Lúc Sasuke đẩy cửa đi vào, Gojo Satoru đang nằm trên sô pha ngủ gật, áo khoác tùy tay treo lên lưng ghế sô pha, cặp chân dài gác lên tay vịn, bịt mắt cũng gỡ xuống ném trên bàn trà, trông hơi héo.
Nhiệt độ không khí dần dần lên cao, hắn đã thay đồng phục mùa hè. Có điều vẫn là áo tay dài và quần dài tối màu, chỉ là vải mỏng, thoáng khí hơn một chút, ra ngoài chạy một vòng thì nên nóng vẫn sẽ nóng.
Nhưng những học sinh năm Nhất chưa có đồng phục mùa hè mỗi khi thấy hắn đều mang vẻ mặt ê ẩm — đặc biệt là Kugisaki Nobara, biểu cảm oán niệm đến mức tâm tình Gojo Satoru cũng bay lên một bậc.
Thiếu niên tóc đen mặc áo khoác đồng phục màu xanh đen, vai đeo cặp sách đi đến, mang vào một luồng khí nóng.
Rikkaidai phải đến tuần cuối tháng Bảy mới nghỉ hè. Bây giờ còn mấy ngày nữa đã đến kỳ thi cuối học kỳ, Sasuke nhiều ít cho giáo viên chút mặt mũi, mỗi ngày đều ngồi trong phòng học — ít nhất buổi sáng sẽ đi học, Gojo Satoru cũng tận lực giao chú linh gần Kanagawa cho y, vậy thì lúc y hết tiết cũng có thể có mặt trong phòng học.
Hôm nay không có việc gì, hoạt động câu lạc bộ cũng đều ngừng, giờ về của y cũng sớm hơn rất nhiều. Bây giờ còn chưa đến bốn giờ, cái nóng của mặt trời vẫn chưa tan hẳn, xem dáng vẻ này của Gojo Satoru có lẽ là vừa về từ bên ngoài, muốn nghỉ ngơi trước một lát.
"Kem!" Nam nhân tóc trắng ngắn bắt lấy cổ tay Sasuke lắc lắc khi y đi ngang qua, "Tủ lạnh hết rồi." Hắn nhìn chằm chằm cặp Sasuke.
"Bảo Ijichi đi mua." Sasuke lục lọi trong cặp sách một chút, ném cho hắn một cây kem.
Trên bao bì còn tản ra khí lạnh, như thể vừa lấy ra từ tủ lạnh.
Vốn đã nên bảo Ijichi đi mua mấy thứ này từ lâu chứ không phải mỗi ngày kiên trì không ngừng hỏi y có mang kem về không. Yomotsu Hirasaka* không phải dùng để làm loại chuyện này.
Y nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định dùng cái tên của nhẫn thuật không gian của Kaguya-hime. Thật sự phải nói ra thì lý giải về nhẫn thuật không gian của y nhiều ít cũng chịu ảnh hưởng từ đối phương.
"Ijichi mua sao mà giống em mua được?" Gojo Satoru xoay người ngồi dậy, vui sướng mở bọc, chừa chỗ cho Sasuke — Sasuke ngồi xuống theo thói quen, sau đó mới ý thức được hình như mình không cần phải ngồi ngốc trong phòng khách.
Đại khái là vì bị câu Gojo Satoru vừa nói làm cho thất thần nên mới thành ra như thế được. Nhưng đã ngồi xuống rồi, vẫn là nói chuyện hôm nay với hắn một chút vậy.
Y cởi áo khoác ra ném lên một bên tay vịn, thuận tay cởi nút áo trên cùng của áo sơ mi.
Y vốn muốn đợi hai ngày rồi mới nói.
Một tuần qua, điện thoại của Sasuke sẽ luôn vang lên vào cùng một thời điểm.
Lúc ban đầu kẻ gọi là cùng một người, dùng giọng nói mềm như bông ghê tởm kia nói đông nói tây nói mấy chuyện như linh hồn và chú linh.
Sau khi bị y cúp máy vài lần liền đổi thành một giọng đàn ông khác, nghẹn ngào như thể bị lửa thiêu qua.
Có điều nói đi nói lại đều là mấy nội dung không khác nhau mấy, đơn giản chính là muốn dùng nhiều cách thử xem y rốt cuộc có ý tưởng gì, đánh giá khả năng y bị lợi dụng.
—Đối phương tựa hồ không lo y nói việc này cho Gojo Satoru.
Đại khái là vì trên thực tế bọn chúng vẫn chưa lộ ra bất kỳ tin tức gì, dù Gojo Satoru biết có kẻ đang nhằm vào y, có khi cũng sẽ không để ý.
Huống chi hắn có thể tin tưởng chú linh Uchiha Sasuke này không lại là một chuyện khác.
Thân phận này của y vẫn rất hữu dụng.
Sasuke quyết định muốn bắt máy hay không, nghe máy bao lâu hoàn toàn dựa theo tâm tình — hầu như thời gian từ lúc y nhận điện thoại đến khi cúp máy đều sẽ không quá ba phút đồng hồ.
Tuy y cúp điện thoại cúp đến không hề do dự, y sẽ không lại giống trước kia, vừa chạm là nổ, vừa xác định mục tiêu đã vội vã xông lên hòng một kích đúng chỗ.
Hiện tại, y ngược lại có thể bình tĩnh ngẫm nghĩ xem lời đối phương rốt cuộc có ý tứ gì, thậm chí còn có thể mang theo vài phần thanh thản chờ cuộc gọi tiếp theo.
Có lẽ là do chuyện này vốn không liên quan đến y, càng nhiều có thể là vì y thật sự bị Gojo Satoru ảnh hưởng, ý thức được ý tưởng trước đây của bản thân tuy không phải không khả thi nhưng xác thật có hơi không đủ ổn thoả.
Đây đại khái là chuyện tốt — tuy Sasuke không muốn thừa nhận Gojo Satoru ảnh hưởng mình.
Y cứ giằng co mấy ngày với đối phương như vậy, mãi đến hôm nay, kẻ trong điện thoại nói một câu.
"Ngươi là chú linh, đi gần con người đến mấy vẫn là kẻ lạc loài."
Giọng nói thô kệch hung ác mang theo một tia cảm xúc cổ quái, như lý giải lại như khinh thường, xuyên qua ống nghe mà đứt quãng truyền vào tai Sasuke.
"Thì sao?" Sasuke không để ý lắm, hỏi lại.
"Nếu ta nói, ta muốn sáng tạo một thế giới mới, khiến ngươi cũng có thể trở thành 'tân nhân loại' thì sao?" Đối phương nói, "Mục tiêu của chúng ta không xung đột."
Sasuke hơi híp mắt.
"Vậy thì đừng trốn trong tối như tên thỏ đế." Y trào phúng. "Ngay cả nói chuyện trước mặt ta còn không dám mà lại vọng tưởng giết Gojo Satoru, sáng tạo thế giới mới à?"
"Đừng coi chúng ta thành kẻ ngu," giọng nói của đối phương mang ý cười âm trầm, "Cặp mắt kia của ngươi dùng tốt như vậy, chúng ta cũng phải nghĩ cách, làm tốt biện pháp phòng hờ chứ."
Y cười nhạo một tiếng: "Mơ mộng hão huyền."
...
"Làm sao vậy, có tâm sự?" Gojo Satoru ngậm kem, duỗi tay nhéo mặt Sasuke.
"Tôi đang nghĩ xem có nên nói cho anh không." Sasuke nhìn chằm chằm Gojo Satoru.
Gojo Satoru chớp chớp mắt, cầm cây kem xuống, môi bị lạnh đến hơi đỏ lên, "Trong lòng em tôi không đáng tin đến vậy à?" Hắn né tay Sasuke, kiên định nhéo tiếp.
"Anh có thể sẽ hưng phấn rồi nói hớ." Sasuke kéo tay hắn xuống, nhàn nhạt nói.
Dù Gojo Satoru có vừa đánh người vừa nói 'Không phải muốn trở thành 'tân nhân loại' hở, để 'cổ nhân loại' ta đây thử nghiệm trước một chút xem nào' cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
Hắn tuy đầu óc rất tốt, lần này cũng bỏ được mà đi tính kế người khác, nhưng bản chất vẫn là một người tuỳ tâm sở dục, không biết có tâm huyết dâng trào chọc ghẹo một chút rồi lật thuyền trong mương cắm mặt xuống đất, rồi lại cậy vào sức mạnh mà cường ngạnh xoay chuyển cục diện hay không.
Gojo Satoru nhướn mày, tùy tay ném que kem gỗ vào thùng rác, "Tôi rất cẩn thận mà?" Hiển nhiên đã ý thức được Sasuke đang nói gì.
Hắn biết có người liên lạc được với Sasuke, hơn nữa không có ý kiến gì với hành vi cúp máy đối phương hằng ngày của Sasuke.
Dù sao muốn để Sasuke hạ quyết tâm làm chút động tác nhỏ dưới mí mắt kẻ mạnh nhất là hắn này cũng không dễ dàng, đối phương mới là bên yếu thế.
Xem ra hôm nay bọn chúng cuối cùng cũng nói ra một số tin tức khác.
Sasuke không nói gì, nhìn chằm chằm hắn.
Luôn quên giăng 'Trướng', giải quyết hậu quả còn cần y phải nhắc, tâm huyết dâng trào thành lập 'ràng buộc' với y, lại đầu óc nóng lên không muốn giải trừ 'ràng buộc'.
Đây gọi là cẩn thận?
"...Vậy em nói cái có thể nói cho tôi đi," Gojo Satoru hậm hực sáp vào lại, tùy tay xoa nắn cổ tay Sasuke, đầu ngón tay sờ tới sờ lui trên một khối xương nhỏ nhô lên trên cổ tay thiếu niên, "Các em vẫn chưa thành lập 'ràng buộc' đó chứ?" Hắn cảnh giác hỏi.
"Chưa." Sasuke nói, "Nhưng bọn chúng có vẻ rất tự tin, cảm thấy chỉ cần hạn chế đồng thuật của tôi thì sẽ không có vấn đề gì."
Thậm chí không nói đến việc 'sau này gặp mặt không thể dùng thủ đoạn khác để công kích'.
Cái này làm y hắn cảm thấy hơi kỳ quái.
Một mặt thì tích thuỷ bất lậu khi thử y, mặt khác lại biểu hiện ra sự tự tin gần như mù quáng, cho người ta một loại cảm giác mâu thuẫn không bình thường.
Y nói tiếp: "Kẻ kia muốn sáng tạo một thế giới, khiến tôi trở thành 'tân nhân loại'."
Cổ họng Gojo Satoru phát ra tiếng cười khúc khích.
"Gan lớn đấy," hắn bình luận, "Có điều làm việc vậy mà rất cẩn thận."
Ý tưởng này cũng coi như tám lạng nửa cân với Suguru.
Suy nghĩ đó lướt qua rất nhanh.
Trước khi đảm bảo Sasuke sẽ thành lập 'ràng buộc', không phản bội bọn chúng; những kẻ kia chắc chắn sẽ không dễ dàng xuất hiện, y muốn tìm cũng tìm không thấy.
Mà một khi thành lập 'ràng buộc', Sasuke sẽ không thể để lộ bất kỳ tin tức gì cho Gojo Satoru, bị phát hiện chỉ còn đường chết.
—Nếu y thật sự là chú linh.
Đáng tiếc là trên thế giới này, trừ Gojo Satoru ra, không ai biết thật ra Sasuke không có chút quan hệ nào với chú linh cả, cũng không ai biết lòng tin của Gojo Satoru đối với Sasuke đủ để hắn buông tay thử một lần, tùy ý để Sasuke tự quyết định nên làm gì, muốn làm thế nào.
Hắn sẽ chấp nhận và gánh vác kết quả mà lòng tin của mình mang đến, dù là tốt hay xấu.
Cánh tay Sasuke bị bàn tay Gojo Satoru ủ đến nóng lên. Y giật giật cổ tay, thấy Gojo Satoru không buông tay liền từ bỏ, "Bọn chúng sẽ không có cơ hội lợi dụng 'ràng buộc'."
Muốn gặp mặt với y, những kẻ đó chỉ có thể chọn thời điểm y ở bên ngoài thanh tẩy chú linh, mà chỉ cần có chú lực xuất hiện quanh y, y tin mình sẽ có thể khống chế cục diện trước khi đối phương kịp phát hiện, trực tiếp khiến chúng nhổ hết mọi thứ trong đầu ra.
Những kẻ đó hẳn sẽ đồng ý yêu cầu nhỏ 'thành lập 'ràng buộc' liền gặp mặt' của y.
Dù sao không ai biết mắt y cũng có thể thấy được chú lực, cũng không ai biết y có 'Ảnh phân thân'.
Đây là ưu thế do khác biệt thông tin mang đến, Sasuke nghĩ.
Nhưng trong lòng y không biết vì sao vẫn còn lại chút nghi ngờ, như thể còn có thông tin gì mà y vẫn chưa thể liên kết được.
"Dù có 'ràng buộc' cũng không sao, dù gì rất nhanh sẽ giải trừ." Lời của Gojo Satoru đánh gãy suy nghĩ của y, "Em muốn chơi một chút cũng không thành vấn đề."
Sasuke nhướn mày: "Tôi đúng là rất muốn tìm chút phiền toái cho anh."
Gojo Satoru giương mắt liếc liếc Sasuke, không thèm để ý mà nói: "Bọn họ sẽ không bảo em trắng trợn táo bạo tìm phiền cho tôi, có khi còn muốn em luôn chú ý nhất cử nhất động của tôi, xây dựng quan hệ tốt với tôi mới có thể có được tình báo trực tiếp."
Hắn nhìn thiếu niên, ngả ngớn cười, "Cho nên tôi nói chủ ý của Maki khá tốt, tôi có ý đồ quấy rối em, nếu thái độ của em tốt lên tôi chắc chắn sẽ siêu— vui vẻ! Gì cũng nói cho em hết!"
Sasuke hừ lạnh một tiếng, rút tay về: "Nằm mơ." Gojo Satoru sao lại mỗi ngày đi nghĩ thứ kịch bản rác rưởi này?
"Nhưng mà á, Sasuke." Giọng Gojo Satoru trầm xuống. Hắn đột nhiên dán sát vào Sasuke, hơi hơi nghiêng đầu, chóp mũi gần như chọc đến gò má y.
Nam nhan tóc bạc thân hình cao lớn một tay chống lên lưng ghế sô pha sau đầu thiếu niên tóc đen, một tay chống lên tay vịn bên kia sô pha, cả người dồn Sasuke vào trong lồng ngực, nhiệt độ trên người dường như cũng trực tiếp truyền đến bên tai y: "Nếu em thật sự vứt bỏ tôi, tôi sẽ rất không vui."
Sasuke nhìn thẳng vào đôi mắt lam nhạt của Gojo Satoru.
Nhạt đến gần như hoàn toàn trong suốt, chỉ có đồng tử là màu đen, hiện tại ngược sáng, phản chiếu bóng hình y rõ ràng như gương.
Thì ra y trong mắt đối phương là dáng vẻ này à?
Suy nghĩ của Sasuke trôi đi một chút.
Tóc của 'y' trong mắt Gojo Satoru hơi rối, Rinnegan lộ ra một chút, áo sơ mi cởi nút trên cùng, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ áo, băng vải quấn trên cổ còn chưa kịp cởi bỏ.
Khóe miệng lại mang một tia ý cười hưng phấn.
"Thế nào," y thấy miệng của 'chính mình' trong mắt đối phương khép rồi lại mở, bên tai truyền đến giọng nói khiêu khích của bản thân, "Đến lúc đó muốn thanh tẩy con chú linh là tôi à?"
Gojo Satoru nhìn chằm chằm mắt phải đen thuần và Rinnegan màu tím kia của Sasuke, bị sắc thái sắc bén mà sáng ngời trong mắt đối phương hấp dẫn, hầu kết giật giật một khoảng rất nhỏ.
"Chuyện đầu tiên làm là giết em đó." Sau đó, hắn ngữ khí thân mật nói. "Dù sao tôi thích em đến vậy, không thể nhìn em chạy đến chỗ kẻ khác được."
Như thể trong miệng nói ra không phải là lời uy hiếp bị người khác nghe được liền phải báo cảnh sát, mà là đôi lời thổ lộ ngọt ngào.
Bọn họ nhìn nhau trong chốc lát, sau đó cổ họng thiếu niên tóc đen tràn ra một tiếng lẫn lộn giữa cười khẽ và hừ lạnh, duỗi tay đẩy Gojo Satoru một chút.
"Tránh xa tôi ra một chút." Sasuke nhàn nhạt nói, chui ra khỏi cánh tay Gojo Satoru, trở về phòng ngủ.
Y khép cửa lại, cảm giác được trái tim của mình hình như lỡ mất một nhịp trong khoảnh khắc đối diện ban nãy, bây giờ đập nhanh hơn lúc trước một chút, như thể muốn bù cho nhịp đập bị lỡ kia.
Quả nhiên là do lâu lắm không động thủ à?
Gojo Satoru cũng ngồi trở về, nhìn thiếu niên nhấc cặp sách đặt bên chân, bước mấy bước về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.
Hắn liếm liếm khóe miệng, nở một nụ cười như suy tư gì. Hắn thật sự không ngờ Sasuke sẽ hưng phấn lên vì hành động kiểu này.
Đại khái là trong xương cốt đối phương vẫn thích cuộc sống kích thích hơn, ở đây ít nhiều cũng sẽ có chút nhàm chán.
Dù sao đi nữa, dù là đối với hắn hay Sasuke mà nói, thế giới này cũng đều quá yếu ớt, dù là Đặc cấp cũng không thể khiến họ hoạt động tay chân.
Nếu vậy, về sau hắn phải đi làm nhiệm vụ cùng Sasuke nhiều hơn mới được. Đánh nhau nói không chừng càng thích hợp bồi dưỡng tình cảm hơn.
—Tuy hắn vẫn chưa rõ vì sao Sasuke hoàn toàn không tin mình thích em ấy cho lắm.
Nhưng cái này còn thú vị hơn bất kỳ chú linh chú nguyền hay một đống người thối nát của Hiệp hội nhiều, Gojo Satoru hứng thú bừng bừng mà ngâm nga cười nhỏ, đứng lên, cảm thấy không khí vốn có chút oi bức cũng trở nên mát mẻ, mang đi khô nóng quanh người hắn.
Sắp đến phải xem Sasuke rồi.
Theo nhiều nghĩa, xem Sasuke**.
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thời gian của truyện dời về phía trước mấy ngày, Nobara nhập học được hai tuần, khoảng ngày Mười tám tháng Bảy, không ảnh hưởng cốt truyện.
Sasuke: Thật sự hoàn toàn không thèm để ý thân phận chú linh, thậm chí cảm thấy rất hữu dụng.
Satoru: Thật ra là một người rất thoáng, quá khứ là quá khứ, hắn cũng sẽ không cố tính không nghĩ đến Suguru.
______________________
Chút chú thích nhỏ của editor: Kabedon(?) rồi, mà là trên sô pha:))))
Cá nhân mình thì chương này kích thích thật sự, hai người này vờn nhau kẻ chịu không nổi đầu tiên là mình.
*: Thời không nhẫn thuật của Kaguya, cho phép bà mở một cánh cổng dịch chuyển (đại loại vậy) giữa 6 dị giới của bả. Cái của Sasuke thì cho phép ẻm dịch chuyển đến một chỗ ẻm muốn, nguyên lý đã được tác giả trình bày trong chương trước ('gấp' khoảng cách giữa điểm xuất phát và đích đến lại). Lưu ý là nguyên lý dùng trong đây chỉ là giả thiết cá nhân tác giả chứ không canon nhé.
**: Câu này có thể hiểu là xem Sasuke (quan sát hành động kế tiếp của Sasuke đối với bọn Jogo hoặc là về chính sự nói chung), xem Sasuke (xem hành động kế tiếp của Sasuke về quan hệ giữa hai người) và xem Sasuke (ngắm Sasuke ;)))) Mình không tìm được cách diễn đạt hay hơn, cầu cao nhân ạ.
Yomotsu Hirasaka tên Hán Việt nó là Hoàng Tuyền Bì Lương Bản, dài dòng khó nhớ nên mình để tên Nhật vậy.
Về chữ 'tân nhân loại' thì mình thấy nếu dịch thuần ra thành 'con người mới' nó sẽ sến và kỳ cục lắm, nên mình để vậy, nghe ngầu hơn hẳn >_>