Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 163






“Người khôn ngoan không yêu đương”

Kể từ khi No.3 chảnh cún buông câu “Người khôn ngoan không yêu đương” thì cả phòng họp chìm vào sự im lặng kỳ lạ.

Gia Cát Ám chẳng muốn phí thời gian giải thích, nói xong thì nhắm mắt im lặng dựa vào tường, sống lưng thẳng tắp như gốc Thường Xanh vững trãi.

Tông Cửu nhướng mày nói, “Nào, kể ngắn gọn chuyện gì đã xảy ra với đội của anh trong mê cung chết chóc đi.”
Nhắc đến chủ đề này, Từ Túc vừa dấy lên hy vọng lại cúi đầu với vẻ mặt buồn khổ.

Nhưng dù thế cậu vẫn tự dặn lòng ép bản thân phải nghe tiếp.

Hứa Sâm không thể chết oan uổng vậy được, có đau khổ đến đâu thì cậu cũng phải tìm ra nguyên nhân cái chết của người kia.

Giờ nghe kể cũng không dám thì nói chi tới việc giúp anh Cửu chiến thắng, lấy tấm vé điều ước vạn năng?
Gia Cát Ám nghỉ mệt rồi trầm ngâm, mô tả ngắn gọn những gì đã xảy ra với họ trong mê cung chết chóc.

Mê cung chết chóc nằm trong dị không gian đặc biệt, bao phủ bởi mê cung khổng lồ.

Bên ngoài là lớp sương mù dày đặc không thể nhìn xuyên qua mà khuếch tán khắp xung quanh, che hết những ánh mắt có ý đồ dòm vào.

Nhiệm vụ chính của phó bản là tìm lối thoát duy nhất trong mê cung chết chóc, nếu đến ngày thứ bảy vẫn chưa tìm được thì phải nhận kết cục diệt team.

Tạo hình của tòa mê cung khá giống với mê cung Minos trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, khác ở chỗ nó chỉ có một tầng duy nhất nhưng cực kỳ đồ sộ.

Ban đầu mọi người bị đưa tới lối vào, phía sau là ngõ cụt, phía trước và hai bên trái phải là ngã ba đường.

Mê cung yêu cầu mỗi lần chỉ được vào một người.

Có người nghĩ Theseus trong thần thoại Hy Lạp đã dùng phương pháp kéo sợi* để phá giải mê cung Minos, thế là bắt đầu mày mò luồn sợi chỉ vào.

Tiếc rằng khi vào trong thì bọn họ phát hiện lũ quỷ trong mê cung đã cắt hoặc xê dịch sợi chỉ đi.


Vài thực tập sinh đi theo sợi chỉ hệt như dê vào miệng cọp, mọi người bất đắc dĩ thay đổi kế sách, dùng cách ngu ngốc nhất để đo mê cung này.

Sau khi hao tổn mấy người, bọn họ mới có được ngọn lửa xanh lam xua tan sương mù, xách đèn đồng trên tay như một chiếc đèn lồng nhỏ.

Lấy được lửa xanh, mê cung nới lỏng giới hạn cho phép bọn họ vào nhiều người cùng một lúc.

Nhưng không ai ngờ rằng ngọn lửa xanh lại thu hút những con quỷ lang thang trong mê cung, nên nhóm tiếp theo vào mê cung lại bị tiêu diệt mấy đội.

Có thể nói, con đường dẫn đến lối ra mê cung này được trải bằng máu thịt của đồng đội.

Lần nọ khi họ đang thăm dò được nửa chừng, một nhóm đã gặp phải quỷ bóng trong mê cung chết chóc.

Quỷ bóng có thể ẩn mình dưới cái bóng của con người, vì vậy khi giơ lửa xanh lên, thực tập sinh chẳng những phải giữ cho ngọn lửa không tắt mà còn phải ngăn quỷ bóng chạy ra đánh lén từ trong cái bóng.

Hứa Sâm cầm “The Black Pullet”, lúc cúi đầu niệm chú không để ý tới cuốn sách ma thuật đen trong tay đã kéo ra một bóng đen trên tường mê cung.

Vốn dĩ cậu ta phải chết, nhưng đúng lúc nguy cấp Gia Cát Ám đã cản giúp cậu ta ngay vị trí trung tâm, tiêu hao hết một đạo cụ cấp A búp bê thế thân của mình.

Cuối cùng cứu được người, coi như vượt qua nguy hiểm.

Gia Cát Ám suy luận từ manh mối sót lại rằng mê cung chết chóc này nằm ở thế giới trong gương.

Phần mà bọn họ đã phát hiện thuộc phần thứ nhất, tiếp theo chỉ cần dựa theo cách đi đường chéo mặt gương sẽ tìm thấy lối ra đối lập với lối vào qua mặt gương gập.

Nhưng lũ quỷ đáng sợ nhất rải rác khắp trung tâm con đường này, cùng vô số tồn tại kinh khủng đang rình rập ẩn náu.

Người sống sót lần lượt ngã xuống trên con đường dẫn đến lối ra, cuối cùng còn lại hai người.

Trước mặt họ là lũ ác quỷ cần máu thịt tươi mới để dẫn dụ.

Gia Cát Ám và Hứa Sâm biết rõ, nếu không có ai hy sinh thì hai người bọn họ sẽ phải chôn mạng ở đây.

Mà đĩa Thái cực bát quái đã sử dụng đến cực hạn ở cửa ải trước đó.


Hứa Sâm trầm mặc rất lâu, “Trong “The Black Pullet” có một cấm thuật…”
Gia Cát Ám với mái tóc đen rối bời, người đầy vết máu đang đi phía trước ngoảnh lại nhìn cậu ta.

Cấm thuật này là ma thuật đen mạnh nhất trong toàn bộ cuốn sách The Black Pullet, có sức mạnh tương đương với một đòn công kích của đạo cụ tấn công cấp S.

Nhưng ma thuật đen không nhẹ nhàng như vu thuật chính phái, tuy công kích mạnh mẽ nhưng phải trả một cái giá tương xứng.

Cái giá chính là sức sống.

Hứa Sâm đã trả giá một lần trong phó bản tập thể trước, một khúc ngón tay cháy đen đã giúp cậu ta sống sót cùng thành tích thăng lên cấp A.

Cậu ta run rẩy mở cuốn sách ma thuật đen trong tay, những ngón tay chém sém vốn mất cảm giác cũng khẽ run rẩy.

Trong lòng Hứa Sâm biết rõ, quyết định này của mình có ý nghĩa thế nào.

Là hy sinh, là chết chóc, là vĩnh viễn… không bao giờ gặp lại Từ Túc nữa.

Cậu thiếu niên mang nụ cười xua tan nỗi sầu muộn của người khác, động tác cẩn thận khi chạm vào những ngón tay xấu xí mà Hứa Sâm đã vất vả giấu sau lưng, những lời chưa từng thổ lộ, lời tỏ tình mãi mãi không bao giờ có thể nói ra.

Và sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Phút trầm lắng này dường như trôi qua rất lâu, lâu như cả thế kỷ nhưng có lẽ chỉ trong một giây.

Hứa Sâm cắn môi, đột nhiên ngẩng đầu, giọng khàn khàn, “Cho tôi hai phút.”
Còn mười phút nữa là phó bản đóng.

Gia Cát Ám đã cứu cậu ta một lần, Hứa Sâm phải trả cái mạng này.

Nếu cậu ta không làm gì, cả hai người sẽ phải chết ở đây, chẳng ai sống sót.


Cậu ta là đàn ông, không thể chết mà vẫn nợ ân tình được.

Hứa Sâm cắn mở nắp bút, ngồi xổm xuống bên tường mở cuốn sách ma thuật trong tay rồi viết vào trang đầu tiên.

Suốt một năm vào vòng lặp vô hạn, cậu ta chưa từng rơi nước mắt, duy chỉ có lần này là khác, nước mắt rơi nhòe, cơ thể run lên theo từng nét chữ.

Viết xong đoạn đó, cậu ta xé tờ cấm thuật ở trang cuối cùng của cuốn “The Black Pullet”, đưa cuốn sách đen dày cộp cho Gia Cát Ám.

“Xin hãy giúp tôi… giao cuốn sách này cho Từ Túc, chính là Từ Túc thực tập sinh cấp C trong đội anh Cửu.”
Người đàn ông tóc đen im lặng nhìn đạo cụ cấp A trong tay cậu ta, khẽ gật đầu, “Tôi sẽ gửi.”
Không biết tại sao, Gia Cát Ám luôn trầm mặc ít nói lại buột miệng hỏi thêm một câu, “Còn lời nào khác muốn gửi gắm không?”
“Không có, cảm ơn tiền bối Gia Cát đã giúp đỡ tôi, xin nhất định phải sống sót.”
Hứa Sâm lau nước mắt, lẩm bẩm một chuỗi câu thần chú phức tạp, nắm chặt những trang giấy còn sót lại rồi lao thẳng vào màn sương không hề ngoảnh đầu.

Bóng quỷ rít gào, nuốt chửng cái xác đang dần biến thành thây khô cháy đen.

Lần kể lại này không khác gì xẻo thịt lóc xương.

Đôi mắt khóc đỏ hoe của Từ Túc lại vỡ đê.

Cậu run rẩy lật đến trang cuối cùng của “The Black Pullet”.

Quả nhiên ở góc giữa trang sách và gáy sách có dấu vết của trang sách bị người ta xé nát.

Cậu nhìn chằm chằm dấu vết hồi lâu, lấy tay phủi nhẹ, vừa khóc vừa cười.

Hứa Sâm biết độ nguy hiểm của cấm thuật ấy, nên thà xé bỏ chứ không muốn Từ Túc dùng thử hay biết cách dùng nó.

Gia Cát Ám nói xong, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Chàng trai tóc trắng thình lình ngước mắt lên nhìn sườn mặt và quai hàm sắc bén của người đàn ông tóc đen, trong lòng có vài phỏng đoán kỳ quái.

Bọn họ có một loại ăn ý ngầm nào đó.

Bây giờ trước mặt Từ Túc, Tông Cửu không nói lúc trước chắc chắn Gia Cát Ám đã cố ý dẫn đội vào cổng không gian kia nên Gia Cát Ám cũng nhất trí im lặng, coi như không có chuyện này.

Nếu đúng là thế thì lần trước Gia Cát Ám nôn ra máu trong thời gian nghỉ giữa phó bản, rất có thể vì dùng đĩa Thái cực bát quái để nhìn trộm tương lai.


Gia Cát Ám đã đoán được mối nguy của phó bản tiếp theo, vậy phải chăng hắn ta cũng đoán được cái chết của Hứa Sâm? Đoán mình có thể vượt qua nguy hiểm trở về từ phó bản đó?
Nói trắng ra là kỹ năng nhìn người của Gia Cát Ám tuyệt đối không tệ, lúc trước chẳng những nhìn thấu sự lạnh lùng của Tông Cửu che giấu dưới vẻ bề ngoài, thậm chí còn thấy rõ xiềng xích trên người cậu.

Cho nên không lý nào hắn ta không biết tính tình của Hứa Sâm, tuy cậu ta khá lầm lì nhưng chắc chắn là kiểu người có ơn tất báo.

Hơn nữa hắn ta đột nhiên cản đao, tiêu hao một đạo cụ cấp A vì Hứa Sâm, đây không phải tác phong của Gia Cát Ám.

Bình thường miễn là có cơ hội, Gia Cát Ám luôn cẩn trọng đi một bước tính ba lần, cân nhắc kỹ lưỡng như kẻ cuồng kiểm soát, không cho phép xuất hiện biến cố nào.

Thứ cho Tông Cửu nói thẳng, tuy hiện tại bọn họ là quan hệ hợp tác tạm thời, cậu cũng nhìn thấy sự chân thành từ Gia Cát Ám, nhưng nếu nói No.3 là người có thể xả thân dũng cảm cản dao cho người khác thì quá vô lý.

Gia Cát Ám biết phó bản này rất nguy hiểm với Tông Cửu nhưng đoán được mình sẽ sống sót, nên hắn ta đã lao vào không chút do dự.

Nếu Gia Cát Ám còn tính được cả phản ứng của Hứa Sâm thì rất có thể hắn ta sẽ tương kế tựu kế để đạt được mục tiêu cuối cùng.

Phải nói là cách nghĩ này, sẽ phù hợp với sự hiểu biết của Tông Cửu về Gia Cát Ám hơn.

Trong tích tắc, Tông Cửu nhớ đến rất nhiều chuyện.

Cậu nhớ lá bài The Moon tượng trưng cho lừa dối, không thể tìm ra ngọn nguồn.

Gia Cát Ám có chuyện giấu cậu.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Chính vào lúc này, người đàn ông tóc đen đang nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt nhìn thẳng vào cậu.

Đôi mắt đen láy ấy vô cùng thâm thúy, bên trong như có vòng xoáy nhỏ đang xoay tròn, cuốn lấy mọi ánh nhìn.

Ánh mắt Gia Cát Ám rất bình tĩnh nhưng lần đầu tiên đối mặt với hắn ta thì Tông Cửu đã biết, trong lòng bọn họ đang cùng nghĩ về một chuyện.

Nghi ngờ vô căn cứ trước mặt chính chủ lại bị chính chủ bắt được, Tông Cửu không chút bối rối khi bị bắt quả tang mà còn rất bình tĩnh nhìn lại, chẳng thèm che giấu vẻ nghi hoặc trong mắt mình.

Giữa giây phút họ nhìn nhau, Tông Cửu cảm giác Gia Cát Ám sắp lên tiếng, gửi một bức “Xuất sư biểu” cho Lưu Thiện là cậu*, thì người đàn ông tóc đen chợt nhìn chỗ khác, tiếp tục nhắm mắt bình chân như vại, không hề có ý định giải thích, trưng cái vẻ dù sao cũng đã kết đồng minh, bên ngoài có tên khốn Ác ma rình rập, cậu muốn tin hay không thì tùy.

(*Xuất sư biểu là một bức thư gửi Hán hậu chủ Lưu Thiện trước khi Gia Cát Lượng lên phía Bắc đánh bại Trung Nguyên, đại ý khuyên Hậu chủ tạo điều kiện cho mọi người phát biểu ý kiến, thưởng phạt nghiêm minh…)
Tông Cửu: “…”
Quả không hổ là anh, Gia Cát Ám..