Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 205




Tông Cửu thấy mình đúng là thiên tài.

Đạo cụ cấp D mũ khí cầu cậu sử dụng trong lễ hội Halloween, là do Chú hề và Gã bán mũ điên cùng chế tạo.

Bọn họ làm được cái thứ nhất thì đương nhiên sẽ có cái thứ hai.

Vì lần này Chú hề không mang đủ bóng bay nên bọn họ đành dùng vật liệu có sẵn, cướp tất cả bóng bay của mấy đứa nhóc động vật ven đường, tiện thể xô ngã xe bắp rang và xe cà rem luôn. Gã bán mũ điên còn nghiêm túc chê món kem máu của người ta không đúng vị, tiện tay chộp luôn một cây dí vào mặt thành viên giáo hội đang lao tới kiếm ăn.

Trong phó bản siêu cấp S này, sức chiến đấu của hai con quỷ có thể nói là bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó. Dù thành viên giáo hội và hoàng gia gào thét sai quân đội vệ binh canh giữ ngoài quảng trường ập vào duy trì trật tự, nhưng vẫn không cản nổi bước chân Chú hề và Gã bán mũ điên.

Hai người chơi high tận nóc mà nhảy tưng tưng.

“Chào mừng đến với màn trình diễn của gánh xiếc chúng tôi!”

Chú hề cầm mồi lửa đốt sạch quảng trường, gã chuyên đạp đổ những cỗ xe nhiều màu, cố gắng tìm xem có đồ nào dễ cháy không.

“Mau bắt chúng lại!”

“Đừng để chúng chạy!”

Các hoàng tộc la hét ầm ĩ.

“Vệ binh, binh sĩ đâu! Lính đâu!!”

Lũ động vật rơi vào hỗn loạn, tiếng cầu nguyện tụng kinh đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là tiếng ồn như chợ vỡ.

Các thành viên giáo hội khoác áo choàng đen vô cùng tức giận, bọn họ tập trung bên rìa tế đàn, miệng lẩm nhẩm ma thuật đen không trôi chảy lắm, cố gắng ngăn cản hai kẻ phá rối đến từ hư không này.

Nhưng bộ đôi Chú hề và Gã bán mũ điên vốn xuất thân từ trại quỷ, còn là boss của một thế giới phó bản. Sức mạnh của chúng là điều không cần bàn cãi, chẳng biết khả năng kháng ma thuật cao đến đâu nhưng gặp công kích chúng vô cùng dửng dưng. Đứa giết người cứ giết người, đứa phóng hỏa cứ phóng hỏa.

Thật tiếc, Gã bán mũ điên và Chú hề chỉ có thể ở đây ba mươi phút thôi.

Lễ tế vừa mới bắt đầu, ba tiếng sau thì năng lượng hệ thống phụ sẽ cạn kiệt, cho nên trong ba mươi phút này nhất định phải quậy tung tế đàn, phá hủy buổi lễ.

Còn hai tiếng rưỡi sau đó… Phải dựa vào bản thân thôi.

Tông Cửu đứng trên mũ khí cầu, một tay nắm sợi dây mỏng nối với bóng bay, một tay cầm lá bài đang cháy. Sự trợ giúp của Tsuchimikado đến rất đúng lúc, y lao ra từ phòng chứa đồ dưới rạp xiếc, không biết đã ném kỹ năng gì mà khiêng cả thùng dầu lớn.

“Bung lụa nàooo…”

Tsuchimikado quăng thùng dầu vào chỗ đất trống, Ảo thuật gia chớp lấy thời cơ, quăng các lá bài trong tay rơi xuống lả tả như kính vạn hoa khiến ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

Ngọn lửa không chút thương tình nuốt chửng mọi thứ xung quanh, lan từ mặt đất đến chuồng ngựa, đốt cháy dây cương. Loài người nằm trong chuồng ngựa ngơ ngác nhìn mọi việc diễn ra, dù dây thừng trói cổ đã bị cháy đứt nhưng bọn họ cũng không biết phải làm gì. Tới khi ngọn lửa bén lên cơ thể trần truồng thì bọn họ mới hét toáng nhảy ra khỏi chuồng ngựa, lao đi khắp nơi như những con thú hoang khiến hiện trường càng thêm rối ren.

Cả hội trường có hàng nghìn tế phẩm sống, ngoài những tế phẩm bị đồ tể làm thịt thì số còn lại đều bỏ chạy hết.

“Haha, đón chuẩn nè!”

Chú hề chu môi huýt sáo, gã ném cái đĩa ném vừa giật được, cái đĩa lướt qua mép ngọn lửa xoay tròn bay ra ngoài đập thẳng vào lều vải rạp xiếc.

Giờ thì hay rồi!

Lều vải nhiều màu của rạp xiếc làm từ vải dệt sợi thô, vừa bén lửa thì ngọn lửa đã nhanh chóng lan lên theo đường vân của sợi vải dệt và các nút thắt, phút chốc cả căn lều bốc cháy hừng hực.

Dưới bầu trời đêm, quảng trường lễ hội vốn trang nghiêm lạnh lẽo bỗng chốc biến thành biển lửa.

Ánh sáng của những ngọn đèn sặc sỡ được trang trí lộng lẫy hoàn toàn bị che khuất, khắp nơi là mảnh vỡ và sóng khí bốc lên từ luồng hơi nóng rực, tiếng bỏ chạy, tiếng la hét, tiếng khóc gào và tiếng chửi rủa lẫn vào nhau. Không con vật nào đứng lại tiếp tục cúng tế nữa, ngay cả thành viên giáo hội cũng hoảng loạn lùi về sau tế đàn.

“Đội trưởng!”

Trong khung cảnh hỗn loạn, một người đàn ông mặc áo choàng đen bất ngờ bước nhanh ra từ hậu trường rạp xiếc.

Các thành viên như tìm được chỗ dựa, lần lượt tập trung. Sắc mặt đội trưởng rất u ám, nếu Tsuchimikado nhìn thấy y sẽ nhận ra đây chính là Người sống sót có gương mặt nhợt nhạt mà y đã gặp trong phòng họp dưới lòng đất.

“Chắc chắn là trò quỷ của hai tên tế phẩm kia!”

Ánh mắt đội trưởng vừa hung ác vừa nham hiểm, gã nhìn quảng trường hỗn loạn cháy tan hoang trước mặt, bàn tay cầm xúc xắc mười mặt nổi gân xanh.

Chính gã cũng không lường được tình huống này, gã cho rằng Người sống sót bị bắt vào phó bản sẽ mất năng lực tấn công, không ngờ trong tay họ còn giữ đạo cụ!

“Nhanh lên! Qua thẳng bước hai triệu hồi tế phẩm đi!”

Nhóm Người sống sót khác lập tức tỉnh táo chạy tới tế đàn, giơ tay hai lên trước ngực lẩm bẩm lời triệu hồi dài ngoằng khó hiểu.

Gần như cùng lúc đó, Tsuchimikado đang bận rộn trong hậu trường rạp xiếc cảm nhận lực kéo rất mạnh trên người. Không chỉ y, Tông Cửu đứng trong mũ khí cầu cũng bị sức mạnh đó lôi kéo, suýt nữa rớt xuống tế đàn.

“Chú hề!”

“Gã bán mũ điên!”

“Vâng! Ngài Ảo thuật gia, rất vinh hạnh được phục vụ ngài!”

Chú hề và Gã bán mũ điên giơ đuốc trong tay, quay ngựa lao thẳng vào giữa tế đàn, chạy tới đâu phá tới đó.

“Xông lên! Đá banh đít lũ phản bội này đi! Choảng nó! Đấm bỏ mẹ nó luôn! Đốt áo choàng tụi nó!”

Vì hơi liên quan đến nghề nên Âm Dương sư biết thứ quan trọng nhất trong pháp trận triệu hồi là lời triệu hồi, nếu bị ngắt ngang bài tụng thì nghi thức sẽ không thể tiến hành được.

Mặc kệ nhóm tín đồ Tà giáo này chuẩn bị kĩ thế nào, một khi tế đàn bị phá đám thì buổi lễ của chúng cũng đi tong.

Nếu lúc trước Tsuchimikado còn bận lòng nghĩ cách liên lạc với hệ thống chủ, thì giờ y đã có chìa khoá từ Ảo thuật gia, không còn xoắn xuýt gì nữa nên y thoải mái bung lụa như cá gặp nước.

Thấy mọi chuyện chẳng xong, đội trưởng Người sống sót điên máu cầm cây gậy chóp nhọn kỳ lạ đặt trên chậu lửa giữa tế đàn, chỉ thẳng lên trời.

“Đừng quan tâm lũ sâu bọ này, các cậu vây quanh tôi, tôi sẽ dùng pháp thuật mời Thần!”

“Nhanh lên!”

Gã ngoảnh đầu nhìn đám Người sống sót còn đang sững sờ mà ra lệnh: “Nghe chưa?! Đứng vào vị trí, tiến hành tế lễ!”

Đội trưởng nhìn chòng chọc dòng máu tươi sền sệt đang chảy trên tế đàn, con ngươi bỗng chốc chuyển sang đỏ sẫm, “Không còn tế phẩm tốt thì chúng ta sẽ hiến tế những con vật này vậy!”

Nhóm Người sống sót điếng hồn.

Theo như kế hoạch thì buổi tế lễ này chia thành hai phần.

Phần thứ nhất là dùng những tế phẩm thấp kém, lấy số lượng bù chất lượng để triệu hồi đấng quyền năng cổ xưa Xada Hgla.

“Bản thảo Sussex” vốn được gọi là Necronomicon (Cuốn sách của người chết) đã ghi lại, Xada Hgla chính là hiện thân của Chúa tể vũ trụ. Nếu dâng lên tế phẩm khiến Xada Hgla hài lòng thì Chúa tể vũ trụ sẽ giáng lâm.

Bởi vậy phần thứ hai nhắm chuẩn vào hai từ khóa này, hiến tế những Người sống sót được kéo đến từ thế giới khác, triệu hồi Chúa tể vũ trụ Azathoth, hoàn thành ước nguyện cả đời của bọn họ.

“Bỏ lỡ cơ hội ngày hôm nay, chúng ta phải chờ thêm mười năm nữa. Ai dám chắc mười năm sau, toạ độ cũ vẫn còn dùng được để lôi kéo tế phẩm thỏa mãn Thần từ thế giới khác hả? Các cậu còn muốn rời bỏ thế giới này, thoát ly sự kiểm soát của hệ thống chủ và bước ra khỏi vòng lặp vô hạn không?”

Thoáng chốc, đám người chẳng màng đến ngọn lửa bén lên người mình mà vứt áo choàng, vây kín tế đàn như phát điên.

Đúng vậy, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ. Nếu để vuột mất thì bọn họ không biết phải ở lại nơi quái quỷ này đến khi nào nữa.

Bóng tối và sự điên cuồng dần ăn mòn tâm hồn bọn họ, xóa sạch lý trí con người. Trải qua màn hoán đổi điên rồ giữa người và động vật hai mươi năm trước, nhóm Người sống sót may mắn còn sống đều mắc căn bệnh cực kỳ nghiêm trọng. Điểm lý trí giảm mạnh từ 50 xuống chưa đến 10 điểm, bọn họ mắc chứng điên gián đoạn rất nặng. Chịu đựng suốt những đêm dài mất ngủ, vừa nhắm mắt đã chìm vào bầu trời đêm đen kịt xen đầy các ảo giác đáng sợ vô tận, Tà thần xuất hiện như ma quỷ. Mọi thứ không còn theo định nghĩa và ranh giới trong mắt con người, mà biến thành vực sâu thăm thẳm kinh hoàng và hỗn loạn.

Đó là nguồn gốc của những cơn ác mộng đeo đẳng nhưng trớ trêu thay, vì để mượn sức mạnh mà bọn họ đành phải đắm mình trong cơn ác mộng đó.

Nếu triệu hồi thành công Chúa tể vũ trụ… thì mọi chuyện sẽ khác.

Thủ lĩnh giáo hội giơ cây gậy trong tay lên cao, niệm một câu kinh cầu nguyện rất vang dội.

“Hỡi Xada Hgla vĩ đại, xin hãy lắng nghe lời cầu nguyện của đầy tớ ngài!”

“Chúng con ở đây nguyện dâng tế phẩm cả quảng trường cho ngài, để đổi lấy sự giáng lâm của ngài!”

Những con vật xung quanh sợ hết hồn hết vía.

Chúng đang định mở miệng thì một tiếng than nhẹ xa xăm đột nhiên vang lên từ màn đêm vô tận. Mặt trăng từ đâu bắt đầu xuất hiện, treo cao trên bầu trời đêm.

Khoảnh khắc cây gậy giơ cao, mặt trăng lại biến mất.

Một loại tồn tại cao cấp, tà ác và bất định đang chậm rãi hội tụ bay lượn trên trời đêm. Đám mây thối rữa quét qua bóng đêm vô tận, cái miệng khổng lồ của bóng tối như đang rỉ chất nhầy, bắt đầu nhúc nhích vô cùng ghê tởm.

Mùi thối nát bỗng chốc biến mất khỏi không trung.

Cùng lúc đó, máu tươi sền sệt đột nhiên trào ra từ tế đàn, gần nửa số động vật trên quảng trường đều bị cố định tại chỗ. Chúng ngọ nguậy la hét, máu thịt trên người đột nhiên bị đám sương đen cuồn cuộn trên trời lột ra biến thành một vũng bùn theo đúng nghĩa đen, chỉ còn những bộ xương trắng nhuốm máu.

Đám Người sống sót lộ vẻ phấn khích.

Hai mươi năm trước, khi phó bản siêu cấp S này vẫn nằm dưới sự thống trị của con người. Đám NPC tín đồ Tà giáo ngu ngốc đã nhầm tên của Chúa tể vũ trụ, kết quả triệu hồi ra một Tà thần khác tên là Nyarlathotep, sau đó bị thần trách phạt đảo ngược trật tự thế giới.

Lần này bọn họ đã cẩn thận nghiên cứu “Bản thảo Sussex”, tuyệt đối không mắc phải sai lầm ngớ ngẩn vậy nữa!

Một vật thể hình khối tròn rỉ vô số chất nhầy rơi trên tế đàn, ngọ nguậy bò lên, toàn thân nó phủ đầy xúc tu, những cái miệng lúc nhúc há mở, dưới chân là móng guốc chảy chất lỏng hôi tanh màu xanh.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng khó tả này tinh thần lập tức hoảng loạn, hệ thống phụ và KP tốt bụng nhắc nhở các thực tập sinh và Người sống sót kiểm tra lý trí vì đã nhìn thẳng vào sinh vật thần thoại dơ bẩn.

Dark Young* lượn lờ vài vòng trên tế đàn, dường như nó rất hài lòng với tế đàn nhuốm đầy máu tươi.

*Dark Young là những đứa con được sinh của Niggurath, chúng thường sẽ xuất hiện thay mặt mẹ chúng nếu cô không thể đến vì bất kỳ lý do gì. Trong trường hợp đó, Dark Young sẽ xuất hiện và chủ trì việc thờ phụng, hiến tế và tôn kính của con người trước chân danh Shub-Niggurath trước khi rời đi.

Tuy nhiên nó ngó xung quanh rồi cất giọng khàn khàn khó nghe.

[Run rẩy đi lũ đầy tớ! Nữ thần Shub-Niggurath đã chấp nhận màn hiến tế của các ngươi, ngài sẽ đến sớm thôi.]

[Nhưng Thần đã ra lệnh cho ta – Dark Young – người hầu của Nữ thần đến đây để nghiệm thu tế phẩm.]

[Vậy… Tế phẩm các ngươi dâng cho Shub – Nicholas vĩ đại và cao quý đâu?]

Tín đồ Tà giáo:???

Gì cơ? Shub – Nicholas? Đứa nào đây?

Bọn ta muốn triệu hồi Xada Hgla mà, mi từ đâu ra vậy?

_________