Hành lang im ắng không một bóng người, chỉ có bóng đen kéo dài bởi ánh lửa nhẹ nhàng lượn lờ.
Tông Cửu sửa vạt váy sườn xám hơi xốc xếch, nhặt chiếc mũ dưới đất lên đội lại. Tuy chưa có chuyện gì nhưng tác dụng của skill quyến rũ không phải dạng vừa.
Khe xẻ tà sườn xám vốn ở trên đùi nhưng ban nãy cậu bị Ác ma giữ eo đè lên tường, chen mạnh vào giữa hai chân cậu từ phía sau. Bóng tối bao trùm quanh họ biến thành hàng nghìn bóng đen bay lượn, xé rách cái khe cao tới thắt lưng, biến thành hai mảnh vải vụn khẽ đung đưa trên không trung.
Bàn tay đeo găng của người đàn ông lạnh lẽo, thon dài, khớp xương rõ ràng mang theo cảm giác thô ráp đặc trưng của vải vóc, dễ dàng khơi dậy từng cơn run rẩy trên làn da tái nhợt ấm áp.
Từ hình dáng xinh đẹp của phần lưng chàng trai cho đến xương bướm như muốn dang cánh, dần dần di chuyển thuận theo đường cong, vì bị quyến rũ kích thích nên động tác không còn sự tao nhã hợp gu Ác ma thường ngày nữa mà thô bạo đến mức không tưởng.
Người đẹp tóc trắng đã mất sức phản kháng không thể chống lại, đành bị động chấp nhận những vuốt ve yêu thương. Cổ chân mảnh khảnh bị nắm trong lòng bàn tay, đuôi mắt bị găng tay thô ráp xoa đỏ.
Dáng người Ảo thuật gia vốn gầy gò mảnh mai, khi gập lưng thì hai hõm nhỏ sẽ lõm xuống ở phần eo. Mái tóc dài màu trắng rũ xuống đung đưa theo động tác như đom đóm rất đáng yêu, ngọt ngào thơm ngon như một chiếc bánh kem dâu tây.
Nhưng tất cả đã kết thúc, thật tuyệt.
Bây giờ tâm trạng Tông Cửu cực tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.
Có lẽ quyến rũ No.1, là nước đi sai lầm nhất mà cậu từng thực hiện kể từ khi xuyên sách vào cuộc thi thực tập sinh kinh dị.
Phó bản siêu cấp S sẽ loại bỏ mọi năng lực cường hóa. Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ngay cả cấp S bình thường một tay che trời cũng thế, bước vào đây mọi người đều bình đẳng, chẳng ai cao quý hơn cấp F.
Lẽ dĩ nhiên, Ác ma đã muốn ghì cậu lên tường mà hành hạ, Tông Cửu cũng đâu thể ngồi yên chờ chết.
Cậu vẫn còn đạo cụ, chẳng qua chưa chờ cậu sử dụng thì No.1 dính debuff quyến rũ lại dùng sức nhiều lần để chế phục Ảo thuật gia, bị phó bản siêu cấp S bắt được bằng chứng lẻn vào, cộng với sự góp sức từ may mắn khi Tông Cửu ném siêu thành công, vị diện phó bản đã thẳng chân đá hắn ra ngoài.
Tông Cửu đồng tình sâu sắc với Ác ma.
Xúc xắc mười mặt quả là đạo cụ công nghệ đen*, vừa chọn quyến rũ, mắt thường cũng thấy tên kia đã cứng ngắc. Tuyệt đối không kém lần trước sau vũ hội hóa trang, hai người chỉ hôn cũng lau súng lên nòng, cuối cùng bị Tông Cửu ác ý nện mấy sút.
(*Sản phẩm khoa học công nghệ vượt quá phạm vi hiểu biết của con người hiện nay, thiếu cơ sở khoa học và vi phạm nguyên tắc tự nhiên.)Tục ngữ có câu: nhịn nhiều lần dễ có ngày mắc vài tật xấu không muốn người ta biết lắm.
Nhỡ héo luôn thì sao nhỉ?
Vừa nghĩ đến biểu cảm cực kỳ xấu xí khi bị ép dừng ngang của người kia, nụ cười trên mặt Tông Cửu càng đậm nên cậu không để ý đến việc váy áo bị xé tung tóe nữa.
Cậu cúi xuống nhặt hai mảnh vải buộc vào người. Đẹp chỉ là thứ yếu, miễn đi đường không phất gió lạnh mông là được.
Vị trí Tông Cửu đang đứng cách nhà máy sinh sản mà họ vừa ghé không xa. Loáng thoáng còn nghe thấy tiếng thở hổn hển của hàng nghìn con người bị nhốt trong chuồng heo đang bị ép phối giống. Trong không khí cũng phảng phất chút vị ngọt, mùi của các loại thuốc kích dục mà những con vật dùng cho con người trong nhà máy sinh sản.
Tác giả: [Chú ý, đây là thiết lập bối cảnh của phó bản, động vật và con người hoán đổi thân phận cho nhau, động vật nuôi nhốt con người để lai giống, không có ý viết xôi thịt mặn mà, bối cảnh cốt truyện cần chi tiết này, xin giải thích một chút.]Ngoài ra, tiếng đám Đầu trâu mặt ngựa chạy trên hành lang gần như đã mất hẳn, chỉ còn loáng thoáng tiếng gầm rú từ phía xa.
“Hệ thống phụ, ném ‘Tàng hình’ cho tôi.”
[Kết quả ném của bạn là 45/30, phán định ‘Tàng hình’ thất bại.]
[Bạn không cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, vẫn tạo ra tiếng bước chân như trước.]
Tông Cửu:???
Đây là lần đầu tiên cậu nhận thất bại từ khi vào phó bản siêu cấp S này. Ảo thuật gia đứng tại chỗ, nghi ngờ sờ mũi.
Ném ‘Tàng hình’ thất bại cũng không sao, Tông Cửu tự an ủi mình.
Xung quanh đâu có ai, kể cả bây giờ cậu vừa nhảy Tap dance vừa đi cũng chẳng ai nghe thấy. Trước mặt cậu có vài con đường dẫn đến bệnh viện thú y.
Địa hình của toàn bộ nông trường dưới lòng như một chiếc kẹp giấy lớn, mặc dù nhiều khúc quanh ở giữa nhưng chỉ cần nhớ được tuyến đường sẽ phát hiện mọi ngõ đều dẫn đến Rome. Nếu chạy ngược lại, băng qua vài ngã rẽ là có thể đến nơi mà cậu và Tsuchimikado đã hẹn nhau.
May mắn Ảo thuật gia bẩm sinh trí nhớ tốt, nhìn một lần là không quên được. Đổi lại là Tsuchimikado thì tèo rồi, Âm Dương sư chỉ nhớ mỗi một con đường thôi.
Tông Cửu không trì hoãn nữa, cậu mở bản đồ địa hình trong đầu, bước nhanh dọc theo những nơi đã đánh dấu trong trí nhớ. Nhưng cậu chưa đi được bao lâu thì nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân trên hành lang trước mặt.
Tiếng bước chân này không vội như Đầu trâu mặt ngựa mà nghe có vẻ nhẹ nhàng. Quan trọng nhất là tiếng bước chân này chỉ có một ng… à không, một con vật.
Tông Cửu cầm hai viên xúc xắc mười mặt trên tay, sẵn sàng ném quyến rũ bất cứ lúc nào. Tuy bây giờ nhắc đến hai chữ quyến rũ là cậu lại thấy đau bụng, nhưng kỹ năng này thực sự rất hữu hiệu.
Phút chốc, một con hươu sao mặc đồng phục y tá xuất hiện ở góc cua. Khi nhìn thấy cậu, móng trước của hươu sao đá lên một đám bụi đất, bóp phanh khẩn cấp.
“Con người kia, cậu đứng đó làm gì?”
Trông nó như vừa thở phào nhẹ nhõm, toát lên vẻ kiêu ngạo trịch thượng. Nhìn dáng vẻ này, chắc không phải là người của rạp xiếc rồi.
Nếu là bọn Đầu trâu mặt ngựa thì lúc nhìn thấu lớp cải trang của cậu, lẽ ra phải cầm xích sắt xông lên bắt người. Chưa kể con hươu sao này còn mặc đồng phục y tá trắng phau, mũ y tá trên đầu chen giữa hai chiếc sừng trông vô cùng đáng thương.
E rằng nó chính là y tá của bệnh viện thú y.
Tông Cửu cảm thấy con hươu sao kia đã nhận nhầm người, thế là cậu đứng im tại chỗ. Vì vành mũ lớn và lớp rèm che khuất nên hươu sao không thể nhìn rõ khuôn mặt của người tóc trắng.
Chẳng qua trực giác mách bảo nó rằng khuôn mặt ẩn dưới mũ của người kia không hề xấu, thậm chí là rất đẹp.
Bị ảo giác rồi!
Con người nọ đứng đó thôi cũng có thể cảm nhận được sự quyến rũ trong từng cử chỉ, đầy sức hút kỳ lạ. Lạ thật, con người như vậy sao lại muốn đến bệnh viện để phẫu thuật nhỉ?
Hươu sao thầm nghĩ trong lòng, nhất thời quên lấy giấy da người ra để kiểm tra xem đối phương có phải là người đã hẹn phẫu thuật thú y một tiếng sau hay không.
Đồng hồ bỏ túi bỗng rung lên một cái khiến nó tỉnh táo.
“Mau đi theo tôi, còn ba người nữa là đến cậu.”
Hươu sao vừa nói vừa quay lưng đi trước dẫn đường.
Tông Cửu: “Hệ thống phụ, ném ‘Quyến rũ’.”
[Kết quả ném của bạn là 89/70, phán định quyến rũ thất bại.]
[Giá trị ngoại hình và giá trị quyến rũ của bạn quả thực rất cao khiến NPC khá để ý, nhưng vẫn chưa đủ làm nó rung động, thần hồn điên đảo.]
Ban nãy ném ‘Tàng hình’ thất bại Tông Cửu đã hơi ngạc nhiên, giờ ‘Quyến rũ’ cũng y chang thì thật là khó hiểu.
Lạ nhỉ? Chẳng lẽ suy đoán có người dùng đạo cụ đặc biệt hoặc chuyển dời vận may của cậu là sai à? Trước khi vào phó bản này cậu đã tung xúc xắc hơn chục lần đều thành công mà, đâu có vấn đề gì?!
“Con người kia, sao cậu còn chưa qua đây?”
Tông Cửu suy nghĩ hơi lâu nên con hươu mất kiên nhẫn. Nó cúi xuống nhìn đồng hồ bỏ túi treo trên cổ tay, “Mau lên, ca mổ sắp bắt đầu rồi.”
Câu thoại này thực sự rất giống March Hare trong Alice in Wonderland.
Tông Cửu thầm nghĩ lung tung, bóp giọng trả lời rồi đi theo hươu sao.
…
Bên kia, Tsuchimikado ngồi trên mặt sàn lạnh lẽo trong căn phòng bí mật. Dù chân vẫn còn đau nhưng tâm trạng lại rất nóng.
Với linh cảm từ may mắn siêu thành công, Tsuchimikado cảm giác bóng đèn trong đầu đột nhiên được thắp sáng.
Ký hiệu này là ký hiệu truyền tin cho người đến sau được những Người sống sót để lại trong phó bản hai mươi năm trước, không có gì nghi ngờ.
Tình cờ trước đó hệ thống phụ cũng nói, hai mươi năm trước từng có năm đội Người sống sót bước vào thế giới phó bản siêu cấp S này. Chỉ cần tìm được manh mối mà bọn họ để lại, sẽ biết được cách kết nối với hệ thống chủ.
Đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi gặp được lại chẳng tốn công! Sống rồi!
Tsuchimikado lê cẳng chân đau nhức, cố gắng lết đến bàn làm việc. Tiếc rằng cái chân đã gãy còn ăn cú đấm vì ném trúng siêu thất bại, nhích một tí cũng đau thấu trời.
“Hệ thống phụ, chúng ta trao đổi đi.”
Âm Dương sư bỏ cuộc, giọng điệu dụ dỗ, “Mày nhìn bộ dạng khốn khổ của tao bây giờ đi, hay là… Chúng ta ném ‘Cấp cứu’ một lần ha nữa ha?”
Tin tức này là do Ảo thuật gia tiết lộ cho y.
Có thể là do mất kết nối nên hệ thống phụ dễ nói chuyện hơn hệ thống chủ nhiều, lúc cần thì tỏ ra đáng thương để kỳ kèo.
Tsuchimikado cảm thấy bộ dạng mình bây giờ đủ thê thảm rồi, đơn giản là tàn đến mức không thể tàn hơn. Giờ mà không tỏ ra đáng thương thì chờ đến khi nào?
Hệ thống phụ im lặng một hồi, [Về nguyên tắc, không được phép kiểm định một kỹ năng nhiều lần.]
[Nhưng trong quy tắc cũng có những trường hợp đặc biệt, thực hiện “Được ăn cả ngã về không”]
Đúng là có tác dụng thật này!
Âm Dương sư phấn chấn, “Mày nói quy tắc xem nào?”
[Được ăn cả ngã về không là cơ hội thứ hai, cũng là cơ hội cuối cùng. Thực tập sinh nhất định phải đặt cược mới được ném.]
[Nếu lần ném này phán định thất bại, thực tập sinh phải chịu hậu quả rất đáng sợ, ví dụ…]
“Kệ cha nó, ném cho tao! Con bạc không bao giờ nhận thua!”
Hệ thống phụ: […]
[Kết quả ném ‘Được ăn cả ngã về không’ của bạn là 31/40, chúc mừng bạn, phán định ‘Cấp cứu’ thành công.]
[Vì vậy, bạn đã dễ dàng chữa lành chân mình.]
Tsuchimikado vui mừng đứng vèo dậy từ dưới sàn. Y đi vòng quanh trên mặt đất, phát hiện cái chân vừa rồi còn đau đến mức không chịu nổi nay đã lành lặn như ban đầu, giờ y chạy một trăm mét tại chỗ cũng không thở hổn hển nữa.
Nhưng mà nói đến đây…
Âm Dương sư ngờ ngợ sờ cằm.
“Sao mình cảm giác… Từ khi tách khỏi Ảo thuật gia, vận may của mình lại khá hơn nhể?”