một newbie xin gia nhập đội bọn họ, đã thu hút sự chú ý của Tông Cửu.

“Đừng vội từ chối tôi.”

Người đàn ông mặc áo phông đẩy kính mắt, bất ngờ tháo kính xuống.

“Bởi vì tôi có một năng lực đặc biệt.”

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy đôi mắt sau cặp kính của hắn. Đó không phải con ngươi đen trắng của người bình thường mà là một đôi mắt đen nhánh, thậm chí còn phủ một tầng ánh sáng tối mờ lơ lửng phía trên cực kỳ quỷ dị.

Anthony đứng sau lưng Tông Cửu ngạc nhiên hô: “Mắt Âm Dương?!”

Đúng thế, là thành viên cấp cao thứ hai của Dạ tộc, Anthony không tự dẫn đội cũng không vào đội của Phạm Trác mà chạy tới đội của Ảo thuật gia, hạ mình làm đàn em của cậu.

Anthony bây giờ không còn là Anthony trong sòng bạc và phó bản sơn thôn ngày trước, một lời không hợp là kiếm chuyện với Tông Cửu nữa. Từ hôm nghe chuyện cũ của boss nhà mình và Tông Cửu, chứng kiến thực lực của Ảo thuật gia vọt lên cấp A như ngồi tên lửa, giờ đây gã đã trở thành thuộc hạ Ma cà rồng ngoan ngoãn và biết phân nặng nhẹ.

Thật sự không ngờ, Anthony sốc đần cả mặt. Mắt Âm Dương là năng lực đặc biệt, cực kỳ nổi tiếng trong vòng lặp vô hạn. Mắt Âm Dương nổi tiếng nhất là năng lực cường hóa trong phó bản Quan lạc âm cấp S, mặc dù những phó bản khác cũng có nhưng mắt Âm Dương được kích hoạt không mạnh bằng trong Quan lạc âm.

Đã từng có một Người sống sót trong vòng lặp vô hạn hưởng được năng lực mắt Âm Dương trong phó bản Quan lạc âm. Tiếc rằng sau này hắn đã rơi vào một phó bản, từ đó về sau không còn ghi chép nào về mắt Âm Dương đỉnh cấp nữa.

Ngoài ra, rất nhiều người sở hữu mắt Âm Dương bình thường. Năng lực mắt Âm Dương cũng tương tự linh môi, khác nhau ở chỗ linh môi không thể nhìn thấy linh thể thực thể của sinh vật siêu nhiên, còn mắt Âm Dương thì thấy được.

Nhìn thấy linh thể, trói buộc linh thể, thậm chí còn nhìn thấu nguồn gốc của linh thể, đây chính là ưu điểm lớn nhất của năng lực này. Nó cung cấp những thông tin mà linh môi không thể mang lại, đồng thời không cần phải lo lắng về việc linh môi bị Ác quỷ cắn nuốt hoặc bị chiếm thể xác.

Nhưng so với linh môi, năng lực tấn công của mắt Âm Dương sẽ kém hơn một chút. Mọi người đều biết sức tấn công của linh môi đã kém mà mắt Âm Dương còn kém hơn, như vậy mắt Âm Dương có thể tiếp cận với lĩnh linh thể không giới hạn.

Vậy nên thay vì nói rằng linh môi là Năng lực giả mà chỉ những tổ chức lớn mới sở hữu, thì nên nói rằng mắt Âm Dương mới là biểu tượng của tổ chức lớn.

Dạ tộc bồi dưỡng một người sở hữu mắt Âm Dương, Anthony rất rành về năng lực đặc biệt này. Đôi mắt newbie trước mặt hiện lên màu đen sâu thẳm, tuyệt đối không phải mắt Âm Dương bình thường!

“Đúng thế.”

Người mới cấp C đeo lại kính, nói tiếp: “Nhà tôi ba đời làm nghề săn quỷ nổi tiếng ở Hong Kong trong hiện thực, đây cũng là mắt Âm Dương tôi được truyền thừa.”

Người mới tên Chung Ý Viễn, hắn đã có năng lực mắt Âm Dương từ trước khi vào vòng lặp vô hạn, hắn không chi thêm điểm sinh tồn để mua đạo cụ cho bản thân cũng không cường hóa thân thể, mà chọn nâng cấp mắt Âm Dương.

Không biết có phải vì năng lực được mang từ thế giới hiện thực hay không, bởi theo lý mà nói muốn nâng cấp năng lực phải nâng từ trong phó bản nhưng hắn lại chọn cường hóa trực tiếp từ hệ thống chủ.

Cách giải thích này đã cho chúng ta thấy, vì sao hắn giấu một kho báu nhưng không thể nhanh chóng nâng đánh giá của mình lên.

Anthony hạ giọng: “Mắt Âm Dương không có sức chiến đấu, buộc phải phối hợp với những thực tập sinh vũ lực cao mới kích hoạt được.”

Nếu không hợp tác với đồng đội có giá trị vũ lực cao thì mắt Âm Dương chẳng có tác dụng gì. Giống hệt như canh giữ một mỏ quặng mà không có xẻng.

Nói đến đây, giọng Anthony lẫn chút ghen tỵ.

Mắt Âm Dương của Dạ tộc bọn họ là do cấp cao dẫn đội, cố tình đến phó bản kia hỗ trợ cậu ta lấy được năng lực đó. Giờ Ảo thuật gia ngon rồi, mới đặt bảng hiệu đã có mắt Âm Dương tự động tìm tới cửa, hơn nữa còn là mắt Âm Dương xịn xò mang tới từ thế giới thực.

Nếu tin này truyền đi, các tổ chức lớn khác lại chẳng tranh nhau bể đầu ấy chứ. Mà tên Ảo thuật gia này không biết sự quý giá của mắt Âm Dương, thờ ơ gật đầu, “Được, cho cậu vào nhóm. Nhưng nói trước, nhóm của tôi không nuôi kẻ vô dụng, cậu phải thể hiện giá trị của mình.”

Chung Ý Viễn: “Được.”

Hiện tại đội của Tông Cửu đã tập hợp thành công ba mươi người. Chẳng bao lâu sau, mười lăm phút đã hết.

[Đã hết mười lăm phút, ngừng lập đội.]

[Mời các đội chọn ra đội trưởng, cuối cùng xác nhận sĩ số nhóm và gửi lên hệ thống chủ.]

Tông Cửu đương nhiên là đội trưởng. Sau khi xác nhận sĩ số và thông tin tiểu đội trình lên, hệ thống chủ mở một cánh cổng không gian bên cạnh nhóm bọn họ. Bên trong cánh cổng không gian tối om, chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy viền tím sẫm lấp lóe màu sắc không rõ.

“Chuẩn bị xong hết chưa?”

Tông Cửu ngoảnh lại nhìn tiểu đội phía sau mình.

“Tất cả đã sẵn sàng!” Mọi người đồng thanh đáp.

“Được, vậy thì chúng ta sẽ xuất phát…?”

Ảo thuật gia tóc trắng đang định dẫn người vào phó bản, không ngờ một người đàn ông tóc đen dẫn theo đội, đạo bào cuốn gió lao thẳng vào cánh cổng không gian sau lưng cậu.

Tông Cửu:???

Mọi người:???

Từ Túc lập tức kịp phản ứng: “Đi nhầm rồi đi nhầm rồi, cổng không gian của mấy anh ở bên kia!”

Đội của hai người họ đều đứng trên một sân, cổng không gian được mở rất gần, nếu không phải một cổng mở trước một cổng mở sau, e rằng thực sự sẽ đi nhầm thật.

Chứ còn gì nữa, Gia Cát Ám đi nhầm rồi kìa.

“Ớ?”

Thực tập sinh theo sau Gia Cát Ám lập tức phanh gấp. Cậu ta do dự nhìn phần lớn đội ngũ đã vào cổng không gian phía trước, vẻ mặt hoảng hốt, “Giờ sao đây, đội trưởng của chúng tôi và mấy người kia đã vào rồi.”

“Không sao.”

Tông Cửu liếc nhìn bóng lưng những người đã biến mất trong cánh cổng không gian màu tím, trầm ngâm nói: “Cậu cứ theo bọn họ đi, chỉ là cổng không gian khác thôi, bọn tôi vào cổng của các cậu tới phó bản là được, chả có gì phải xoắn.”