Cecil chôn mặt trong ngực Legna, không hiểu sao lại muốn làm trái với yêu cầu của Legna: “Không muốn.”
Legna luồn tay vào mái tóc vàng, khẽ vuốt, Cecil có vẻ rất mệt, dù đang đối nghịch với anh, nhưng âm điệu lại mềm mại như đang làm nũng, nó khiến Legna cảm thấy sung sướng: “Là muốn anh trừng phạt em mới bằng lòng nói? Em muốn thế à?”
Cecil tức giận cách lớp quần áo cắn cơ ngực săn chắc của Legna một ngụm.
Legna bị đau khẽ rên một tiếng, nhíu mày, rồi thở dài, cưng chiều nở nụ cười, nói một cách chắc nịch: “Em đang giận anh.”
“Cecil, em yêu” anh ôm chặt eo đối phương, kề sát tai cậu, thì thầm tên cậu, ôn nhu ngọt ngào.”Có phải là vì anh không để ý đến em không? Nên em mới không vui, phải không?”
Người yêu không trả lời, Legna cũng không sốt ruột, anh đã thông báo với Elisa là sẽ nghỉ phép một khoảng thời gian khá dài rồi, anh có rất nhiều thời gian chờ vợ mình.
Phảng phất rất lâu sau, Cecil đang vùi mặt và ngực anh mới không rõ ràng nói: “Anh là đồ ngốc.”
Legna cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài mạnh mẽ cứng rắn nâng cằm Cecil lên, ép buộc cậu nhìn mình: “Cuối cùng em chịu nói chuyện.”
Cecil lườm anh, hừ một tiếng. Legna hôn trán cậu một chút: “Bảo bối, anh xin lỗi, thật đó.”
Khoảnh khắc bị hôn, thứ gì đó trong tâm lý tựa hồ đột nhiên tan vỡ. Cecil nhìn vào đôi mắt dịu dàng và sâu thẳm tựa biển cả của đối phương, con ngươi ấy chỉ phản chiếu chính cậu, cậu dường như cũng bị yêu thương mãnh liệt trong mắt đối phương bao phủ lại, trong lòng mình cũng có một loại cảm xúc nào đó ồ ạt tuôn ra.
“Tất cả những chuyện này thực sự là con mẹ nó quá ngu ngốc rồi” cậu nói, nước mắt trong nháy mắt tràn đầy hốc mắt, tích tụ chảy xuống theo gò má, chú ý tới mình vừa không cẩn thận khóc lên khiến cậu có chút tức giận.”Chết tiệt, ông đây vừa khóc “
Cecil một bên khóc một bên mắng, Legna kiên nhẫn ôm cậu.
“Anh đúng là đồ đáng ghét” Cecil vừa khóc vừa chỉ trích, Legna thấy bộ dáng vì phẫn nộ cùng khổ sở mà gào khóc của cậu có điểm đáng yêu.”Em cũng là cái đồ ngu ngốc không thể cứu chữa, mới yêu anh đến thế.”
Legna bật cười: “Đúng, là anh ngu ngốc, là anh đáng ghét, hơn nữa anh còn ngu xuẩn hơn, mới có thể so với em yêu anh lại càng yêu em nhiều hơn.”
“Đừng nói lung tung! Rõ ràng là em yêu anh hơn mới đúng.” Cecil khịt khịt mũi, bất mãn nói: “Anh lại khiến em phân tâm, để em nói hết đã, mẹ nó.”
“Tuân mệnh, thưa ngài, tại hạ rửa tai lắng nghe.” Legna nhịn cười nói, vươn tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt người yêu trong lòng.
“Em không muốn ngủ một mình nữa.” Cậu kề trán vào lồng ngực Legna, dường như là bởi cảm thấy nói những lời này rất xấu hổ.”Giường rất lớn, một người ngủ lạnh lắm, cũng kỳ quái nữa”
Cecil nói, Legna khẽ hôn đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng đáp: “Được rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Đã rất lâu không hẹn hò rồi, em muốn đi du lịch “
Legna suy nghĩ một chút, nói: “Được.”
Cecil vẫn chưa biết chuyện xin nghỉ với vé máy bay đến Ý, mà họ vẫn còn mấy ngày, anh không muốn ngắt lời cậu lúc này.
“Muốn cùng nhau ăn cơm, hoặc cùng nahu nấu cơm, thế nào cũng được, chỉ cần ăn với nhau là được rồi” Cecil nói thêm.”Còn có làm tình, con mẹ nó anh gần đây đều không để ý đến em”
Nghe vậy Legna nhanh chóng nhớ lại lần sinh hoạt gần đây nhất của họ, quả thực rất ít ỏi. Anh nghĩ đó là vì anh luôn rời đi trước khi Cecil tỉnh lại, cũng sau khi cậu ngủ mới về đến nhà.
“Đều nghe em.” Legna cười nói, âu yếm vuốt ve mái tóc dài và cổ đối phương.
“Thêm nữa, không được tùy tiện trừng phạt em”
Legna nghe thế liền khẽ cười, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lỗ tai đối phương một chút: “Nó còn tùy thuộc vào em nữa, anh còn chưa truy cứu việc em không từ mà biệt, cắt đứt liên hệ đâu.”
Cecil vốn muốn mượn cơ hội mạnh mẽ cắn Legna một cái, nghe anh nói vậy, quả thật là mình đuối lý, không thể làm gì khác ngoài sợ hãi nói: “Xin lỗi “
“Lần sau nếu có gì bất mãn với anh, nhớ phải nói ra, không được chơi trò mất tích thế này nữa, à, cũng không được tùy tiện đem đàn ông về chọc giận anh nữa, nhưng anh nghĩ lần em đã học được bài học rồi.” Legna cười nói, xoay một cái, lại trở về ôn nhu.”Anh là một người trí nhớ không tốt, công việc ở văn phòng lại rất nhiều, nếu như anh có quên chuyện gì mà em cảm thấy quan trọng, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, hãy hứa với anh nhất định phải nhắc nhở anh, được chứ?”
Lời Legna nói khiến cậu không ngừng được nước mắt, cậu yếu ớt nói “Được”, hai tay ôm lấy Legna càng chặt hơn.
Hai người lẳng lặng ôm nhau thật lâu, Cecil cảm thấy những nụ hôn đứt quãng liên tục rơi xuống tóc và tai mình, chỉ là đang nói chuyện sau đó lại ôm nhau thế này, dường như tất cả mọi chuyện đều trở nên sáng tỏ thông suốt.
Tất cả tựa hồ cũng rất yên bình, trong phòng yên tĩnh ôn hòa, họ chỉ có thể nghe được nhịp tim vững vàng và tiếng hít thở của đối phương.
Mãi đến khi bụng Cecil kêu lên vì đói, Legna liền phá lên cười.
“Đói sao?” Anh sờ mái tóc vàng mềm mại của Cecil.”Chưa ăn bữa tối à?”
Cecil có chút ngượng ngùng nhìn anh, trong nháy mắt ánh mắt chạm nhau cậu liền dời tìm nhìn đi, Legna có thể thấy làn mi vàng trên mắt cậu nhẹ nhàng run rẩy.
“Muốn chờ anh cùng ăn.” Cậu nói.
==========
Lời của tác giả.
Chương sau có thể kết thúc rồi, sau đó là phiên ngoại, đều là cẩu lương hết, sẽ có lễ Giáng sinh của người Na Uy và mấy chuyện thú vị lúc đi du lịch, có khả năng có quà năm mới nữa.
Còn có lái xe, bọn họ rõ ràng là một đôi phu phu rất biết chơi nhưng tác giả cằn cỗi quá, không nghĩ ra nên viết loại play nào cả, đừng ngại, cứ thoải mái bình luận đi, cho tôi có linh cảm để viết (? ω?) ノ