Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 170






“Lễ đăng quang của Ảo thuật gia”

Tsuchimikado đứng cứng đơ như một khúc gỗ trong bóng tối, chìm giữa bối rối hoang mang.

Không trách y được, vì cái váy thủy thủ thiệt tình hơi ngắn.

Lúc đầu y nhảy kiểu otaku ý đồ làm bừa cho qua cửa thôi, ngay cả ‘Vòng tròn phép màu tình yêu’ cũng chỉ xoay hai vòng tượng trưng, nhưng giờ thì hay rồi, hệ thống chủ gửi hết kiến thức khiêu vũ quốc tế loạn cào cào vào đầu, não còn chưa kịp load thì cơ thể đã chuyển động theo điệu nhạc.

Âm Dương sư hoảng sợ phát hiện tay chân mình không còn múa kiểu otaku nữa mà bắt đầu xoay eo nâng mông, thường được gọi là phiên bản nâng cấp của “Vòng tròn phép màu tình yêu”.

Điệu valse vốn nổi tiếng lãng mạn lộng lẫy, hiệu ứng thị giác cực kỳ tao nhã và thanh lịch.

Trước kia nó được gọi là “điệu nhảy lẳng lơ, không trong sạch”, thậm chí nhiều nước Châu Âu còn có luật không cho phép phụ nữ trẻ đã lập gia đình nhảy điệu này.

Lúc trước Tsuchimikado thấy điệu nhảy này thật đẹp mắt, đến khi mình nhảy mới biết tại sao nó bị nước Anh bảo thủ tẩy chay.

Đầu tiên, biên độ chuyển động của nó khá lớn.

Tsuchimikado không tìm bạn nhảy, lắc lư theo giai điệu từ trái sang phải sàn nhảy, mép váy ngắn xòe thành chiếc dù nhỏ.

Nửa tháng trước vì để thắng cược Thầy trừ tà, y đã chạy đến phòng tạo hình nhờ nhà tạo mẫu tư vấn, người nọ vừa thấy y đã tung hô rằng khung xương y nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn, vóc dáng thon thả tinh tế có nét duyên dáng độc nhất vô nhị của người phương Đông.

Tung hô đến mức trên trời mới có chứ dưới đất thì không, bảo y là hạt giống tốt để cosplay nữ, không mặc quần áo nữ là uổng phí tài năng của tổ quốc.

Tsuchimikado được khen mà nghĩ giả nữ cũng là cách hay để che giấu thân phận.

Cộng với hậu quả của việc ở lì trong nhà cày game quá lâu nên trong lòng y cũng có ham muốn cosplay nữ, thế là y ỡm ờ chấp nhận.

Để có được thân hình thiếu nữ, Tsuchimikado không ngần ngại dành cả ngày tạo dáng nên hiện giờ mới đủ tiêu chuẩn để trộn giả với thật.

Thôi kệ, miễn không bị phát hiện là được, có ai ngờ No.10 sẽ mặc đồ nữ chứ? Chỉ cần mọi người không biết thì y không sợ, xung quanh còn tối như bưng.

Tsuchimikado vừa thầm cảm thán làm gái thật khó, vừa cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu khi gió lạnh luồng dưới váy.


Điều đáng mừng là đèn trong sảnh tiệc đều tắt, nếu không hôm nay y phải đội quần mất.

Ngay khi Tsuchimikado âm thầm thở phào thì bỗng nhiên bên cạnh có người bước theo điệu valse, dẫn theo bạn nhảy của mình sượt qua người y.

Không biết ông anh kia đang mặc bộ trang phục thiết kế phản nhân loại nào, khắp người treo đầy phụ kiện bằng thép rất có phong cách Punk Rock và Gothic, trong bóng tối cũng nghe thấy tiếng leng keng như chơi nhạc mỗi khi hắn xoay người.

Thật trùng hợp, đám phụ kiện lòng thòng kia vô tình mắc vào chiếc quần tất trắng trên chân Âm Dương sư.

Tsuchimikado: “…”
Ăn lòn rồi!
“Xoẹt…”
Hẳn là em gái xinh đẹp hay mang tất dài đều có trải nghiệm tương tự.

Lúc đôi tất còn nguyên vẹn thì trông rất đẹp nhưng nếu không cẩn thận mắc vào thứ gì đó, nó sẽ bắt đầu kéo sợi… không có ngoại lệ.

Càng tuyệt vọng hơn nữa là không chỉ kéo một sợi mà đi luôn cả chuỗi.

Bắt đầu từ chỗ bị xé rách rồi xoẹt xuống chân cực kỳ có phong cách nghệ thuật dã thú*, và tất nhiên đôi tất này cũng xong đời luôn.

(*Một trường phái nghệ thuật tồn tại từ 1905-1907)
Chẳng hạn như Tsuchimikado.

Trước khi y kịp phản ứng thì sợi chỉ bị vướng đã chạy dọc từ bắp đùi xuống tận ngón chân, để lại mấy lỗ rách lởm chởm đủ kích cỡ.

Trong phút chốc, thịt mỡ bị ép ở đùi bắt đầu bật khỏi lỗ rách.

Xu cà na hơn là sợi chỉ kéo không phải mặt trước mà là mặt sau.

Soạt soạt, gió thổi qua.

Lần này không phải váy ngắn bị phất lên lạnh, mà là gió thổi qua mông nên lạnh.


Tsuchimikado run rẩy cúi xuống, sờ cái chân lộ ra hơn phân nửa thịt đùi của mình mà như sét đánh.

Lần đầu tiên Âm Dương sư tuổi mới nhú cảm nhận được nỗi khổ của thiếu nữ xinh đẹp.

Đúng lúc này, hệ thống chủ thông báo có thực tập sinh đã tìm ra người hướng dẫn và đang khiêu vũ với nhau.

Thôi xong, nếu kết thúc giai đoạn ba thì chẳng phải sảnh tiệc sẽ trở lại bình thường sao? Không bật đèn còn ổn, chứ giờ mà sáng trưng thì bộ dạng của y sẽ lồ lộ hết.

Âm Dương sư che cái mông đang tiếp xúc thân mật với gió lạnh mà khóc không thành tiếng.

Tại sao lúc trước y không mặc quần an toàn chứ?!! Vì ỷ vào giới tính thật và đã sửa dáng người ư? Hối hận không kịp.jpg
Ngay lúc Tsuchimikado đang cuống cuồng tìm cách, xem có thể trao đổi với hệ thống chủ cởi cái tất này ra để thay quần an toàn hay không thì đột nhiên có biến!
Điệu valse kết thúc, tiếp theo là bài “One step away”.

Nhóm thực tập sinh sau lưng y cứng ngắc nhảy theo điệu tango, nam nhảy bước nữ rất mất tự nhiên, chưa kể lúc nhạc lên cao trào còn có động tác uốn eo cực kỳ khó.

Mặc dù kiến thức đã có trong đầu nhưng khi ứng dụng thực tế thì hoàn toàn khác.

Nhiều thực tập sinh chỉ giỏi lý thuyết, nếu không phải quá mềm mại thì là quá cứng ngắc, khó để đẹp như một vũ công điêu luyện được.

Ví dụ như cặp bạn nhảy sau lưng Tsuchimikado.

Người nhảy bước nữ và người nhảy bước nam đều là tay mơ.

Khi bước nữ hạ eo thì bước nam phải ôm eo người kia, rồi bước nữ theo chiều mà ngửa ra, nhưng vì không thể mượn lực nên vô thức nâng chân lên theo tư thế ngã ngửa, khiến đôi chân dài thẳng tắp xỏ đôi guốc mười phân không chút thương tình sút vào mông Âm Dương sư đang khom lưng.

Gần như ngay lập tức Âm Dương sư ngã cắm đầu vào mép đá cẩm thạch lạnh lẽo trên sàn nhảy.

Tsuchimikado: “…”
Y vừa chấp nhận sự thật quên mặc quần an toàn, giờ còn bị ép chịu cơn đau trời giáng này.


Tsuchimikado: Mẹ sư, mắc cái giống gì lần nào mình cũng xui xẻo vậy?!
Dường như phát hiện mình đã đá trúng gì đó, thực tập sinh kia vội xin lỗi bày tỏ sự áy náy chân thành nhất của mình, còn hỏi Tsuchimikado có bị thương không, nếu bị thương muốn rời khỏi vũ hội hóa trang thì cậu ta sẽ thanh toán một nghìn điểm sinh tồn coi như khoản bồi thường.

Âm Dương sư trầm mặc hồi lâu, “Không, không cần, tôi rất ổn.”
Tuy một nghìn điểm rất đủ thành ý, với người mới nhất định là một khoản không nhỏ nhưng đường đường là No.10 mà thiếu một nghìn điểm sao? Thiếu sao thiếu sao thiếu sao?
Hơn nữa y ao ước đạo cụ dao găm của Thầy trừ tà lâu lắm rồi, trước kia bảo đổi hay bán Thầy trừ tà đều không chịu xì ra giờ vất vả lắm mới tìm được cơ hội y nhất định phải nắm bắt!
Tsuchimikado nở nụ cười uể oải xen lẫn bối rối, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt sàn lạnh lẽo.

Chính vào lúc này, có người lạnh lùng thốt ra tên y trong bóng tối.

“Tsuchimikado.”
Âm Dương sư nhất thời dựng hết lông tơ toàn thân, vội chối đây đẩy: “Tôi không phải, tôi không có, bồ đừng có nói mò!”
Mồm nói xong y mới sực tỉnh rồi im lặng như gà trong thông báo [Bạn đã bị thực tập sinh Gia Cát Ám phát hiện thân phận, trừ chín trăm điểm sinh tồn] của hệ thống chủ.

Hiển nhiên, người nọ cũng cạn lời vì y không đánh mà khai.

Chưa từng thấy ai nôn “lạy ông tôi ở bụi này” vậy luôn, đúng là sống lâu gặp đủ kiểu sự đời.

Gia Cát Ám: “Cậu nằm trên đất chi vậy?”
Trong bóng tối Âm Dương sư lặng lẽ che kín mông mình, run rẩy cất tiếng, “Đang… đang nghe ngóng thông tin.”
Gia Cát Ám:???
Thông tin gì mà cần phải nằm rạp dưới đất để nghe ngóng, ngắm đũng quần người ta à? Có điều No.3 cũng lười truy cứu, hắn đã quen với mấy hành động khó hiểu của người phàm rồi.

“Mới nãy Thầy trừ tà tìm cậu đấy.”
Tsuchimikado lập tức phấn chấn, “Cái gì? Anh ta tìm tôi? Lúc nào? Đang ở đâu? Anh ta mặc gì vậy?”
Gia Cát Ám nhìn y, đang định trả lời thì bỗng nhiên đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu sáng choang.

Cũng giống như khi tắt, đèn chùm pha lê sáng trở lại cùng không hề báo trước.

Đèn chùm pha lê và đèn chùm vàng ròng đồng loạt chiếu sáng cả sảnh tiệc lớn, tia sáng đặc quyện chảy xuống, đẹp không sao tả xiết.

Thứ đầu tiên đập vào mắt mọi người chính là cách ăn mặc của thực tập sinh bên cạnh.

Cô gái xinh đẹp trong bộ đồ thủy thủ che mông và chim cánh cụt bá vương Nam Cực đưa mắt nhìn nhau.

Nom thấy trang phục của người đối diện, đôi mắt nhỏ của Tsuchimikado lập tức hiện ra ba phần nghi hoặc, ba phần kinh ngạc, ba phần sững sờ và một phần ‘hoá ra anh là Gia Cát Ám’.

Chim cánh cụt: “…”

Sơ suất rồi.


Không chỉ thực tập sinh, điều khiến người ta chú ý nhất đương nhiên là hai người đứng ngay giữa toàn bộ sàn nhảy.

Bọn họ mặc trang phục giống nhau, đứng đối mặt với nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Hai tay Ảo thuật gia tóc trắng bị tơ rối trói chặt, miệng ngậm một lá Joker đỏ chót.

Trong những ngón tay bị vặn ra sau lưng cũng kẹp một lá Joker đen trắng.

Bắt nhà ảo thuật poker chơi bài thì chẳng khác gì cá gặp nước, hổ thêm cánh.

Tông Cửu không tin Ác ma không biết điều này, cậu khẳng định người kia đang thả cửa cho mình.

Vậy thì… Tại sao?
Chẳng lẽ vì No.1 cực kỳ không thích thực tập sinh cấp A kia? Suy đoán này vừa xuất hiện đã bị Tông Cửu bác bỏ.

Theo lời Ác ma thì đừng nói là cấp A, cấp S đứng trước mặt hắn cũng không khác gì con sâu con kiến.

Vị thần đứng nơi cao sẽ không để ý đến sâu kiến, càng sẽ không tốn nhiều công sức vì nó.

Lần đầu tiên, Tông Cửu không đoán được ý đồ của Ác ma.

Nhưng điều này vẫn không ngăn được cậu ngưỡng cổ một chú thiên nga trắng kiêu ngạo, “Thế nào? No.1?”
Ánh đèn xoay tròn trên đỉnh đầu họ.

Ác ma tóc đen kiềm chế dục vọng đen tối trong con ngươi, nhếch khóe miệng, khom lưng cúi xuống, găng tay trắng nhẹ nhàng lướt qua bờ môi và đầu ngón tay của Ảo thuật gia, chậm rãi rút ra hai lá Joker.

Một chiếc vương miện nặng trĩu bất ngờ xuất hiện trên đầu Ảo thuật gia tóc trắng.

Ác ma đang đội vương miện cho một vị hoàng đế.

Cùng lúc đó, thông báo của hệ thống chủ cũng chậm rãi vang vọng.

[Chúc mừng thực tập sinh Tông Cửu thành công tìm ra người hướng dẫn, xác định được danh tính thật của người hướng dẫn.]
[Chúc mừng thực tập sinh Tông Cửu đã nhận được đánh giá siêu cấp S của người hướng dẫn, thành công thăng hạng lên No.9.].