Thượng Ẩn

Q.5 - Chương 42: Gặp Lại Bạch Lạc Nhân




Mộc Nguyệt Ngân không thể tin nhìn chăm chú vào tờ báo trên bàn, tựa đề rõ ràng đã được phóng rất to, cô cảm thấy như có khúc xương mắc nơi cổ họng không sao thở nổi, lỗ tai như có tiếng động ù ù, tim đập dồn dập, thân thể khẽ run rẩy, giống như chịu một cú sốc quá lớn làm cô quên mất cơ thể phải cử động thế nào.



Có nhầm lầm gì sao? Chuyện này là thế nào?



Hình ảnh liên tục xuất hiện trong đầu cô, cảm giác có chút hoa mắt.



Quá khứ đã từng trải qua của Mộc Nguyệt Ngân, từ bỡ ngỡ xa lạ rồi dần quen thuộc, đó là cô gái với đôi mắt bi thương mặc bộ giá y ( áo cưới ), đó là cô bé chưa kịp trưởng thành với sinh mệnh đã tận, là hối hận, là tiếc nuối của cô gái mắc bệnh không còn cơ hội, là bà cụ với mái tóc bạc trắng, tất cả oán hận của bà cụ là đã đầu thai quá sớm……………..Những điều này không biết từ lúc nào đã không còn tồn tại trong trí nhớ của cô, và giờ phút này nó lại một lần nữa xâm nhập vào trong đầu cô.



Cô……………….cô thật sự đã quên những chuyện này? Ông trời! Vì sao cô có thể lãng quên mọi chuyện chứ?



Không! Cô đã từng nhớ lại những chuyện cũ này………………thời điểm khi cô còn nhỏ, cô đã nhớ lại hết, cũng bởi vì cô nhớ tất cả, cho nên cô mới không ngừng cố gắng để trở thành người xuất sắc nhất.



Kết quả của sự nỗ lực đó là vào năm cô 18 tuổi, cô đã được vào công ty Thương thị như ý nguyện, trở thành thư ký của Thương Nhạc, được đứng bên cạnh anh.



Nhưng sau khi cô bước vào Thương thị, đoạn trí nhớ trước kia liền không còn…………cô quên mất anh……………..cô lãng phí rất nhiều thời gian, cô ở ngay bên anh mà để lãng phí quá nhiều thời gian, chỉ đến khi nhìn thấy tờ báo này, cô mới bàng hoàng nhớ lại.



Ông trời! Vì sao muốn giày vò cô như thế ? Rốt cuộc ông muốn cô nhận bao nhiêu lần tan nát cõi lòng mới can tâm đây?



Người đàn ông của cô, người đàn ông cô tìm bấy lâu nay…………………….rốt cuộc cô đang làm gì thế này ?



Trái tim rét lạnh, cảm giác chua xót ăn mòn trong lòng của cô, những câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu cô mà không có câu trả lời.



Mọi thứ không ngừng quay cuồng, cô chỉ muốn khóc lên nhưng đã quên mất làm thế nào để khóc, không thể cử động, không thể kiên cường, thậm chí giờ phút này cô không biết linh hồn đang điều khiển cơ thể hay cơ thể đang làm chủ linh hồn.



Từ lúc bước vào công ty đến giờ đã được nửa tiếng, chiếc túi da cô vẫn đeo trên vai, đồ ăn sáng rơi xuống đất từ lúc nào, cô chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào tờ báo, cảm thấy không biết làm gì bây giờ, trái tim buốt giá, rất sợ hãi,………



“ Thư ký Mộc ? “



Bên tai truyền đến tiếng gọi trầm thấp, giọng nói rất đỗi quen thuộc, giọng nói ổn trọng là vậy khi nghe vào tai cô nó như bó buộc tâm trí cô.



Mộc Nguyệt Ngân vô thức ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt toát ra sự lo lắng, băn khoăn và hoang mang.



Khi cô nhìn thấy hình dáng của người đàn ông trước mặt, tròng mắt như mở to hơn, cô muốn nở một nụ cười với anh nhưng cô cười không nổi, thực sự cười không nổi.



Thương…………….Nhạc……………… Cô nhìn anh, bước đến cạnh anh.



Thương Nhạc nhìn thư ký của mình, phát hiện cô không bình thường, chưa từng thấy cô có vẻ mặt yếu ớt như vậy, không khỏi nghi ngờ và nhiều hơn nữa là sự quan tâm.



Anh không ngờ thì ra mình vẫn còn có loại cảm xúc lo lắng này.



Cho đến bây giờ, anh vốn là người lạnh lùng, luôn tạo khoảng cách với mọi người xung quanh, anh không quan tâm mọi người nhìn mình thế nào cũng không để ý ánh mắt của người khác, lại càng chưa từng đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ.



Quan tâm ? Anh mà lại lo lắng cho thư ký của mình.



Cô có chuyện gì vậy ? Vì sao lại có vẻ mặt bất lực như thế ? Vì sao nhìn vào đôi mắt của cô, anh cảm thấy có gì đó như tuyệt vọng?



Làm Thương Nhạc không khỏi có chút buồn buồn và có cảm giác đau nhức, nhìn gương mặt trắng bệch của cô anh hơi kinh ngạc, thư ký của anh có yếu ớt thế này sao, gương mặt đau khổ làm người ta thương tiếc, khiến anh không thích, không quen, không thích ứng được.



“ Thư ký Mộc, cô có khỏe không ? “



Cô thư ký thông minh của anh lúc này lại đang nhìn anh chăm chú, con mắt toát ra sự đau lòng, nhìn anh dường như không hài lòng, tràn ngập sự tuyệt vọng, giống…………..giống như anh đã làm sai chuyện gì đó.



Thương Nhạc dời tầm nhìn, ngồi xổm xuống, nhặt sandwich rơi dưới đất.



“ Cô không thoải mái sao? “



Một câu hỏi đơn giản lại dễ dàng kéo cô về với suy nghĩ hiện tại, cúi đầu, Mộc Nguyệt Ngân nhớ lại bản thân không được bình thường.



Đúng rồi, năm năm công tác, trong ký ức của anh, Mộc Nguyệt Ngân sẽ không như này, cô đã quên mất mình phải làm thế nào, Mộc Nguyệt Ngân cô phải diễn thế nào, trí nhớ tràn ngập trong đầu cô, cô đã quên việc giấu nỗi đau qua con mắt, đã quên thôi nhìn anh bằng ánh mắt lưu luyến, thậm chí bây giờ cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, không biết đoạt lại Nhạc ca ca của cô như thế nào……………..



Cô yếu đuối muốn che giấu khát vọng của bản thân, nhưng hành động tiếp theo của cô lại là chuyển cái nhìn xuống tờ báo đặt trên bàn, thân thể run rẩy, một lần nữa suy nghĩ rời khỏi đầu.



Điều này không giống với những gì anh biết về Mộc Nguyệt Ngân.



Thương Nhạc nhíu mày, nhìn thấy cô lại thất thần, theo hướng nhìn của cô, anh nhìn thấy tờ báo để trên bàn cô, tựa đề bên trên rất nổi bật.



Hoàng tử và công chúa, cái kết hạnh phúc.



“ Thương……….tổng giám đốc, chuyện này…………tờ báo này……………. ” Mộc Nguyệt Ngân nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên báo, đó là bức hình chụp chung một nam một nữ.



Hoàng tử ? Là chỉ anh ? Như vậy Công chúa là ai ?



Phải rồi…………..cô gái ấy, cô biết cô gái ấy là ai, sau khi trở thành thư ký của anh, cô đã gặp rất nhiều phụ nữ tới tìm anh, tìm Nhạc ca ca của cô……………Kiếp này, anh có một người là thanh mai trúc mã với mình, là cô gái cùng anh lớn lên từ nhỏ, là bậc trưởng bối hai nhà có mối quan hệ thân thiết với nhau, là con gái của người đứng đầu tập đoàn Bạch Diệu, tiểu thư Bạch Vũ Khiết.



Những biểu hiện quan tâm của anh đối với cô đã hoàn toàn biến mất khi nhìn thấy cô đi quá giới hạn, Thương Nhạc nheo mắt, gương mặt trở nên nghiêm túc, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, nhàn nhạt nói :” Một lễ cưới “ Anh không chỉ nói cho cô nghe cũng là nói cho mình nghe.



Anh suýt thì quên, ngày hôm qua quả thật có xảy ra ít chuyện, mà sự kiện này vẫn là anh tự mình quyết định, vì lợi ích của Thương thị, việc kết thân với người nhà họ Bạch sẽ đem lại nhiều lợi ích.



“ Cưới……………Hôn lễ………….? ” Nhạc ca ca của cô muốn kết hôn ? Cùng…….với cô gái khác?



Lòng Mộc Nguyệt Ngân đau như cắt, cả người như chìm trong nước đá không thể động đậy, hai mắt trợn to cay xè như bị gai đâm phải.



Trái tim cô đập rất mạnh, cô hoàn toàn không chịu nổi, cô thà để nó hoàn toàn ngừng đập.





Thái độ của cô rất không bình thường, người sáng suốt có thể nhìn ra, Thương Nhạc chú ý nét mặt thay đổi của cô, cảm giác bây giờ của anh về cô là cảm giảm rất quen thuộc.



Đó là năm năm trước, lần đầu tiên anh gặp cô, thái độ của cô khi đối diện với anh.



Ngay khi cô ngẩng đầu nhìn anh, cô có vẻ hưng phấn và cực kỳ vui sướng.



Từ lúc nhìn thấy anh, ánh mắt cô chưa từng dời đi chỗ khác nhưng ánh mắt đó của cô không khiến anh cảm thấy chán ghét, cô không hề giấu giếm tâm trạng vui vẻ, giống như cô muốn nói với anh rất vui mừng được nhìn thấy anh.



Mặc dù biểu hiện của cô có chút hơi quá nhưng đã chứng minh sự thật, anh đồng ý tuyển cô đồng thời rất coi trọng tài năng của cô, cho nên anh mới miễn cưỡng chịu đựng ánh nhìn lưu luyến của cô đối với mình.



Vậy mà đến một ngày, khi anh đã quen với việc cô luôn đi theo bên cạnh mình thì cô lại thay đổi thái độ, cô bắt đầu làm việc đâu ra đấy, nghiêm túc hoàn thành công việc của một thư ký, không còn dễ dàng biểu hiện cảm xúc, trở thành một thư ký kín kẽ, từ đó đến bây giờ đã được năm năm, cô trở thành trợ lý đắc lực nhất của anh, mọi thứ mà anh sở hữu cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cô…………………cũng tại lúc này cô lại muốn thay đổi ?



“ Anh………….anh yêu cô ấy không ? Ý tôi là, anh và Bạch tiểu thư có tình cảm với nhau sao ? ” Lấy lại tinh thần, cô áp chế cảm giác trong lòng, Mộc Nguyệt Ngân cứng ngắc nhưng có chút kích động đưa ra câu hỏi.



Tâm trạng cô đã hoàn toàn chệch đường ray, trở nên hốt hoảng, không biết làm sao, cô sắp mất đi anh.



“ Yêu ? Đấy chỉ là một tính từ trừu tượng mà thôi. Yêu có quan trọng sao? Tình yêu có thể che chở tất cả sao ? “ Anh không tin vào thứ này, bên cạnh anh đã từng có rất nhiều phụ nữ, yêu tiền của anh, yêu địa vị của anh, yêu vẻ ngoài của anh nhưng tuyệt đối không có người thương anh.



Anh không quan tâm phụ nữ thương anh hay không, chỉ có Thương thị mới là điều anh quan tâm nhất.



Yêu ? Một đồng cũng không đáng giá.



“ Nhưng Bạch tiểu thư cô ấy………………… ”



“ Thư ký Mộc, cô hơi lắm chuyện rồi đấy, chuyện của tôi không liên quan đến cô, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình, đừng đi quá giới hạn quan tâm đến cả chuyện tình cảm của tôi hay việc tôi sẽ kết hôn với ai. ” Đây là chuyện riêng của anh, cho dù anh tin tưởng cô, coi trọng cô, đưa cô trở thành nhân vật chủ chốt của công ty thì cô cũng không có tư cách thăm dò chuyện riêng của anh



Lời nói của anh vô tình làm Mộc Nguyệt Ngân tổn thương, mọi thắc mắc của cô không được giải đáp, bị dồn nén trong lòng.




“ 20 phút nữa sẽ họp, nếu như cô cảm thấy thân thể khó chịu thì ít nhất cũng đợi đến khi hội nghị kết thúc hãy xin nghỉ. Còn nữa, những tờ báo lá cải này cô nên ít xem thì hơn ” Liếc nhìn đồng hồ trên tay, giọng Thương Nhạc khô khốc, không chút nào lưu luyến xoay người, bước vào phòng làm việc.



Nhìn anh xa lạ, cô chưa bao giờ cảm thấy chua xót như lúc này, lần đầu tiên cô muốn khóc, thật sự đau khổ đến muốn khóc.



Cô cứ nghĩ chỉ cần cố gắng là có thể được đến anh, không ngờ ông trời trêu ngươi, cô quên mất anh, lãng phí quãng thời gian năm năm quý giá, anh sắp cưới cô gái khác, cô và anh ngay cả cơ hội bắt đầu cũng không có………………



Chẳng lẽ cô trơ mắt nhìn người đàn ông của mình thành chồng của người khác ? Cô rốt cuộc cố gắng nhiều như vậy vì cái gì? Tội gì cô cứ phải ngu ngốc cố chấp ?



Cô phải làm sao bây giờ ?



Buông tay, để anh cùng cô gái kia kết hôn?



Không! Cô không làm được, lòng cô không chấp nhận để cho cô buông tay từ bỏ, nhưng, cô phải làm thế nào ? Phải làm thế nào thì Nhạc ca ca mới trở lại bên cô ?



Cô nghịch thiên, bất luận bao nhiêu kiếp, sự cố chấp của cô sẽ chỉ khiến số mệnh cô đau khổ. ( nhớ lại lời Mạnh Bà )



Không! Cô không tin, không tin vào kết quả này, vận mệnh của cô là do cô nắm lấy, cho dù tổn thương bất luận người nào cô cũng không buông Nhạc ca ca ra.



Cô chờ đợi đã lâu, nếu như lần này không nắm chặt sẽ không còn cơ hội, giấc mộng này khó thực hiện đến thế sao ? Đây chính là sai lầm sao ? Kiên trì là có lỗi sao? Yêu một người là có lỗi sao?



Cô nghịch thiên, bất luận bao nhiêu kiếp, sự cố chấp của cô sẽ chỉ khiến số mệnh cô đau khổ. ( Nhớ lại lời Mạnh Bà )



Không! Cô không có sai, chỉ là không cách nào buông tay, chỉ là toàn tâm toàn ý yêu người đàn ông này.



Cô không sai, cô sẽ không buông tay, từ lúc bắt đầu, cho dù khiến người khác bị tổn thương cô cũng muốn người đàn ông này là của cô.



Trong lòng cô hạ quyết tâm, đôi mắt đau buồn của Mộc Nguyệt Ngân lúc này lấp lánh ánh sáng khẳng định, vì đạt được mục đích, cô không tiếc hy sinh mọi thứ, cô càng phải nắm chắc cơ hội cuối cùng này.



Làm ? Vẫn là không làm ?



Mộc Nguyệt Ngân cắn môi, trong lòng đấu tranh, tim của cô đập không ổn định, tâm trạng cô phức tạp, giờ phút này cô nhìn chăm chú người đàn ông trên giường bằng đôi mắt tràn ngập mâu thuẫn cùng sợ hãi.



Cô chưa bao giờ từng nghĩ mình sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng giờ phút này cô vẫn quyết định làm đến cùng.



Cô tính kế với anh, chỉ vì anh tin tưởng cô tuyệt đối, tin tưởng cô sẽ đưa anh đang say rượu an toàn về đến nhà, cho nên anh để mặc cồn rượu đang bốc lên trong cơ thể mà an tâm ngủ say.



Mộc Nguyệt Ngân khoác trên người áo tắm, bên trong cô không mặc gì, trong mắt cô có sự do dự.



Làm ? Vẫn là không làm ?



Làm, mọi hậu quả cô đều biết.



Nhưng nếu không làm.... ..........thì giữa cô và anh sẽ không có gì dây dưa ? Làm sao để anh có thể nhìn thẳng vào sự tồn tại của cô ?



Thân thể cô run rẩy, nhớ tới tính cách kiếp này của Nhạc ca ca, nhớ tới tác phong làm việc của anh, nhớ tới lời nói cười như không cười của anh, thái độ khó lại gần, nhớ tới thái độ lạnh lùng của anh với kẻ thù.... ..........cô cắn môi, không ngừng đấu tranh.



Làm ? Vẫn là không làm ?



Liên quan đến vấn đề này, cô đã không ngừng hỏi bản thân dưới mấy chục lần.



Làm, cô sẽ có đủ thời gian ở bên cạnh anh, lấy thời gian bốn tháng này đánh cược với hạnh phúc của đời này, trận đánh cược này, cô không được phép thua, cô phải giở hết tất cả thủ đoạn, đặt toàn bộ giấc mộng hạnh phúc của bốn kiếp trước vào kiếp này, nhưng anh sẽ hận cô, hận cô thế nhưng giở trò với anh.



Không làm, kiếp này cô sẽ hoàn toàn mất đi anh, không còn cơ hội kế tiếp, đem mọi thứ sẽ quên hết, quên mất cô đã từng yêu sâu sắc một người đàn ông, đã từng vì anh, cô một kiếp lại một kiếp tìm kiếm hình bóng anh, một lần lại một lần hữu duyên vô phận, cuối cùng không thể kết thành đôi.dam my truyen chu




Không ! Cô cắn chặt răng, mắt Mộc Nguyệt Ngân lóe ra tia sáng quyết định.



Cô không cách nào dễ dàng nói buông tha liền buông tha, không cách nào trơ mắt nhìn người đàn ông cô yêu cưới người phụ nữ khác làm vợ.



Thanh mai trúc mã gì chứ ? Kết thân vì lợi ích thương mại ? Ai nói từ nhỏ lớn lên bên nhau thì sẽ ở bên nhau ? Ai nói hai anh em họ kết hôn là chuyện đương nhiên, sẽ thân càng thêm thân ?



Tất cả đều là lừa đảo, người đàn ông trước mắt này là của cô, ai cũng không thể cướp anh từ tay cô.



Tâm trạng lo lắng biến mất, cô bỏ xuống tất cả do dự, trừ kiên định cùng quyết tâm, hậu quả có ra sao cô sẽ không quan tâm nữa.



Đúng, cô muốn đoạt lấy tất cả, vì người đàn ông này, dù có bị anh ghét, anh hận, trở thành người phụ nữ xấu xa trong miệng mọi người, cô cũng không quan tâm.



Anh đang ở đâu đây ?



Cảm giác bản thân đang nửa chìm nửa nổi ở trên mây, hai chân không chạm đến đất, đầu óc anh không thể tập trung suy nghĩ, anh quá mệt, mệt mỏi sắp không thở nổi.



Anh đang ở trong ảo ảnh sao ? Nếu không vì sao lại có cảm giác mờ mịt ngỡ ngàng thế ?



Anh đang ở đâu ? Vì sao khi thở anh lại ngửi được một mùi thơm khiến anh cảm thấy an tâm thế này ?



Ngực của anh nóng dần lên, nhiệt độ nóng bỏng từ ngực tỏa ra, từ từ lan ra xung quanh.



Miệng anh vừa đắng vừa khô, hơi thở dồn dập, cơ thể như bị đốt cháy, chỉ muốn có nước lạnh đến dập tắt nhiệt độ đang bốc lên và trong đó có cả khát vọng dục vọng.



Thở khẽ, có một đôi tay lạnh lẽo đang tuần tra trên cơ thể anh, chậm rãi đi tới ngực anh, lại nhẹ nhàng vuốt ve hông của anh.... .........



Không đủ, anh nghĩ rằng mình sẽ thỏa mãn với nhiệt độ man mát lành lạnh đó, cơ thể lại bắt đầu nóng lên, anh nghĩ mình đang ở trong mơ, bởi vì anh ngửi thấy mùi hương thơm ngát quen thuộc của một cô gái tràn vào mũi anh.



Đôi mắt mơ màng mở ra, nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng trước mặt thì Thương Nhạc an tâm, nở một nụ cười hoàn toàn tin tưởng.



" Nguyệt Ngân.... ......." Mặc dù không phải nhìn thấy rất rõ nhưng anh biết đó là cô, anh quá quen thuộc với sự tồn tại của cô.



" Nhạc.... ...... ........Nhạc ca ca ? " Mộc Nguyệt Ngân cực kỳ sửng sốt, tay chân luống cuống, không ngờ Thương Nhạc đang ngủ say lại thức tỉnh.



Thấy cô hoảng hốt khiến anh cảm thấy nghi hoặc, cho là mình xuất hiện ảo giác. Cô có chuyện gì sao ? Nếu không sao lại có vẻ mặt sợ hãi như vậy ?



Đúng rồi, gương mặt cô không thể nào có vẻ chột dạ sợ hãi được, càng sẽ không làm ra chuyện gì phản bội anh, anh rất coi trọng cô cô không thể không biết điều này, cho nên là anh nhìn lầm thôi, nhầm tưởng cô hoảng hốt, đúng vậy.... ...... ........



Đã tỉnh rồi ? Anh.... ........ đã tỉnh rồi hả ?



Toàn thân Mộc Nguyệt Ngân cứng ngắc, nhịp tim cơ hồ ngừng đập, dũng khí hầu như đã không còn, vốn dĩ cô cũng chưa làm gì xấu nhưngvừa thấy anh mở mắt, ngay lập tức cô cảm thấy không biết làm sao, thậm chí định lùi bước.



Một giây tiếp theo, trái tim bất ổn đã đập bình thường trở lại, cô nhìn thấy anh lại nhắm mắt lại, hình như anh không phải thật sự tỉnh.



Chắc cô tự hù dọa mình, rõ ràng tại tiệc rượu lúc nãy anh uống rất nhiều rượu.



" Đừng hoảng hốt, Mộc Nguyệt Ngân, mày trở nên nhát gan như thế từ bao giờ ? " Thở phào nhẹ nhõm, cô dùng tay vỗ ngực, cố gắng động viên bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệnh cuối cùng cũng có chút nhiệt độ.



Xác định Thương Nhạc đã ngủ say lần nữa, cô cuối cùng cũng an tâm.



Đôi tay run rẩy đưa ra, một lần nữa lấy hết dũng khí, cô cởi dây buộc áo khoác tắm ra, để mặc áo tắm rơi xuống đất, thân thể trần trụi vì không khí rét lạnh trở nên run rẩy, thân thể cứng ngắc nằm xuống giường, nhẹ nhàng sựa sát vào cơ thể anh.



Hai mắt cô tràn ngập sự lo lắng, cô không được tự nhiên cảm nhận cơ thể anh tỏa ra sức nóng, cô.... ...... ... khẽ khàng đưa bàn tay nhỏ bé lành lạnh vuốt ve dọc sống lưng anh, sau đó trượt đến trước ngực anh.... ...... .........



Đôi tay nhỏ bé mát lạnh vẫn còn, vẫn ở trên ngực anh dao động.




Suy nghĩ của Thương Nhạc trở nên hỗn loạn, lý trí sớm bị anh vứt ra sau đầu, dục vọng mãnh liệt bị thiêu đốt, đốt cháy ý chí của anh, đốt cháy sự bình tĩnh của anh cũng như thiêu cháy cả dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của anh.



Xoay người, anh không bị dục vọng khống chế nhưng để mặc cảm xúc mãnh liệt chi phối hành động của mình.



Trong hơi thở là hương thơm pha lẫn mùi cồn rất mê người, lúc nhạt lúc nồng khiến tâm trí anh rất loạn.



Anh cảm giác môi mình không tự chủ dán lên cái cổ thơm mát này, nhẹ nhàng gặm mút, bàn tay đặt đúng vị trí mê người, cảm giác non mềm ấy khiến anh không thể kiềm chế nhào nặn, hơi thở không được thỏa mãn càng lúc càng dồn dập.



Môi của anh dần dần di chuyển xuống dưới, cặp mắt mờ mịt mở ra, trong khoảng thời gian ngắn không rõ mình đang ở đâu, khi hai tay anh vô thức xoa nắn phía dưới làm người ta hưng phấn thì đôi môi anh cũng chậm rãi tiến sát, cảm nhận được hương vị mê người, khẽ cắn, gặm, mút, yêu thích không buông tay, đem toàn bộ khát vọng trút hết trên người cô.



Từng tiếng rên rỉ mê hoặc truyền vào tai anh, trong lúc anh hoảng hốt không khỏi giương miệng cười, tràn ngập vẻ tự tin cùng cao ngạo tự cho là đúng



Thân thể không ngừng rung động, trong cơ thể như bị lửa thiêu, không khí lạnh lẽo làm Mộc Nguyệt Ngân cảm thấy rét lạnh.



Khi cơ thể anh không hề do dự đè lên thân thể đang phát run của cô thì nhiệt độ cơ thể anh thoáng chốc khiến cô ấm áp, bàn tay anh chạm đến ngực của cô, trong cơ thể cô có gì đó không ngừng khao khát hiện hữu trong đầu.



Khẽ than nhẹ, cô không biết làm sao, chỉ có thể níu chắt lấy ga gối, không còn suy nghĩ được gì, chìm đắm hoàn toàn trong dục vọng.



Nhiệt độ đôi môi chưa từng dừng trên ngực cô, liên tiếp ở mỗi vị trí trên người cô dao động, anh thích cảm giác mềm mại này, thích mùi hương thơm ngát trên cơ thể, cực kỳ yêu thích các giác quan đụng chạm lúc này, để mặc cho bản thân an tâm hưởng thụ, khiến cảm xúc đạt tới mức không thể nào đè nén được nữa.



Bàn tay lướt trên thân thể của cô, vòng eo mảnh khảnh của cô, cặp mông tròn trịa, hai chân thon dài, sau đó anh chạm đến nơi ấm áp ẩm ướt.



Sợ hãi hít sâu, Mộc Nguyệt Ngân không thể kìm nén phát ra tiếng rên rỉ, bụng có cảm giác chua xót, giống như bị thiêu đốt, ngượng ngùng khép lại hai chân, đưa tay ôm lấy cơ thể bại lộ trong không khí lạnh lẽo, bất lực, khiếp sợ, không biết nên trốn hướng nào, lại càng khẳng định giờ phút này mình cũng không còn sức lực để chạy trốn.



Đã rất lâu.... ...... .......Cô đã không nhận được cảm giác yêu thương che chở của anh.




Không ! Cô chỉ có chút khiếp đảm, không có dũng khí, thực sự cô không muốn rời khỏi anh.



Giơ tay, cô xoa nhẹ lồng ngực nở nang của anh, xoa nhẹ đến vòng eo rắn chắc của anh, vuốt ve sống lưng anh. Thân thể của cô càng trở nên không còn là mình, mặc kệ ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong cơ thể, mặc cho bản thân mình rên rỉ. Cô hưởng thụ anh vuốt ve, hưởng thụ anh yêu, dù là qua tối nay, tất cả sẽ thay đôit, cuộc đời của cô sẽ không còn trở lại như trước được nữa, cô.... ...... .....đã quyết tâm làm thì sẽ không chùn bước.



Tiếng thẹn thùng thở dốc vang lên bên tai anh, dục vọng của anh đang hết sức căng cứng, lý trí đã rất muốn phá vỡ phòng tuyến, bản năng trở nên kích thích, anh ép người xuống, một lần nữa theo đuổi khát vọng, ngón tay của anh lướt xuống địa phương ướt át của cô, cảm giác chặt chẽ sít sao bao bọc ngón tay anh.



Tâm trí Thương Nhạc cuồng loạn tại vùng đất mất hồn đó, leo lên người cô, anh nhiệt tình hôn lên môi cô, đem toàn bộ tiếng rên rỉ của cô nuốt vào trong miệng anh.



Môi lưỡi hai người chơi đùa nhau, đem toàn bộ mùi hương lưu giữ trong trí nhớ của mình.



" Thương Nhạc.... ...... ........." Nhạc ca ca của cô.



Rung động giống như thủy triều liên tục xâm nhập vào lý trí của cô, thần kinh của cô, từng tế bào trên thân thể không ngừng gọi tên anh.



Nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt cả người cô, trong đầu cô say sưa chìm đắm, trong lòng đều lóe lên một câu, tất cả đều vì yêu người đàn ông này.... .........người đàn ông của cô.



Khi anh nâng cặp mông của cô thì dục vọng nỏng bỏng của anh chống đỡ trước tiểu huyệt thẹn thùng của cô, đem toàn bộ dục vọng thăm dò vào cơ thể của cô rồi đâm mạnh một cái khiến cả cơ thể Mộc Nguyệt Ngân không nhịn được hét lên, cảm giác đau đớn lan tràn cả thân thể.



Thân thể của cô căng đến khó chịu, rồi lại giống như rất thỏa mãn, trong mắt cô toàn bộ đều tích tụ nước mắt nhưng cô cố gắng để không chảy xuống.



Cô không nhượng bộ, bất chấp có bị đau khắp mình mẩy, đó cũng là ấn ký anh yêu cô, là dấu vết anh lưu lại trên người cô, cô cực kỳ yêu cảm giác đau đớn chua xót này, đó chính là minh chứng anh từng trong cơ thể của cô.



Suy nghĩ đã bay lên tận trời, Thương Nhạc thỏa mãn rên lên một tiếng, hai mắt nhắm chặt rung động, trong tim bị kích thích thôi thúc đến cuồng dã.



Anh mặc kệ tất cả, anh đâm sau vào trong cơ thể cô, cảm thụ cảm giác căng chặt bao vây toàn bộ anh, tim của anh run rẩy, ẩm ướt khiến anh sướng phát điên, không quan tâm anh có chỗng đỡ được hay không, cơ thể anh như muốn bắn ra, nghiến chặt răng, dục vọng vừa mới dịu xuống lại bị căng chặt kích thích.



Nơi nhạy cảm càng ướt át, một ít máu theo dục vọng của anh tràn ra, anh không khống chế được bản thân lại lần nữa vùi vào trong cô, cảm thụ khoái cảm không ngừng tăng, thở hổn hển,cặp mắt mờ mịt mở to, vừa không nhìn rõ hình dáng cô gái dưới thân lại giống như nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của cô gái.



Ép người xuống, hôn lên đôi môi cô, anh nuốt vào toàn bộ tiếng rên rỉ của cô, dục vọng của anh bao trùm thân thể mềm mại, hai cơ thể dung hòa làm một, còn có tiếng nước phát ra mỗi lần chuyển động khiến người khác mặt đỏ tim đập.



Không còn có cảm giác đau đớn, thân thể cô dần thích ứng với nóng bỏng của anh, thích ứng anh xâm nhập, bụng của cô cũng bắt đầu không kiềm chế được dục vọng.



Luồng nhiệt trong cơ thể đang sôi trào, hai chân của cô không tự chủ quấn quanh eo của anh, đôi mắt cô mơ màng chìm đắm, hơi thở dồn dập, khó có thể đè nén tiếng rên rỉ không phát ra, hai tay của cô dán lên mông anh, thúc giục anh không ngừng gia tăng xâm nhập.



Dục vọng của anh dâng cao, giống như con ngựa đứt cương, không bị khống chế đem toàn bộ dục vọng không ngừng vùi trong cơ thể cô, một lần lại một lần đem khoái cảm bản thân lên đỉnh.



Thương Nhạc chưa từng trải qua cảm giác rung động này, suy nghĩ mờ mịt, chỉ theo khát vọng của bản thân không biết bao nhiêu lần đoạt lấy cô.



Có lẽ anh vẫn còn chút nhận thức, có lẽ anh không phải thật sự say nhưng anh cực kỳ yêu loại tư vị mất hồn này, tư vị khiến anh không còn tý tự chủ hay lý trí chỉ còn sự cuồng dã, trong cuộc sống hàng ngày, anh chưa bao giờ trải qua kích thích cùng phát cuồng.



Anh rất thích cảm giác dục vọng làm chủ khoái cảm, là cảm giác từ trước tới nay chưa ai thao túng anh, ép dã tính anh kích động nổi điên.



Có lẽ anh thật sự đã say, hơn nữa đã rất say, có lẽ anh khát vọng, có lẽ là do người phụ nữ xa lạ đưa tới.... ...... ...... Anh quên mất mình là ai, không để ý vì sao mình có thể trở nên phóng khoáng, so với con ngựa điên càng điên cuồng hơn, trong đời anh, chưa từng có quá kích thích khiến người anh mất đi ý thức chỉ còn sảng khoái, chỉ có lần này, anh không chỉ bị khơi lên dục vọng mà ngay cả bản thân anh cũng chưa từng trải qua cảm giác mất hồn này.



Là cô ấy sao ? Là người phụ nữ này mang đến cho anh ? Hay là.... ...... ....đây tất cả chỉ là mộng ?



Bởi vì chỉ có là mộng mới có thể làm anh cảm nhận được từng đợt sục sôi, người khác.... .......không ai có thể.



Mộc Nguyệt Ngân ôm anh thật chặt, để cho anh không thể rời khỏi cô, giống như một phòng tuyến vững chắc, đem hai ngươi chặt chẽ không thể tách rời.



Cô quá mức ngọt ngào, quá mức mê người, dục vọng của anh dừng lại trong cơ thể cô, một lần nữa rời khỏi, vừa lùi lại tiến, thật sâu đâm vào, lộ ra sự điên cuồng, kèm theo là sự ẩm ướt của cô, cùng với tiếng rên ngâm nga mê người, anh phát ra tiếng gầm nhẹ, thân thể giống như không còn là chính mình, không ngừng thương yêu cô, cho đến khi cô kịch liệt thét lên, mở lời cầu xin.



Hơi thở dồn dập, anh muốn không đủ cô, không muốn chấm dứt kích tình hai người tại đây, vươn tay, nhấc cô dậy, để cho cô và anh sát nhau, thân thể hai người chặt chẽ không rời, hai người thân mật quấn chặt lấy nhau, trong ngực anh không ngừng đặt ra câu hỏi vì sao vẫn còn đói khát, lòng dạ biết là như thế nhưng vẫn chưa đủ.



Cho dù anh mê mang, suy nghĩ một mảnh hỗn loạn nhưng khát vọng kích động muốn cô dung nhập vào cốt nhục của anh vẫn cứ kéo dài, cái anh muốn là có được cô hoàn toàn, giống như đã đợi từ rất lâu.... ...... ........Chỉ hoan ái như vậy là không đủ, nhưng lại không biết phải làm thế nào khiến khát vọng được thỏa mãn.



" Nhạc.... ...... .... " cố gắng bám vào anh, Mộc Nguyệt Ngân sức cùng lực kiệt, thân thể hiện đầy mồ hôi, lộ ra vẻ mặt khó chịu, khát vọng được đến thỏa mãn nhưng cô không cách nào cử động, chỉ cầu xin anh, gặm cắn đầu vai anh, đem khát vọng chưa được thỏa mãn truyền đạt cho anh.



Cô khát vọng được giải phóng, khát vọng cùng người yêu quý có được khoái cảm, khát vọng chìm đắm điên cuồng trong dục vọng, vậy mà anh tàn nhẫn chỉ muốn đem giờ phút hai người hoan ái kéo dài, thân thể của cô vô cùng mệt mỏi, không còn sức lực chịu đựng dục vọng của anh, cô là người không có nhiều kình nghiệm trong tình dục, chỉ có thể khóc khẽ, ngón tay dài không ngừng bấm sâu vào bờ vai của anh, khát vọng anh cho khoái cảm.



Ôm thật chặt cô gái khóc thút thít cầu xin trong ngực, Thương Nhạc nở một nụ cười mê hoặc, rất nhanh, dục vọng bên dưới lại rút ra đâm vào, anh cảm nhận được dục vọng của cô và sự kiệt sức của cô khiến anh không khỏi đau lòng cho cô.



Nhưng, cô là ai ?



Mở to hai mắt, anh muốn nhìn thấy cô gái trong ngực, nhưng suy nghĩ của anh hỗn loạn, cặp mắt đã không còn tiêu cự, chỉ biết âm thanh của cô khiến anh an tâm và tin tưởng.



Anh ra sức cày cấy, để cho dục vọng hai người dâng cao, ngọn lửa cơ thể giống như muốn đem hai người thiêu đốt không còn gì.



Cô cảm nhận được anh kích động, thân thể không ngừng co rút lại, sợ hãi rung động, kịch liệt gào thét, không thể kiềm chế, vô lực chịu từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm mãnh liệt, trong mắt cô thoáng hiện ra vô số hào quang, trong đầu một mảnh trống rỗng.



Hai người vẫn như cũ thở dồn dập, không cách nào thả lỏng.



Mộc Nguyệt Ngân bất lực rúc vào trong ngực của anh, cảm giác nhịp tim anh đập rối loạn nhưng lại vẫn yên ổn, tim của cô cũng theo đó mà đập loạn.



Dục vọng của Thương Nhạc vẫn chôn sâu trong cơ thể cô, không bỏ được rời khỏi cô, hay tay của anh vẫn như cũ ôm chặt lấy thân thể nóng bỏng của cô.



Cồn rượu không ngừng bốc lên, chỉ chốc lát sau, anh liền chìm vào mộng đẹp, phát ra tiếng hít thở trầm ổn.



Lắng nghe hơi thở có quy luật của anh, cô cũng mệt mỏi nhắm mắt lại, đôi tay vòng lấy eo anh, thân thể hai người dán chặt vào nhau.



Tại ban đêm yên tĩnh, chỉ là ôm ấp lẫn nhau, chỉ là tuy hai mà một quấn lấy nhau, cảm giác ấm áp như vậy khiến người ta cảm nhận được hạnh phúc.