Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 166






“Xuất hiện cuối cùng”

Theo chuỗi ngày ăn uống rồi đọc sách, đọc sách rồi chơi với mèo, chơi với mèo rồi ngủ của Tông Cửu, chẳng mấy chốc thời gian đã đến cuối tháng thứ nhất.

Trong niềm mong chờ và quan tâm của mọi người, vũ hội hóa trang cũng chính thức khởi động.

Chiều ngày ba mươi, bức tường cao của sảnh trường quay trên tầng ba rơi xuống cái “Rầm…”.

Ở một nơi không ai nhìn thấy, không gian trong studio khổng lồ bắt đầu vặn vẹo giãn rộng.

Từng dãy bàn dài phủ khăn ăn màu trắng từ đâu xuất hiện, sàn nhảy khổng lồ được lát bằng đá cẩm thạch với những hoa văn tuyệt diệu.

Đèn chùm vàng ròng trên cao như có bàn tay khổng lồ vô hình nào đó gộp chúng lại với nhau, tạo thành một tháp pha lê sáng lấp lánh.

Từng chuỗi tua cờ nhấp nháy trên đỉnh, thắp sáng toàn bộ hội trường buổi tiệc.

[Hoạt động phúc lợi: Vũ hội mặt nạ hóa trang chính thức mở màn.]
[Camera toàn cảnh đã bật, phòng phát sóng trực tiếp sẽ bật trong vũ hội.]
[Bối cảnh đang được dựng và chính thức mở màn lúc bảy giờ tối, các thực tập sinh hãy chờ đợi trong giây lát.]
[Sau vũ hội mặt nạ hóa trang, sảnh tiệc sẽ đóng cửa vĩnh viễn và trở về studio như cũ, xin lưu ý.]
Nhiều thực tập sinh đã đến phòng tạo hình trong trung tâm thương mại từ trước, chờ khai mạc vũ hội.

Để tránh bị lộ lúc thấy trang phục, hệ thống chủ đã yêu cầu tất cả thực tập sinh chờ sẵn trong phòng tạo hình, khi khai mạc vũ hội thì phòng tạo hình sẽ dẫn thẳng đến hành lang sảnh tiệc, đảm bảo không để lộ danh tính thật của bất kỳ ai.

Tông Cửu không đến sớm vì cậu đã quyết tâm cosplay No.1.

Với cái tính khùng điên của Ác ma nhất định sẽ đến sảnh cuối cùng như buổi đánh giá xếp hạng đầu tiên vậy.

Xuất hiện ở vị trí cao nhất trước công chúng, thu hút mọi sự chú ý.

Vậy nên Tông Cửu thậm chí còn thảnh thơi order đồ ăn trong phòng, thưởng thức xong bữa tối mới ngẩng đầu xem giờ.


7 giờ 45 phút.

Bữa tiệc mở màn lúc bảy giờ tối và đóng cửa sau một tiếng.

Nếu tám giờ còn chưa đến đồng nghĩa từ bỏ tư cách tham gia vũ hội, sảnh tiệc sẽ tự động đóng lại và chặn thực tập sinh tới trễ bên ngoài.

Sắp đến giờ!
Cậu sửa sang quần áo, xoay người bước vào thang máy ấn nút đến trung tâm thương mại.

Giờ này chắc mọi người đã đến đủ rồi, cả hội trường vũ hội xúng xính váy áo, yến tiệc linh đình.

Đúng như Tông Cửu đoán, ai nấy đều đeo mặt nạ cùng đủ kiểu trang phục.

Không ít người chọn giả nữ, ngó một lượt nào là trang phục hầu gái, ma nữ, tiên nữ, trước cong sau vểnh cực kỳ nóng bỏng, mặc kệ dáng đi hay thần thái đều không có gì bắt bẻ.

Cả phòng livestream xem mà nghẹn lời.

[Phắc, đây thực sự không phải cuộc thi tuyển chọn nhóm nữ thực tập sinh kinh dị sắp tiến hành à? Bé mèo nghi hoặc.jpg]
[Tại sao một đám đàn ông giả nữ trông còn thoải mái tự tin hơn các cô gái vậy?!! Tui dòm cô em mặc đồ thủy thủ kia lâu lắm ời, cử chỉ và dáng đi của ổng, đòe mòe nói ổng là nam ai tin nổi, ai tin nổi?!]
[Tui hết chịu nổi rồi tui cười muốn chết mất, chỉ để không bị người khác nhận ra mà ai nấy bỏ công đầu tư vãi!!!]
[Hay lắm, tôi có lý do nghi ngờ đa số thực tập sinh trong phòng tiệc này thường xuyên mặc đồ nữ!! Hơn nữa diện đồ nữ ít nhiều gì cũng sẽ hơi xấu hổ nhưng bọn họ méo hề luôn, có mấy ông còn điêu luyện vcđ!]
Giờ đầu tiên là thời gian mở màn, mọi người đi dạo quanh sảnh tiệc thỉnh thoảng còn ngồi xuống trò chuyện.

Các loại rượu khác nhau đã bày trên chiếc bàn dài, người phục vụ mặc áo đuôi tôm màu đen bưng khay phục vụ tới lui.

Vài người khôn vặt đóng giả bồi bàn, không nhờ mặt nạ trên mặt thì khó phân biệt ai là ai.

Ở phía bên kia, tháp champagne khổng lồ lắc lư trong không khí tạo ra những vòng tròn đủ màu sắc thơm ngào ngạt.

Những chiếc đĩa vuông nhỏ với đủ loại bánh tráng miệng lạ mắt ánh lên sắc màu tươi xinh dưới ánh đèn.


Tấm màn đỏ thẫm rủ xuống từ mái vòm cùng các chuỗi tua cờ màu vàng kim lơ lửng giữa không trung.

Phía sau có đội dương cầm đang chơi một bản nhạc nhẹ âm Sol trưởng, người chỉ huy quay lưng về phía sàn nhảy hai tay vung vẩy với tư thế chuyên nghiệp ung dung.

Tsuchimikado rối rắm đứng trước bàn dài, quất một đĩa lớn bánh trái rồi ngồi xuống bàn bên cạnh.

Chẳng biết mấy món đồ ngọt này có ma lực gì mà cứ ăn là ghiền, vị ngon không thể tả
Bình thường Tsuchimikado không đến phòng ăn, đặc biệt là sau cuộc thi thực tập sinh kinh dị không cần ăn nữa nên y toàn trốn trong phòng chơi game, thỉnh thoảng có gọi vài ly Coca thêm đá*.

Nào ngờ sau thời gian dài không ăn, vừa ăn đã chẳng ngừng được.

(*Nước hạnh phúc của những otaku mập, chính là từ lóng chỉ Coca).

Ngôn Tình Sắc
Thế là y vừa cúi đầu giải quyết dĩa đồ ngọt trên vừa lén dòm người khác, xem có nhận ra ai không.

Tsuchimikado vỗ bộ ngực giả tự tin chẳng ai nhận ra mình.

Đúng thế, bởi vì y đã giẫm nát liêm sỉ mặc đồ con gái _(:з” ∠)_ Hơn nữa y còn cùi không sợ lở quất luôn bộ thủy thủ!
Họa tiết sọc xanh trắng, mũ hải quân và cài nơ con bướm, sửa dáng người đi tất trắng và giày da nhỏ.

Thách ai nhận ra đây là Thánh xui No.10!
Tuy lúc bắt đầu mặc đồ nữ rất xấu hổ và sợ bị người ta nhận ra, nhưng mấy hôm nay Tsuchimikado đặc biệt dành thời gian đi theo NPC nhà tạo mẫu trong phòng tạo hình học cách cư xử của con gái, bây giờ gần như đã đạt tới cảnh giới lấy giả trộn thật rồi.

Về lý do tại sao Tsuchimikado phải dốc hết sức như vậy, tất nhiên là vì trước đó y đã đánh cược với Thầy trừ tà.

Hai người cược xem ai có thể nhận ra người còn lại trong vũ hội hóa trang.

Nếu Tsuchimikado thua thì phải đưa cho Thầy trừ tà một lá bùa xanh.

Bùa xanh là thứ quý giá nhất của Âm Dương sư, dù Tsuchimikado có là thánh xui thì từ lúc y kế thừa tên tuổi Tsuchimikado trở thành một Âm Dương sư vinh quang, cũng chỉ có vỏn vẹn gần mười lá bùa xanh.


Nếu Thầy trừ tà thua, anh ta phải chắp tay nhường con dao găm cấp A mà Tsuchimikado đã thòm thèm từ lâu.

Vụ cá cược này rất hấp dẫn, hơn nữa Thầy trừ tà giàu thích chơi sang, còn Tsuchimikado thì rộng rãi, trước kia hai người cũng cá cược rất nhiều trong vòng lặp vô hạn, vì là bạn lâu năm nên vụ cá cược này cực kỳ uy tín.

Chính vì vậy, Tsuchimikado mới thay đổi tính khí lười biếng chết dí trong phòng để cố gắng giả nữ, dù sao có làm thì mới có ăn chứ.

Trong lúc y đang ăn thì gần cửa chợt xôn xao, kèm theo thanh máy móc lạnh lẽo của hệ thống chủ vang lên trong sảnh tiệc.

[Đã đến giờ, giai đoạn một kết thúc, sảnh tiệc sẽ đóng cửa ngay lập tức, không được phép vào tiếp nhưng các thực tập sinh có thể rời khỏi vũ hội bất cứ lúc nào mình muốn, tự động từ bỏ tư cách tham gia vũ hội.]
Gái xinh Tsuchimikado trong trang phục thủy thủ ngoảnh đầu, tình cờ nhìn thấy bóng người ở cửa.

Người phục vụ đứng hai bên cửa, vội vàng đóng cánh cửa nặng nề sau lưng cho người kia.

Vest đen, áo vest gile, cà vạt đỏ sẫm, Thánh giá Ai Cập.

Tóc đen hơi dài buộc lên, găng tay da, giày da đen sáng loáng.

Mặt nạ màu trắng, khí chất phong độ của người trí thức lắng đọng khắp cơ thể, ưu nhã trong từng cử chỉ.

Người kia như một bóng đen cắt ánh sáng mà đến khiến tất cả ánh sáng sau lưng mình đều bị chôn vùi.

“Mau tránh ra mau tránh ra, là vị big boss kia!”
“Trời đất ơi, không ngờ No.1 lại tham gia vũ hội mà còn để nguyên trang phục nữa chứ.”
Vô số thực tập sinh nhìn cảnh tượng này đầy kính sợ, nháo nhào lùi về tạo thành lối trống, chẳng ai dám bước ra.

Khán giả cũng ngạc nhiên.

[Không hổ là big boss! Đến ngay phút chót, còn không thay đồ luôn.]
[Chuyện bình thường mà, dù mọi người nhận ra thì cũng đâu thực tập sinh nào dám lên xác nhận vị boss này hahahaha]
[Quá chuẩn, nhưng khoan đã, thật ra tui cảm thấy khả năng người cố vấn bí ẩn là No.1 rất cao nha, như lầu trên đã nói méo ai dám xác nhận, thật đáng xấu hổ!]
[Thiệt ra tui đang nghĩ có khi nào ai đó cố ý mặc bộ đồ này rồi sau đó giả mạo No.1 hay không…]
[… Bà chị bà đang nghĩ gì đấy, ai dám giả mạo big boss? Tuyệt đối không có khả năng ok?]
Cũng giống suy nghĩ của khán giả, tất cả thực tập sinh trong sảnh tiệc không hề nghĩ đến khả năng có người giả trang.

Điều này không mưu mà hợp với phỏng đoán của Tông Cửu lúc trước.


Tông Cửu mặt bình thản đón nhận ánh mắt sùng bái cuồng nhiệt từ bốn phương tám hướng, vô tình bình tĩnh rẽ đám đông đi tới hội trường buổi tiệc, vừa bước vừa thầm ấn like cho sự thông minh của mình.

Nếu là người chưa chắc đã có hiệu ứng thế này vì trang phục là một chuyện, cảm nhận mang đến cho mọi người lại là chuyện khác.

Điểm đặc biệt nhất của Ác ma chính là khí chất của hắn.

Trước kia Tông Cửu không hiểu nhưng từ ngày xem ký ức do nhóc Ác ma cung cấp, cậu đã hiểu được đôi phần.

Sinh ra ở đâu thì đại diện cho thứ đó, mọi tia sáng đều không thể thoát khỏi ác ý vặn vẹo dày đặc này.

Và nó chẳng hề tốn sức với Tông Cửu.

Bây giờ cậu đang rẽ đám đông như Moses chia đôi Biển đỏ, đi tới đâu là ánh mắt của mọi người theo tới đó.

Cho dù trong lòng mọi người cho rằng cậu chính là No.1, nhưng không ai dám bước lên kiếm món điểm sinh tồn này.

Khoái ghê.jpg
Dưới vỏ bọc của No.1, Tông Cửu cảm thấy thậm chí mình có thể tìm một chỗ mà chờ Ác ma tự vác xác tới, vì chắc chẳng ai dám tới mời cậu khiêu vũ đâu.

Ngay khi Tông Cửu đang đứng đấy, tầm mắt cậu bỗng bị thu hút bởi một con chim cánh cụt đang lảo đảo chạy đến gần rồi lạnh lùng nhìn cậu.

Người chim cánh cụt này đội một chiếc mũ chim, bước chân ngay ngắn, đôi mắt đen láy trông không giống chim cánh cụt chút nào nhưng trên người lại toát ra nhiệt độ của Nam cực.

Ánh mắt này… Là anh, Gia Cát Ám!
Nhìn trang phục của người kia, Tông Cửu nín cười rất vất vả dưới tấm mặt nạ.

Nhưng trên tinh thần đồng minh, cậu không vạch trần Gia Cát Ám để kiếm tiền bất nghĩa cho bản thân, ngược lại hai người chỉ kín đáo liếc nhau coi như đã nắm tình hình.

Thế là Tông Cửu ngoảnh chỗ khác tìm kiếm ứng cử viên No.1 khả nghi xung quanh, không ngờ đám đông lại xôn xao rối loạn.

Cậu ngẩng đầu thì thấy một người mặc trang phục giống mình đang đứng trước lan can lầu hai sảnh tiệc, nhìn cậu cười nửa miệng.

Tông Cửu: “…”
Khoan, trang phục giống nhau???
Hay lắm..